Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại NGŨ HOÀNG TỬ CHỈ CÓ GIÁ 2000 LƯỢNG BẠC Chương 1 NGŨ HOÀNG TỬ CHỈ CÓ GIÁ 2000 LƯỢNG BẠC

Chương 1 NGŨ HOÀNG TỬ CHỈ CÓ GIÁ 2000 LƯỢNG BẠC

5:41 chiều – 21/07/2024

Ngủ với Tạ Kỳ Ngọc xong, ngày hôm sau, mẫu phi của hắn là Thục Quý Phi đã gọi người bắt ta vào cung.

Bà ta đưa cho ta một ngàn lượng ngân phiếu, yêu cầu ta rời xa nhi tử bảo bối của bà.

Ta thương lượng với bà:

“Quý phi nương nương, tăng gấp đôi, hai ngàn lượng thì sao?”

Ba năm sau, ta mở một quán rượu ở một thị trấn biên giới xa xôi cách xa hoàng cung.

Kinh doanh thịnh vượng, mỗi ngày ăn ngon uống khỏe, cuộc sống trôi qua rất thoải mái.

Nhưng lại có người chặn trước cửa bếp của ta:

“Lâm Nguyệt Bạch, đêm đầu tiên của đường đường ngũ hoàng tử ta chỉ đáng giá hai ngàn lượng bạc sao?”

1

Đêm đó ngủ với Tạ Kỳ Ngọc, là do ta nhất thời nổi hứng.

Có lẽ, đêm đó, chúng ta đều uống say.

Ta vốn chỉ định làm vài món ăn nhỏ, tiếp đãi Tạ Kỳ Ngọc đến thăm ta.

Không ngờ, lần tiếp đãi này lại đưa hắn lên giường của ta.

Đêm đó, ta uống vài ngụm rượu, mơ màng nói:

“A Thời, khi ngươi trở về hoàng cung, đừng quên ta nhé.” (Tui đã check raw khúc này, k phải sai tên đâu nhé, đọc mới biết sao nữ9 gọi vậy ^^)

Ta gãi đầu, ấp úng nói:

“Nếu có thời gian, ngươi có thể lén cho ta ít bạc, để ta mở quán lên kinh thành…”

Ta còn nhớ rõ ánh mắt sâu thẳm của Tạ Kỳ Ngọc khi nhìn ta.

“A Nguyệt, ta sẽ không bao giờ quên nàng.”

Ta mở to mắt nhìn hắn tiến lại gần, càng ngày càng gần.

Ta mở to mắt nhìn cơn say làm ta can đảm, tay ta ôm lấy cổ hân.

Rồi chúng ta hôn nhau, nụ hôn cuồng nhiệt, quên cả đất trời.

Cuối cùng, hắn ôm ta, bước vào căn phòng nhỏ chúng ta từng ở chung.

Lúc đạt tới đỉnh cao, ta mơ hồ nghe thấy hắn thở dài một câu.

“A Nguyệt, ta nhất định sẽ lấy nàng.”

“Nàng yên tâm.”

Ngày hôm sau, ta nhìn giường chiếu bừa bộn bên cạnh, ngây người một lúc.

Người cùng ta vui vẻ đêm qua đã đi đâu không biết.

Ta bất đắc dĩ xoa xoa đầu.

Ngủ thì cũng đã ngủ rồi.

Chúng ta đều đã lớn cả.

Chẳng lẽ, ta còn phải bắt hân chịu trách nhiệm sao?

Ta dậy, bận rộn mở cửa quán, chuẩn bị thức ăn, nhanh chóng quên đi Tạ Kỳ Ngọc.

Ta không ngờ, hắn lại xin mẫu phi ban hôn cho ta và hắn.

Nhưng ta chỉ là một nữ đầu bếp nghèo hèn.

Mẫu phi hắn tất nhiên không đồng ý để hắn lấy ta làm chính thê.

Hắn quỳ trước cung Thục Quý Phi của mẫu phi hắn, suốt một ngày một đêm.

Sau đó, lại quỳ trước Trường Minh cung của phụ hoàng hắn.

Chuyện này, có lẽ là thực sự nghiêm trọng, không thể dừng lại.

Vài ngày sau, khi ta đang bận rộn trong quán, liền bị hai người đập ngất, trói lại, nhét vào xe ngựa, đưa vào cung trong đêm.

Một chậu nước lạnh bất ngờ đổ lên người ta.

Ta mới tỉnh lại.

Trước mắt là một nữ nhân mặc hoa phục, đeo nhiều trang sức quý giá mà ta không nhận ra, ánh mắt lạnh lùng, uy nghiêm.

“Ngươi là nữ đầu bếp đã cứu Ngọc Nhi?”

2

Ta cứu Tạ Kỳ Ngọc, vốn là một sự cố.

Hắn bị phụ hoàng phái đến Thương Châu cứu trợ lũ lụt, không may bị cuốn vào dòng nước.

Nhà ta ở hạ lưu sông Thương.

Hắn bám vào một khúc gỗ, theo dòng nước trôi đến cửa nhà ta, đã hấp hối.

Ta đưa hắn đến y quán trong thị trấn, cứu sống hắn.

Nhưng, có lẽ do bị đập đầu trong lũ, hắn mất trí nhớ.

Ta đặt cho hắn cái tên mới, gọi là A Thời.

Lo hắn chưa khỏi hẳn, ta để hắn làm tiểu nhị trong quán.

Không trả lương nhưng bao ăn ở.

Ba năm trôi qua, Thục Quý Phi và người của hoàng thượng trải qua nhiều khó khăn, cuối cùng tìm đến nhà ta.

Khi đó, Tạ Kỳ Ngọc nhìn thấy bà vú bên cạnh Thục Quý Phi, mới nhớ lại mọi chuyện.

Hắn theo những người đó trở về kinh thành.

Trước khi đi, hắn nắm tay áo ta, mắt đỏ hoe, mãi không rời.

“A Nguyệt, hay ta không đi nữa?”

Ta cố cười an ủi hắn:

“Sao lại không đi? Mẫu phi và phụ hoàng ngươi đang đợi ngươi.”

“Vả lại, ngươi về hoàng cung, sau này đến thăm ta cũng được mà.”

Hắn nghiêm túc gật đầu, giọng nói nghẹn ngào:

“Được, ta nhất định sẽ đến thăm nàng.”

Hắn thực sự tìm được cơ hội.

Đếm sơ sơ, tháng trước, hắn đã đến thăm ta bốn, năm lần.

Mỗi lần, hắn chỉ hào hứng kể về những chuyện ở hoàng cung.

Chỉ là đêm đó uống say, mới vô tình ngủ với nhau.

Có lẽ vì ta đã ngủ với hắn, hắn cảm thấy có lỗi.

Nên mới đòi lấy ta.

Thục Quý Phi chắc chắn rất tức giận.

Nhi tử bảo bối của bà lại muốn cưới một nữ đầu bếp ở thị trấn nhỏ.

Thật là một trò cười.

Bà ta từ từ nhấp ngụm trà, ánh mắt chuyển sang ta:

“Bổn cung biết, ngươi đã cứu Ngọc Nhi, lại chăm sóc cho hắn, đa tạ ngươi.”

Dù nói “đa tạ”, nhưng trong mắt bà ta không có chút ý tứ cảm kích nào.

Ngược lại còn mang theo khinh miệt.

Quả nhiên, lời bà ta chuyển hướng:

“Chỉ là, ngươi xuất thân thấp hèn, làm sao xứng với Ngọc Nhi?”

Ta cúi đầu, im lặng.

Ngẩng đầu lên, lại thấy mấy thị nữ trước mắt cầm những thỏi bạc trắng sáng.

“Ngọc Nhi đối với ngươi tình thâm ý trọng, nhất định muốn cưới ngươi.”

Thục Quý Phi nhíu mày, thở dài.

Như rất phiền lòng.

“Một ngàn lượng này, coi như bổn cung cảm tạ ngươi đã cứu Ngọc Nhi.”

“Ngươi nhận lấy, rồi rời khỏi kinh thành, đi càng xa càng tốt, được không?”

Những thỏi bạc trước mắt tỏa ra ánh sáng lấp lánh.

Có lẽ, ta mở quán ăn cả đời cũng không tích cóp được từng ấy tiền.

Chỉ là…

Ta chợt nhớ đến đêm đó, Tạ Kỳ Ngọc trong lúc mê loạn đã thì thầm bên tai ta.

“A Nguyệt, ta nhất định sẽ lấy nàng.”

Giọng hắn chắc chắn như vậy.

Ta chợt phân vân.

Thục Quý Phi thấy ta cúi đầu im lặng, liền mỉm cười hiểu rõ.

“Lâm cô nương, bổn cung biết ngươi đang nghĩ gì.”

Bà ta lớn tiếng ra lệnh cho thị nữ bên cạnh:

“Đưa nàng đi ‘gặp’ ngũ hoàng tử.”

3

Ta gặp Tạ Kỳ Ngọc trong Ngự hoa viên.

Chính xác mà nói, chỉ là ta nhìn thấy hắn.

Hắn không nhìn thấy ta.

Vì hắn đang cùng một cô nương xinh đẹp ngồi uống rượu trong đình.

Cô nương đó mặc hoa phục, đeo trang sức lộng lẫy, khí chất cao quý, cử chỉ tao nhã.

Tạ Kỳ Ngọc ngồi đối diện, hai người trông thật xứng đôi.

Ta bất giác cúi đầu nhìn lại mình.

Trên người ta mặc bộ y phục với chất liệu vải bình thường nhất, hoa văn cũng đã lỗi thời từ lâu.

Thậm chí, trên ống tay áo còn dính dầu mỡ từ nhà bếp.

Để tiện làm việc, ta đã tùy tiện và thô lỗ xắn tay áo lên.

Ta lặng lẽ hạ ống tay áo xuống.

Thị nữ của Thục Quý Phi, Kiều Vân, đứng bên cạnh ta, thấy ta nhìn chăm chú vào người trong đình, liền nhẹ giọng nói:

“Vị tiểu thư kia là cháu ruột của quý phi nương nương, biểu muội của ngũ hoàng tử, cũng là đích nữ của đương triều nhị phẩm Hộ Bộ Thượng Thư.”

“Ngũ hoàng tử từ nhỏ đã cùng nàng thanh mai trúc mã, lớn lên cùng nhau, tình cảm sâu đậm.”

Kiều Vân lặng lẽ liếc nhìn ta một cái.

“Dù chưa nói rõ, nhưng người trong cung đều biết, nàng chính là người được nương nương chọn trong tương lai làm ngũ hoàng tử phi.”

Không biết tiểu thư Thục gia trong đình nói gì.

Hai người nhìn nhau cười.

Tạ Kỳ Ngọc ôn tồn nho nhã, tiểu thư Thục gia thanh tao lịch sự.

Thực sự là một đôi xứng đôi vừa lứa.

Xem xong Tạ Kỳ Ngọc, Kiều Vân lại dẫn ta trở về cung Thục Quý Phi.

Bà trở nên hòa nhã hơn lúc trước.

“Thực ra, bổn cung cũng đã nghĩ, nếu Ngọc Nhi thực sự yêu mến ngươi, cưới ngươi về làm thiếp cũng không sao.”

Bà dừng lại một chút, rồi nói tiếp:

“Chỉ là, sau này ngoài chính phi, Ngọc Nhi chắc chắn sẽ còn cưới vài vị trắc phi.”

“Mà hiện nay các trắc phi của các hoàng tử, dù xuất thân thấp nhất, cũng từ ngũ phẩm trở lên.”

Bà ý tứ liếc ta một cái.

Ngay sau đó, giọng bà lại mang theo chút buồn bã.

“Bổn cung hiểu rõ nỗi cô đơn trong cung sâu.”

“Huống chi, trong phủ Ngọc Nhi sau này sẽ có nhiều thê thiếp cao quý hơn ngươi rất nhiều…”

Bà nhìn ta, rồi nắm lấy tay ta, nhẹ nhàng vuốt ve.

Như thể đang tâm sự chân thành với ta.

“Bây giờ Ngọc Nhi thích ngươi, nhớ ơn cứu mạng của ngươi.

“Nhưng ngươi có từng nghe nói, hồng nhan chưa già, ân tình đã cạn.”

Bà nhẹ nhàng thở dài một hơi.

“Nam nhân đều tham sắc đẹp, huống hồ có bao nhiêu cô nương trẻ đẹp…”

“Thời gian trôi qua, ngươi nghĩ, hắn còn nhớ đến ngươi bao nhiêu phần?”

“Lâm cô nương chắc cũng không muốn sau này phải sống cảnh ngày ngày cô đơn, lại còn bị người khác bắt nạt phải không?”

Trong đầu ta lại hiện lên hình ảnh ở Ngự hoa viên vừa rồi.

Hắn ngồi cùng cô nương cao quý đó.

Không lâu trước đây, hân còn thề thốt muốn cưới ta.

Bây giờ, hắn đã có thể vui vẻ trò chuyện với biểu muội thanh mai trúc mã của mình.

Ta chợt cười tự giễu.

Có lẽ, ta đã sai rồi.

Dù ta và hắn đã ở bên nhau suốt ba năm.

Nhưng hắn đã không còn là A Thời nữa.

Hắn là ngũ hoàng tử cao cao tại thượng.

Hắn đáng lẽ nên sánh đôi với những người như biểu muội của hắn.

Thục Quý Phi nói đúng.

Ta không xứng với hắn, cũng không muốn sống cảnh hèn mọn đó.

Chi bằng…

Ánh mắt ta chuyển đến đống bạc trắng sáng bên cạnh.

Cắn răng, ta giơ hai ngón tay lên.

“Quý phi nương nương, tăng gấp đôi, hai nghìn lượng thì sao?”