Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TA LÀ NÔ TÌ CỦA CÔNG CHÚA Chương 4: TA LÀ NÔ TÌ CỦA CÔNG CHÚA

Chương 4: TA LÀ NÔ TÌ CỦA CÔNG CHÚA

6:16 chiều – 18/07/2024

9

Ta đứng ngoài cửa nghe tiếng kêu thảm thiết của Mộ Nghiên Ninh một lúc lâu.

Qua làn mây trắng, ta và bản thân bị hành hạ kiếp trước như gặp nhau.

Giang Nguyệt, từ nay ngươi sẽ không phải chịu bất kỳ đau đớn nào nữa, không ai có thể làm tổn thương ngươi.

Tô Vị bước lên báo cáo: “Tiểu chủ, cô nương Giang Bạch đã an toàn ra khỏi cung, nô tỳ đã đưa bạc và điền sản đã chuẩn bị cho nàng ấy, mẫu thân của Giang Bạch đã đón nàng ấy, nàng ấy mới rời khỏi hoàng cung, chắc một thời gian sẽ nghĩ thông suốt.”

Trước khi bị đại thái giám bên cạnh hoàng hậu chú ý đến, ta đã điều Giang Bạch ra khỏi hoàng cung, có số tiền ta cho, chắc chắn kiếp này nàng ấy có thể sống bình yên và hạnh phúc.

Hoàng thượng đến khi ta vừa tiễn thái y khám xong cho Mộ Nghiên Ninh về.

“Bệ hạ yên tâm, nương nương vừa mới được chẩn trị, hạ nhân đã nấu thuốc điều trị thân thể cho nàng rồi.”

Nhìn ta bận rộn trước sau, sắc mặt lo lắng, hắn nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán ta: “Nguyệt nhi, nếu hậu cung tất cả nữ nhân đều hiểu chuyện như nàng, hiểu trẫm, thì tốt biết bao.”

Từng một thời đặt Mộ Nghiên Ninh lên đỉnh đầu, vị hoàng đế trẻ tuổi ấy cũng vì sự tranh đấu và tranh quyền của hậu cung mà dần dần trở nên mệt mỏi, và có phần không kiên nhẫn với Mộ Nghiên Ninh.

“Hoàng thượng lại lấy ta ra làm trò cười, thần thiếp tính tình khô khan, hoàng thượng nhìn hai ngày sẽ chán ngay thôi.” Ta mỉm cười, đùa với hoàng thượng: 

“Hoàng thượng mau vào xem nương nương đi, thần thiếp không quấy rầy nữa.”

Lông mày hoàng thượng giãn ra, cười tươi bước vào phòng.

Ban đầu hoàng thượng thương tiếc Mộ Nghiên Ninh, đối với việc làm của thái hậu và hoàng hậu hôm nay cực kỳ bất mãn, vừa xử lý xong công vụ liền vội vàng đến thăm nàng ta.

Nhưng bị kích động, nàng ta làm sao nuốt trôi cơn giận này, lúc này nàng sắc bén không chịu nhượng bộ, còn đâu dáng vẻ thanh cao của ngày xưa?

Mộ Nghiên Ninh hòa vào đám người, hoàng thượng còn có thể quan tâm bao lâu?

Chưa đến một chén trà, đã nghe thấy tiếng cãi vã và tiếng đồ sứ vỡ trong cung điện của Mộ Nghiên Ninh.

Hoàng thượng mặt mày xanh xám bước vào phòng ta, tức giận nói: “Thật là cưng chiều nàng ta đến mức không biết trời cao đất dày. Dám bảo ta phế hoàng hậu, nàng ta từng như tiên nữ, không ăn khói lửa nhân gian, sao lại trở nên tục tằn, tính toán chi li thế này?”

Thấy không, con người ấy mà, một khi thiết lập hình tượng quá lâu, sẽ khó mà gỡ bỏ.

Truyện đăng tại page Bơ không cần đường, đứa nào reup là chó

Ngươi đã hưởng lợi từ hình tượng đó, thì phải chịu đựng sự phản lại của nó.

Mộ Nghiên Ninh thanh đạm như hoa cúc, không tranh không giành, hoàng thượng càng muốn dâng nhiều hơn cho nàng.

Nhưng một khi nàng đòi hỏi nhiều hơn, tất yếu sẽ bị nghi ngờ, không hiểu và phản kháng.

Mộ Nghiên Ninh, tiên nữ rơi xuống trần, ngươi đã chuẩn tinh thần bị chưa?

10

Hoàng thượng và Mộ Nghiên Ninh ai cũng không nhượng bộ, hai người lạnh nhạt một thời gian.

Cuối cùng, hoàng thượng nhớ lại dáng vẻ thanh nhã như hoa cúc của nàng ta, là người đầu tiên nhượng bộ.

Nhân dịp trung thu, ngài ấy tặng thưởng cho cả cung.Ngoài những phần thưởng chung, còn đặc biệt tặng cho Mộ Nghiên Ninh một chậu hoa cúc đen.

Nàng ta đêm đó liền lấy cớ tặng bánh, khoác thêm hương thơm, thành công lưu lại trong phòng ngủ của hoàng thượng, lại trở thành sủng phi phong quang vô hạn.

Nàng bày biện chậu hoa cúc bên cửa sổ, đặc biệt gọi ta đến cùng thưởng thức.

“Nguyệt Quý nhân, ngươi xem người với người cuối cùng vẫn khác nhau. Kẻ thấp hèn, dù cố gắng thế nào, vị trí vẫn không thay đổi. Còn kẻ sinh ra cao quý, đã định sẵn sẽ leo lên đỉnh cao. Ngươi nói có đúng không?”

Ta lặng lẽ chia sẻ ân sủng của hoàng thượng, không muốn thăng tiến vị trí bởi vì không muốn dính vào tranh đấu hậu cung.

Nàng lại ngu ngốc tưởng rằng ta không thể thăng tiến vị trí.

“Nương nương xưa nay thanh cao như tiên nữ, sao bây giờ mở miệng khép miệng cũng phân biệt tôn ti? Chẳng lẽ trong mắt tiên nữ, chúng sinh không bình đẳng?”

Ta nhấp một ngụm trà cười nhẹ.

Mộ Nghiên Ninh sắc mặt lạnh lại: “Giả vờ gì nữa? Bản cung nói chính ngươi đấy, ngươi dù có nhảy nhót, leo cao tới đâu cũng chỉ là Quý nhân vị trí thấp, ngươi tin không, bản cung chỉ cần một ngón tay cũng đủ nghiền chết ngươi?”

“Thần thiếp đương nhiên tin. Nhưng lời nói lên đỉnh của người, nếu truyền ra ngoài, e rằng không chỉ là một chén thuốc tuyệt dục có thể giải quyết. Thần thiếp khuyên nương nương, nên cẩn trọng lời nói, đừng gây họa cho Nam Chiêu.”

Ta đứng dậy cáo từ, đi đến cửa quay đầu mỉm cười nói: “Nghe nói mấy ngày nữa sẽ có vài mỹ nhân vào cung, có một vị còn là công chúa Tây Vực, nghe nói sắc đẹp không thua kém người, tính cách phóng khoáng, quyến rũ vô cùng. Giả sử có thai long tử, địa vị chắc chắn không thua kém nương nương. Nương nương thay vì gây phiền hà cho thần thiếp, không bằng nghĩ cách củng cố vị trí của mình.”

Ta thản nhiên rời đi, sau lưng là tiếng đồ sứ vỡ vụn.

Chỉ nhiêu đó cũng không nhịn được? Đợi mỹ nhân vào cung, ngày tháng phiền phức của ngươi còn ở phía sau.

11

Năm ngày sau, vài vị mỹ nhân lần lượt vào cung.

Công chúa Lạc An của Tây Vực vừa vào cung, liền khiến cho hoàng thượng tán thưởng không thôi.

Mộ Nghiên Ninh nếu trước đây còn giữ được hình tượng, sau khi thấy công chúa Lạc An, không còn chút gì của dáng vẻ trước đây.

Nỗi lo lắng hiện rõ trong mắt nàng ta.

Trong đêm hoàng thượng sủng ái công chúa Lạc An, Mộ Nghiên Ninh ăn mặc phong lưu, đứng trong sân ở cung điện, đón gió gảy đàn, âm thầm rơi lệ.

Cung nữ khuyên nhủ không thành, lặng lẽ làm công việc của mình.

Nửa đêm, nhiều người không chịu nổi đều đi nghỉ. Nàng ta vẫn đang đau khổ vì tình yêu không bền vững của mình.

Một thị vệ mặt mày thanh tú lớn mật tiến lên khuyên nhủ: “Nương nương, đêm sâu sương nặng, người phải yêu quý bản thân.”

Mộ Nghiên Ninh đỏ mắt gảy đàn, thị vệ lặng lẽ bầu bạn.

Tô Vị báo cáo lại tương tác của họ, đỏ mắt khuyên ta: “Tiểu chủ, người dùng bông nhét vào tai, ngủ một chút đi, lát nữa còn phải thỉnh an hoàng hậu nương nương.”

“Không sao, tiếng đàn êm tai, có người bên cạnh, hẳn là Mộ phi bị thương tâm cũng được an ủi phần nào.” Ta cười rồi ngủ.

Hoàng thượng nghe nói Mộ Nghiên Ninh suốt đêm không ngủ, trên đường thỉnh an ngất xỉu, vừa hạ triều liền đến thăm mỹ nhân.

Hai người nắm tay nhìn nhau, không nói hết nỗi nhớ nhung.

Với tình cảm nồng nàn của Mộ Nghiên Ninh dành cho mình hoàng thượng rất hài lòng.

Nhưng, liên tục mấy lần như vậy, dù tình cảm tốt đẹp đến đâu cũng sẽ thấy phiền.

Lại một lần nữa không ngủ suốt đêm ngất xỉu, hoàng thượng không đến thăm nữa, chỉ lạnh lùng truyền lời: “Ghen tuông vô cớ, đức hạnh kém, phạt chép 100 lần Nữ Đức kinh để cảnh cáo.”

Nhìn Mộ Nghiên Ninh mắt đỏ hoe, ta che miệng cười: “Mộ phi nương nương, người trong lòng ngươi, hình như đã yêu người mới rồi, ôi chao, tình yêu mất rồi, thân thể không sinh được con, kiếp này cũng chỉ đến thế, nghĩ lại một công chúa của một nước, rơi vào cảnh này, cũng thảm nhỉ.”

Nàng xé tất cả giấy tờ, đập vỡ bút mực và nghiên mực: “Ai nói? Hoàng thượng yêu ta, với người khác chỉ là giải trí.

Đúng, hoàng thượng chỉ là thấy mới lạ, ngài nói ta là khác biệt nhất, ngài yêu ta nhất.”

Nàng lại sai người chuẩn bị bút mực, giấy nghiên mới, bắt đầu chép Nữ Đức kinh: “Nguyệt Quý nhân muốn đem bản cung ra cười nhạo, e là không xem được rồi.”

“Bản cung và hoàng thượng tâm ý tương thông, chúng ta chỉ là hiểu lầm và trở ngại tạm thời, không như Nguyệt quý nhân, sợ là hoàng thượng còn không nhớ hậu cung có người như ngươi.”

Không có ta và Giang Bạch hy sinh bảo vệ, nàng đành tự mình ra trận, bắt đầu tranh giành, chém giết, không còn dáng vẻ phong khinh vân đạm ban đầu.

Không có sự hy sinh và gánh vác của chúng ta, nàng đã mất đi tôn nghiêm, thương tổn thân thể, trong hậu cung sống trong sợ hãi, liên tục tự tẩy não, khơi lại tinh thần tiếp tục sống.

Mộ Nghiên Ninh, đã là cung tên mạnh đã hết đà, vẫn đắm chìm trong tình yêu, tìm kiếm chứng cứ hoàng thượng đối xử với nàng khác biệt.