Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại THÊ TỬ HỮU DANH VÔ THỰC Chương 1: THÊ TỬ HỮU DANH VÔ THỰC

Chương 1: THÊ TỬ HỮU DANH VÔ THỰC

8:12 sáng – 18/07/2024

Khi ta tiến cung, Hoàng thái hậu vô cùng yêu thương ta.

Vào đêm nhập cung, Hoàng đế không những không đến cung của ta  mà lại đến cung của Quý phi để ngủ.

Nhưng ta không để tâm đến điều đó.

Chỉ cần Thôi thị Mậu Lăng còn ở đây, việc trở thành Hoàng hậu cao quý nhất dễ như trở bàn tay.

Đối với hoàng thượng, Hoàng thái hậu dù là mẹ kế, nhưng là người của gia tộc Thôi thị Mậu Lăng, hiện tại vinh quang vô hạn.

Tình yêu của Hoàng đế dành cho ai, với ta mà nói, chẳng hề quan trọng.

01

Trước khi Hoàng đế và biểu tỷ thành thân, hắn đã có sủng phi của mình là Quý phi Lâm Uyển Nhi.

Nàng ta từ nhỏ đã là thị nữ bên cạnh hắn, hơn hắn gần chục tuổi.

Thời niên thiếu, Hoàng đế mất mẫu thân từ sớm, chỉ là con thứ nhỏ bé, phải tranh đấu sinh tồn trong hoàng cung, suýt chút nữa là mất mạng.

Lâm Uyển Nhi thông minh, dũng cảm, bảo vệ hắn sống sót cho đến ngày hôm nay.

Hoàng đế yêu nàng ta sâu đậm, sau khi lên ngôi đã kiên quyết phong ta làm Hoàng hậu.

Nhưng vì nàng ta xuất thân quá thấp kém, lại hơn hắn nhiều tuổi, khi tin tức lan ra đã gặp phải phản đối dữ dội từ quần thần.

Các quan văn liều chết can gián, cột trụ gỗ nam mộc trong điện Thái Trung dính đầy máu của các đại thần, cuối cùng Hoàng đế đành phải thỏa hiệp, đồng ý cưới nhi nữ dòng chính của nhà họ Thôi ở Mậu Lăng làm Hoàng hậu.

Ngày thành thân của Hoàng đế và Hoàng hậu, Hoàng đế không kiên nhẫn lật khăn voan, không uống rượu giao bôi, quay đầu về cung của Lâm Uyển Nhi, để lại người thê thử mới cưới trong phòng cưới ngồi đợi cho đến sáng.

Là nhi nữ dòng chính tôn quý nhất của gia tộc Thôi ở Mậu Lăng, từ nhỏ đã nhận được vô vàn sự sủng ái, làm sao biểu tỷ có thể chịu nổi sự sỉ nhục như vậy.

Ngày hôm sau, trong buổi thỉnh an trong cung, biểu tỷ với danh xưng Thôi Thục Như Hoàng hậu mới được cưới vào, đã cáo buộc Lâm Uyển Nhi quyến rũ mê hoặc Hoàng đế, đánh cho nàng ta một trận đòn roi thích đáng.

Khi Hoàng đế nghe tin vội vàng đến cứu, nàng ta đã bị đánh đến thoi thóp.

Hoàng đế nổi cơn thịnh nộ, bất chấp lời can gián của Thái hậu và các đại thần, lập tức ban chiếu chỉ phế hậu, đưa Thôi Thục Như vào lãnh cung, và phong Lâm Uyển Nhi làm Hoàng hậu ngay trong ngày hôm đó.

Nhà họ Thôi ở Mậu Lăng là một gia tộc lâu đời, dù là hoàng gia cũng không thể dễ dàng đối đầu.

Truyện đăng tại page Bơ không cần đường, đứa nào reup là chó

Các đại thần phò tá Thái hậu ngăn chặn sự việc này bằng những biện pháp cứng rắn, khiến hai đạo thánh chỉ phế hậu và phong hậu mới đều không được thi hành trong hoàng cung.

Với thân phận của Lâm Uyển Nhi, nàng ta không thể trở thành Hoàng hậu.

Nếu chọn một tiểu thư quý tộc khác, chắc chắn sẽ gây ra xôn xao lớn.

Sau khi cân nhắc, biện pháp tốt nhất là chọn một nữ nhi khác của nhà họ Thôi ở Mậu Lăng vào cung làm Hoàng hậu.

Nhằm tránh tình huống khó xử như lần trước, các trưởng lão trong gia tộc quyết định chọn một cô nương từ nhánh phụ để làm Hoàng hậu.

Cuối cùng, ánh mắt họ dừng lại ở ta.

 

Ta tên là Thôi Thời, Phụ mẫu ta mất sớm, từ nhỏ được những người trong gia tộc nuôi dưỡng. Dù phải chịu nhiều thử thách, ta luôn sống yên lặng, chưa từng gây ra rắc rối.

Với tính cách như vậy, mọi người cho rằng ta chắc chắn có thể chịu đựng được sự khiêu khích và tra tấn từ Lâm Uyển Nhi.

Trưởng tộc bình thản thông báo cho ta:

“Ngôi vị Hoàng hậu nhìn bề ngoài tuy tôn quý, nhưng thực chất đầy nguy hiểm. Nếu con làm phật lòng Hoàng đế, dù có oan uổng thế nào, gia tộc cũng không thể bảo vệ được tính mạng cho con. Con có hiểu không?”

Gia tộc họ Thôi ở Mậu Lăng đã mất một vị Hoàng hậu, nếu lại mất thêm một vị nữa, cân bằng hiện tại sẽ hoàn toàn bị phá vỡ, chắc chắn sẽ dẫn đến một trận phong ba bão táp.

Không ai mong muốn điều đó xảy ra.

Ta quỳ xuống, nghiêm trang bái lạy trưởng tộc:

“Con nguyện ý.”

Tình cảm và thế sự là những thứ hư vô, mờ mịt nhất.

Thay vì giữ hy vọng rồi lại bị mài mòn từng chút một, chi bằng ngay từ đầu đã chết tâm.

Chỉ cần nhà họ Thôi ở Mậu Lăng còn tồn tại, ta sẽ là Hoàng hậu cao quý nhất.

Tất cả những gì ta học được đều đến từ Hoàng thái hậu, người từng là Hoàng hậu quyền uy vô hạn. Tình yêu của Hoàng đế thì có quan trọng gì đâu?

“Tốt lắm, nhi nữ nhà họ Thôi phải như vậy.”

Trưởng tộc rõ ràng cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Ông ta do dự một chút, lấy ra một chiếc lọ nhỏ từ trong tay áo đưa cho Ta.

Chiếc lọ lạnh buốt, nàng ta mơ hồ đoán được bên trong đó là gì, ngón tay khẽ run liền nghe thấy giọng nói lạnh lùng từ trên đỉnh đầu vang lên:

“Con tự tay đưa nó cho Thôi Thục Như, nói với nó, nhà họ Thôi không dung thứ cho đứa nhi nữ không biết giữ mặt mũi cho gia tộc.”

Gia tộc cùng chung vận mệnh, bất kể là ai, chỉ cần làm chuyện nhục nhã gia môn, thì đều bị loại trừ, dù là nhi nữ dòng chính cao quý nhất cũng không ngoại lệ.

Hoàng đế còn cho phép Thôi Thục Như yên ổn trong lãnh cung, nhưng nhà họ Thôi không thể dung túng để nàng ta sống trên đời.

Nếu Ta gây ra sai lầm trong cung, cũng sẽ chịu kết cục tương tự.

Ta lặng lẽ cất chiếc lọ, giấu đi vẻ lạnh lùng trong mắt. Che đậy biểu cảm của mình, đêm đó ta đã được đưa vào cung một cách âm thầm, thay thế vị trí của tỷ tỷ.

Hoàng đế vừa qua tuổi trưởng thành, dung mạo tuấn tú, đáng tiếc trong mắt chỉ có sự lạnh lùng.

“Hãy ở yên trong cung Phượng Tê, đừng gây rắc rối cho Uyển Nhi, trẫm sẽ không làm khó ngươi, nếu không thì…”

Ta chưa bao giờ mơ tưởng về tình yêu của đế vương, lúc này đối mặt với những lời lạnh lùng của hắn, lòng ta cũng không gợn sóng, chỉ cung kính quỳ gối:

“Hoàng thượng yên tâm, thần thiếp nhất định sẽ tuân thủ bổn phận.”

“Tốt nhất là như vậy.”

Hắn hoàn thành lời dặn dò, không quay đầu lại mà rời đi. Đêm trong cung rất dài và ẩm ướt, lạnh lẽo tưởng chừng như không có điểm dừng.

Tần ma ma bên cạnh ta thở dài khẽ khàng, cố gắng tỏ ra mạnh mẽ, nói những lời an ủi chân thành:

“Nương nương đừng buồn, ngày tháng còn dài, Hoàng thượng sẽ hiểu được tấm lòng của ngài.”

“Bản cung có gì phải buồn?”

Ta bước đến trước bàn trang điểm ngồi xuống, để Tần ma ma giúp tháo bỏ chiếc mũ phượng nặng nề, khẽ lắc đầu nói:

“Ta vốn không phải người mà Hoàng thượng kỳ vọng, ngài không thích ta cũng là lẽ thường tình.”

Ta không oán hận Hoàng đế, thậm chí trong lòng còn có chút kính phục.

Thích cái mới, chán cái cũ là bản tính của nam nhân, ngay cả những người nam nhân bình thường cũng ít ai không say mê sắc đẹp, thích thú những điều mới mẻ.