Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại THÁI TỬ ĐĂNG CƠ LẠI PHONG TRẮC PHI LÀM HOÀNG HẬU Chương 2 THÁI TỬ ĐĂNG CƠ LẠI PHONG TRẮC PHI LÀM HOÀNG HẬU

Chương 2 THÁI TỬ ĐĂNG CƠ LẠI PHONG TRẮC PHI LÀM HOÀNG HẬU

2:38 chiều – 19/07/2024

6

Thái tử và thái tử phi, đôi uyên ương tình thâm ngày xưa, nay không thể gọi là phu thê nữa.

Thái tử đăng cơ, tiền triều không thể lập Đông Phương làm hoàng hậu.

Thật nực cười, ban đầu chính họ ủng hộ Đông Phương Nguyệt làm thái tử phi, nói rằng nàng là tài nữ hiếm có trong trăm năm. Khi lập hậu, lại nói rằng Đông Phương Nguyệt đức hạnh có khuyết điểm, không xứng đáng làm hoàng hậu. Buồn cười thật, đức của ta thì xứng đáng làm hoàng hậu sao?

Ta cứ nghĩ thái tử sẽ không quan tâm, dù sao chàng và Đông Phương Nguyệt là phu thê từ thuở thiếu niên, tình cảm sâu đậm, sao có thể không lập nàng làm hoàng hậu.

Nhưng thực tế chứng minh, tâm tư của hoàng thượng không phải chúng ta có thể đoán được.

Thái tử đăng cơ, ngày thứ hai thánh chỉ liền đến.

Dung trắc phi làm hoàng hậu, Triệu trắc phi làm Nhất phẩm Hiền phi, thái tử phi lại trở thành Nhị phẩm Thục phi, ngay cả Tần Ương bị nàng khinh thường và hãm hại cũng trở thành Đức phi.

Dù là người ngu ngốc cũng nhìn ra được.

Là cảnh cáo, cũng là đường lui.

Từ đây thu liễm, còn có đường sống. Không thu liễm, không còn đường sống.

Đáng tiếc, một tài nữ bị tình yêu che mờ.

Thái phó Đông Phương, người một đời minh mẫn cũng mờ mịt. Còn công khai đưa người vào hậu cung, thu nhận môn sinh khắp nơi.

Đúng là, cây lớn đón gió, chim đầu đàn bị bắn.

7

Nửa tháng nay, ta ở Phượng Nghi Cung thật thoải mái.

Hậu cung chỉ có ta, Hiền phi, Thục phi, Đức phi, và Hoa phi.

Đức phi bị Thục phi đầu độc mấy ngày trước, mấy ngày nay mới khá hơn. Đã có thể ra ngoài đi lại.

Cuối cùng việc Thục phi đầu độc Hiền phi cũng bị vạch trần, Thục phi bị giáng xuống làm Nguyệt Đáp Ứng.

Một đời thái tử phi, cuối cùng lại rơi vào hoàn cảnh này.

Thái phó cũng bị khiển trách.

Tiền triều ồn ào rất lâu, nhưng những điều này không liên quan gì đến ta.

Triệu Tố Tố mang đến một hộp mạt chược. Vì vậy, ta là hoàng hậu, cùng Hiền phi, Đức phi và Hoa phi đánh mạt chược.

Ta rhua thê thảm.

Ôi, tiền của ta.

Bị cười nhạo suốt một thời gian, ta tiễn ba người họ rồi nằm trên ghế mát, đón gió chiều.

“Hoàng hậu, thật là tao nhã.”

Chết tiệt. Trong lòng ta đang tính toán, làm thế nào để than thở với hoàng thượng, để đòi lại chút tiền mà các phi tử của ngài đã thắng của ta, thì ngài đến.

Ta mở mắt, nhìn hoàng thượng đang từ từ đi tới, mỉm cười.

“Hoàng thượng sao lại đến giờ này, có muốn dùng bữa tối không?”

“Không cần, trẫm đã ăn rồi.” Hoàng thượng nói, “Hoàng hậu, trẫm có chuyện muốn bàn với nàng.”

Chắc chắn không phải chuyện tốt đẹp gì, chết tiệt.

8

Ngày hôm sau, ta, vị hoàng hậu hiền lành rộng lượng, lấy danh nghĩa cầu phúc, ra lệnh cho tất cả mọi người trong hậu cung thu dọn hành lý, chiều đến chùa Hộ Quốc.

Hiền phi ghé qua: “Sao đột nhiên người chủ trì đi cầu phúc ở chùa Hộ Quốc? Có chuyện gì mờ ám à?”

Ta: “…”

“Hoàng thượng có hành động, chỉ trong mấy ngày này thôi, đột nhiên ngài nhớ ra mình còn có một đám phi tử yếu đuối không thể tự lo liệu, bảo ta dẫn họ ra ngoài tránh đi.” Ta nói.

Hiền phi đột nhiên nói: “Ngài cũng biết chúng ta yếu đuối, không thể tự lo liệu, thế mà để một đám nữ tử yếu đuối ở nơi khác không phải càng nguy hiểm hơn sao!” Nói xong, nàng còn giơ tay làm động tác cắt cổ.

“Tố Tố, ngươi cũng nghĩ ra, hoàng thượng lại không nghĩ ra sao?”

“Gì cơ?”

“Mạt tướng Triệu Hoài Vũ bái kiến hoàng hậu nương nương.”

Hiền phi sững sờ, nàng giữ nguyên nét mặt cứng đờ, quay người lại.

Ta cười nói: “Triệu tướng quân, mời đứng dậy. Hai huynh muội các ngươi đã nhiều năm không gặp, chắc hẳn có nhiều điều muốn nói, các ngươi cứ trò chuyện trước.”

Ta cười bước đi, nàng cũng mới biết hôm qua, hoàng thượng triệu đại ca Triệu gia về là để phong thưởng, tiện thể bảo vệ chúng ta.

Tính ra, Tố Tố và đại ca Triệu gia đã năm năm chưa gặp lại.

Đức phi và Hoa phi bước đến, “Thần thiếp tham kiến hoàng hậu nương nương.”

“Đứng lên, đứng lên.” Ta hỏi, “Đã thu dọn xong chưa?”

“Đã xong lâu rồi, nương nương, có cần mang theo Nguyệt Đáp Ứng không?” Đức phi chớp mắt hỏi.

Ta chán nản nhìn lên trời nói: “Nguyệt Đáp Ứng đã lên xe rồi.”

Đức phi: “…”

“Kiên nhẫn nhé Đức phi, nhịn một chút thì việc lớn sẽ thành.” Ta an ủi.

“Thần thiếp hiểu rồi.” Đức phi hành lễ rồi rời đi.

Nhìn bóng lưng Đức phi, ta chợt nhớ lại ngày nàng vừa vào phủ.

Một tiểu thư khuê các với kỹ năng cờ bạc cao siêu.

Khi Đức phi vào phủ, đúng lúc thái tử và thái tử phi cãi nhau vì Tố Tố. Do có góc nghiêng giống với Đông Phương Nguyệt, thái tử ngày ngày lưu luyến, nhất thời nổi bật. Nhưng trái tim chàng vẫn ở đó, không bao lâu hai người lại hòa thuận. Đông Phương Nguyệt liền ngấm ngầm châm chọc Tần Ương.

Kết quả là, Tần Ương mang thai. Quả là rất xứng đáng.

Sau đó Tần Ương lại châm chọc lại Đông Phương Nguyệt. Khi đó, ngay cả Tố Tố cũng đã sinh được một cô con gái. Trong phủ thái tử, ngoài Lý Miên Tâm vẫn chưa có động tĩnh gì, chỉ còn Đông Phương Nguyệt.

9

Năm năm qua, Đông Phương Nguyệt luôn nổi bật trong mọi cuộc trò chuyện. Chỉ có mỗi chuyện này, nàng không thể làm được. Mọi người ở kinh đô đều nói nàng là con gà mái không biết đẻ trứng.

Nàng tức giận.

Tần Ương châm chọc nàng, nàng cũng tức giận.

Vì vậy, vào ban đêm, Đông Phương Nguyệt bưng một bát lớn hồng hoa, đổ cho Tần Ương uống.

Ta là người đầu tiên nhận được tin, nhưng khi ta đến, Tần Ương đã thoi thóp, máu lan rộng dưới chân. Đông Phương Nguyệt ngồi bên cạnh, cười ngây dại.

Tần Ương cận kề cái chết, sau này không thể mang thai được nữa. Khi tỉnh lại, nàng khóc lóc, cầu xin thái tử làm chủ cho nàng.

Thái tử đồng ý.

Sau đó… phạt Đông Phương Nguyệt cấm túc. Còn che giấu mọi chuyện.

Tần Ương nghe kết quả này thì tâm hồn như chết lặng. Ta không nhớ nàng đã vượt qua thế nào. Chỉ nhớ rằng, mỗi ngày khi ta đến thăm nàng, nàng đều ngồi một mình, ôm trong lòng một con búp bê không ngã.

Hoàng đế thực sự không phải là người tốt.

Nhưng sau đó, Tần Ương đã báo thù cho mình.

Vào mùa đông, nàng đẩy Đông Phương Nguyệt xuống hồ.

Đông Phương Nguyệt cũng không thể mang thai được nữa.

Thái tử nổi giận, rút kiếm hướng về Tần Ương, nhưng nàng chỉ ngồi đó, ngẩng đầu lên, nhìn chàng không chút sợ hãi.

Ta cùng Tố Tố và Liễu Miên Tâm khóc lóc, ngăn cản trước mặt nàng, cầu xin chàng tha thứ.

Tần Ương không chút sợ hãi, từng chữ một nói: “Lý Mục Thành, đây là điều nàng xứng đáng.”

Cuối cùng, thái tử buông kiếm.

Tần Ương bị phạt cấm túc.

Nghe nói sau khi Đông Phương Nguyệt tỉnh lại, nàng làm loạn một trận lớn, đòi mạng Tần Ương, thật sự phát cuồng, thái tử phải phái người trông chừng nàng cẩn thận.