Sau một hồi trò chuyện, ta hiểu rằng Phượng Khuynh Thành là linh hồn xuyên không từ thế giới khác. Những bài thơ kia không phải của nàng ấy.
Hệ thống 101 im lặng một lúc, “Dù không có chút đạo đức nhưng trong tiểu thuyết xuyên không, việc này khá phổ biến.”
“Đạo văn để trở thành nữ chính sao?” Ta khó mà chấp nhận được, “Nàng ấy xứng với Thẩm Túc sao?”
Truyện đăng tại page Bơ không cần đường, đứa nào reup là chó
“Nàng ấy thông minh, xinh đẹp, có chút thiếu sót không đáng kể, thậm chí có nhiều phu quân cũng không sao.”
“Dù sao, nam nhân thời này có nhiều thê thiếp, nữ nhân có nhiều phu quân cũng không sao.”
“Nhưng đạo văn thì rất quá đáng.”
Theo ta thấy, Thẩm Túc là người tốt nhất thế gian, Phượng Khuynh Thành không xứng với hắn.
7
Ngày thứ hai của cuộc săn bắn diễn ra như dự kiến, phần thưởng là một thanh kiếm báu, tên là kiếm Phi Hồng, được cho là thanh kiếm thất lạc của cao thủ giang hồ.
Uông Sài Nhĩ, Chu Nhất An, Lục Triều đều chuẩn bị kỹ càng.
Thẩm Túc, thái tử của Khải Tư, xuất hiện, thu hút sự chú ý của mọi người.
Trên đài cao, một nam nhân trong trang phục xanh biếc, múa kiếm điêu luyện, cơ thể như bướm lượn rồng bay, uyển chuyển nhưng không kém phần sắc bén.
Khán giả vỗ tay nhiệt liệt.
“Ba ngàn khách say trong hoa, một kiếm sắc lạnh mười bốn châu, thật tuyệt vời…” Phượng Khuynh Thành nhìn Thẩm Túc, ánh mắt đầy khao khát chinh phục.
Ta cũng không thể rời mắt khỏi hắn, hắn quá nổi bật, khiến ta không thể không nhìn.
Bất ngờ, hắn nhìn ta, nụ cười thoáng qua trên môi.
Tim ta lỡ một nhịp.
Thật là không thể chịu nổi.
Ta chạy trốn, ôm lấy ngực đang đập mạnh của mình.
Đêm đó, ta lại mơ thấy Thẩm Túc, nhưng giấc mơ lần này còn nóng bỏng hơn.
Lần này, ta bị trói bởi dây xích.
Hắn ngồi trên giường, tóc xõa dài, tay hắn chạm nhẹ vào thắt lưng ta, dây đai rơi xuống.
Hắn mỉm cười, giọng điệu mờ ám, “Muội muội thật xinh đẹp, ta đã mong thời khắc này từ lâu.”
Hắn hôn ta, nụ hôn cuồng nhiệt như bão tố.
Ta không thể nói một câu trọn vẹn.
Cảnh tiếp theo, Thẩm Túc từ sau bình phong bước ra, trên người còn đọng lại vài giọt nước.
“Tiểu công chúa.”
Hắn hôn lên trán ta, dịu dàng gọi tên ta, “Đừng rời xa ta.”
“Muội không nên dùng thủ đoạn nữa, ngoan ngoãn nghe lời ta, có được không?”
Giấc mơ đột ngột dừng lại.
Ta không thể ngủ tiếp, ngồi dậy ôm chăn cho đến sáng.
Khi ánh sáng ban mai chiếu vào, Tùng Tuyết mang nước rửa mặt vào, nói nhỏ với ta “Hoàng đế muốn chọn chính phi cho Thái tử.”
Ta ngẩn người, “Chọn chính phi?”
“Đúng vậy, nghe nói là tiểu thư họ Lý hoặc tiểu thư họ Mộ Dung…”
Tùng Tuyết chưa nói hết, ta đã nhảy khỏi giường, mang giày chạy đến Đông Cung.
8
Vừa bước vào cổng, ta đã gặp một chàng trai trẻ mặc đồ trắng.
Kiếm mày, mắt sáng, sống mũi cao, vẻ ngoài cực kỳ thu hút, tương phản hoàn toàn với trang phục giản dị.
“Thảo dân bái kiến Bát Công Chúa,” hắn cúi chào ta.
“Miễn lễ,” ta vội vã đi gặp Thẩm Túc, không chú ý nhiều đến hắn ta.
Lúc này vừa qua giờ Mão, Thẩm Túc đang luyện kiếm trong sân, thấy ta đến liền thu kiếm, mỉm cười nhìn ta.
Như thể mỗi lần gặp ta, hắn đều cười như vậy.
“Hôm nay dậy sớm thế này sao?” hắn hỏi.
Thú thật bình thường ta sẽ ngủ nướng đến tận trưa, hôm nay dậy sớm đúng thật là hiếm có.
Ta khẽ ho, nghiêm túc hỏi, “Hoàng huynh thật sự định lấy thê tử sao?”
Nghe vậy, mắt Thẩm Túc thoáng qua một tia sáng lạ, nhưng hắn nhẹ nhàng đáp, “Mấy ngày trước mẫu hậu có nói chuyện này.”
Ta tiếp tục hỏi, “Vậy hoàng huynh đã chọn được ai chưa?”
“Có lẽ là rồi.”
“Phải chăng là nhị tiểu thư Phượng gia, Phượng Khuynh Thành?”
“Không phải.”
“Tốt quá.” ta thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười, “Vậy là cô nương nào khiến hoàng huynh say đắm vậy?”
Hắn chỉ nhìn ta, không nói gì.
Chẳng lẽ…
Nghĩ đến điều đó, ta thấy lòng nhói đau, “Hoàng huynh yên tâm, muội sẽ không làm gì cô nương đó đâu.”
“Từ trước đến giờ muội đã nhầm lẫn giữa tình cảm huynh muội và tình yêu nam nữ. Bây giờ muội đã hiểu rõ, sẽ không làm khó hoàng huynh và tẩu tẩu tương lai.”
Thẩm Túc ngạc nhiên ngước nhìn ta.
“Hoàng huynh có lẽ không tin, nhưng muội đã xin phụ hoàng ban hôn, ba ngày nữa muội sẽ chọn phò mã.”
Ngay khi lời ta nói dứt, không gian trở nên im lặng.
Gió nhẹ thổi qua, mái tóc của Thẩm Túc lay động, ánh mắt hắn chứa đầy cảm xúc khó hiểu.
Một lúc sau, hắn nói với giọng khàn, “Muội nghiêm túc chứ?”
Ta gật đầu, “Vâng.”
“Muội sắp mười bảy rồi, đến lúc nên chọn phò mã.”
Ta đã quyết tâm, hôm nay sẽ có những bức tranh của các tiểu thư, ngày mai sẽ đến lượt các nam tử.
Những người như nhi tử của Trương Công, thứ tử của Thừa tướng, nhi tử của Thái phó…
Theo lẽ thường, ta không xứng với những người này.
Nhưng ai bảo ta có một người ca ca tốt như vậy.
Hoàng đế có chín vị hoàng tử, Thẩm Túc là con trưởng, mẫu thân quyền lực, bản thân xuất sắc, khiến các đại thần không ai dám phản đối.
Vì vậy, ai muốn kết thân với hắn, đều muốn cưới ta.
Hơn nữa, ta cũng đẹp, chỉ cần vẻ ngoài, ta đã được gọi là mỹ nhân của kinh thành.
Từ khi ta tròn mười lăm, có rất nhiều người xin cưới ta, nhưng ta đều từ chối vì yêu Thẩm Túc.
“Người này đẹp,” ta cầm một bức tranh lên xem, Tùng Tuyết bên cạnh kinh ngạc.
“Công chúa thực sự buông bỏ Thái tử sao?”
“Ừ, thực sự.”
Nhìn ta nghiêm túc chọn tranh, Tùng Tuyết cuối cùng cũng tin.
Nàng liếc nhìn bức tranh trong tay ta, nhỏ giọng lẩm bẩm, “Người này tốt, nhưng so với Thái tử thì vẫn kém một chút.”
Ta nắm chặt bức tranh.
Suy nghĩ trở nên trống rỗng.
Thẩm Túc là con trưởng của Hoàng đế, được phong Thái tử, sở hữu vinh quang vô hạn.
Hắn là người hoàn hảo, không chỉ đẹp trai mà còn tài giỏi.
Ngoài những tin đồn về bệnh tật, không có khuyết điểm nào.
Vì vậy, không chỉ có nhiều cô nương ngưỡng mộ hắn, mà cả nhiều chàng trai cũng ngưỡng mộ tài năng của hắn.
Nhìn những người này, ta không thể chọn ai.
Người này đẹp, nhưng lăng nhăng, người kia tài giỏi, nhưng cứng nhắc.
Người khác dễ thương nhưng nói nhiều.
Không ai khiến ta hài lòng như Thẩm Túc.
Ta quyết định thử xem.
Gặp đúng dịp lễ hội đèn lồng, một thiếu gia họ Lý mời ta đi chơi.
Ta đồng ý.