Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TA SINH RA ĐỂ LÀM HOÀNG HẬU Chương 3: TA SINH RA ĐỂ LÀM HOÀNG HẬU

Chương 3: TA SINH RA ĐỂ LÀM HOÀNG HẬU

6:33 chiều – 17/07/2024

9

Ngày Tôn Diệu Vân được phong làm lương tì.

Lý Lễ Châu và ta cùng ngồi trong chính điện Đông Cung.

Hắn xót xa khi nhìn người mình yêu mến từ lâu phải quỳ gối dâng trà cho ta.

Hắn thậm chí còn lo lắng ta sẽ tạt một chén trà nóng vào mặt nàng ta.

Nhưng ta từ tốn uống hết trà của nàng ta, còn tặng nàng ta nhiều trang sức quý báu.

Nụ cười giả tạo của ta khiến Lý Lễ Châu không đoán được ta đang tính toán gì.

Hắn nắm tay nàng ta, mọi người đều nghĩ ta nên căm hận hoặc ghen tuông.

Ta chỉ nhẹ nhàng nói: “Cũng phải chúc mừng Thái tử đã có được mỹ nhân.”

Hắn ngạc nhiên không thể tin nổi.

( truyện đăng tại page Bơ không cần đường , đứa nào reup là chó) 

Sau khi ta trở về điện Triều Dương, hắn đột nhiên lại đến chỗ ta, ngồi đó nhìn ta không nói một lời.

“Ta biết, thời gian này ngươi đã chịu nhiều ấm ức, ta thấy ngươi là người hiền lành. Sau này hãy chung sống tốt với Diệu Vân.”

“Ta sau này cũng sẽ đối tốt với ngươi hơn, nhất định không để Thái tử phi phải chịu khổ.”

Ta đột nhiên mỉm cười: “Diễm Nhi còn nhớ khi còn nhỏ, đã từng gặp Thái tử điện hạ. Thái tử điện hạ bị một con dã thú truy đuổi, chính thần nữ đã bắn mũi tên xuyên qua đầu con dã thú đó, cứu Thái tử. Tưởng rằng Thái tử còn nhớ, nhưng mấy ngày nay nhận ra Thái tử dường như không nhớ nữa rồi.”

Hắn hơi ngẩn người.

“Là ta có lỗi với ngươi, ngươi muốn gì, ta đều sẽ ban cho ngươi. Nhưng Diệu Vân là vô tội, ngươi không nên khắt khe với Diệu Vân. Ngươi bây giờ đã là chính thất của Đông Cung, mong ngươi hãy hiểu.”

Ta cười nhẹ: “Điện hạ dường như rất sợ ta sẽ hại Diệu Vân.”

“Ta không có ý đó.”

Ta đột nhiên tiến lại gần hắn, rồi nắm lấy tay áo của hắn:

” Diễm Nhi là trưởng nữ trong nhà, trong nhà có nhiều tỷ muội, ta từ nhỏ đã cùng tỷ muội lớn lên. Thần thiếp biết điện hạ không thích ta, cũng chắc chắn sẽ không thấu hiểu ta, nhưng Diễm Nhi làm Thái tử phi, không thể không vì Hoàng gia mà suy nghĩ. Nếu điện hạ để ta sinh hạ con trai, ta nhất định sẽ không có những ý nghĩ không nên có.”

“Những ý nghĩ không nên có là gì?”

Ta cắn môi, cúi đầu: “Chẳng hạn như hy vọng có được trái tim và tình yêu chân thành của điện hạ.”

Hắn đỏ mặt, lập tức đứng dậy: “Dương Diễm, ngươi thật là không biết xấu hổ.”

Nhìn hắn bước đi nhanh chóng, ta lẩm bẩm: “Yếu thì bị thịt, đừng trách ta có tâm địa xảo quyệt, người không vì mình trời tru đất diệt.”

10

Thông tin về Tôn Diệu Vân không khó tra.

Chỉ là điều ta không ngờ là ngoài Thái tử ra, còn có người khác thương xót nàng ta.

Thống lĩnh quân trẻ tuổi nhất của Cấm quân, Ngụy Vô Kỵ, cũng thường xuyên giúp đỡ nàng ta trong cung, thậm chí việc nàng ta có thể ra khỏi Uyển U Đình cũng là nhờ hắn ta cầu xin Thái tử.

Khi ta đang tắm và thay đồ, Tiểu Hồng đã điều tra rõ mọi việc.

” Ngụy gia và Tôn gia…”

Đã từng liên hôn.

Vốn sinh ra trong gia tộc là thế giao, Ngụy Vô Kỵ từ sớm đã từng có hôn ước với Tôn Diệu Vân.

“Sau này, Tôn gia sụp đổ, Ngụy Vô Kỵ thậm chí quỳ xuống cầu xin cha hắn ta ra tay giúp đỡ.”

Ta cười lạnh: “Tôn gia phạm tội mưu phản. Năm đó vận chuyển lương thực ra tiền tuyến, cha của Tôn Diệu Vân đã tham ô không ít bạc, còn làm lỡ việc quân, khiến hàng vạn binh sĩ tiền tuyến chết đói trên chiến trường. Việc như vậy mà còn khiến Thái tử và một thống lĩnh cấm quân ra sức bảo vệ nàng ta, thật đúng là thú vị.”

Tiểu Hồng căm phẫn: “Ca ca muội chết ở Yến Minh Quan, Lân Châu. Nếu không phải bọn cặn bã Tôn gia, ca ca muội làm sao chết oan uổng? Nô tỳ thấy Tôn Diệu Vân cũng chỉ là kẻ ích kỷ, giờ bám được Thái tử, chắc chắn muốn trèo cao hơn.”

Tắm xong, ta ngồi bên cửa sổ đọc sách. Chỉ cảm thấy có người lén lút ngồi xổm dưới cửa sổ, ta nín thở, nhảy qua cửa sổ, chỉ thấy một nam nhân mặc áo đen nhảy lên mái nhà.

Tiểu Hồng ném thanh kiếm cho ta, ta cầm kiếm đuổi theo người nam nhân đó. Người nam nhân đó thỉnh thoảng quay lại nhìn ta, ta liền ném ám khí châm độc.

Hắn ta bị trúng độc kim vào lưng, lập tức từ trên cao rơi xuống. Cao ma ma đã gọi sẵn vệ binh của Đông cung. Thấy ta đã bắt được người nam nhân đó, mọi người nhìn nhau bối rối.

“Thái tử phi, xin đừng tự mình ra tay, để nô tài tháo mặt nạ của hắn.”

Ta dẫm lên ngực người nam nhân đó, dùng kiếm hất mặt nạ của hắn lên. Quả thật là trùng hợp.

“Thống lĩnh đại nhân, có thể giải thích vì sao giữa đêm khuya lại xuất hiện ngoài điện Triều Dương, còn mặc đồ dạ hành không? Chẳng lẽ đường đường là Thái tử phi như ta lại phạm tội gì mà cần thống lĩnh tự mình điều tra sao?”

Ngụy Vô Kỵ quay đầu đi, các vệ binh cũng không biết phải làm sao.

Lý Lễ Châu và Tôn Miểu Vân đến muộn, hắn nắm tay Tôn Miểu Vân, nhìn ta cầm kiếm: “Dương Diễm, rốt cuộc chuyện này là thế nào?”

“Thần thiếp đang đọc sách, đột nhiên phát hiện có người lén lút, nên cầm kiếm đuổi theo, không ngờ lại là thống lĩnh đại nhân.”

Tôn Diệu Vân mặt biến sắc.

Không quản ngại gì, quỳ gối xuống đất: “Xin Thái Tử Phi nương nương tha mạng cho thống lĩnh.”

Lý Lễ Châu nhíu mày.

Ta bất chợt cười.

“Tôn Lương Đệ, có người trong cung lén lút, người này lại là thống lĩnh cấm quân. Quyết định có lấy mạng hắn hay không, và có thể lấy được gì từ miệng hắn, đã không còn là chuyện ta có thể quyết định. Chẳng lẽ trong lòng Lương Đệ, sự an nguy của người khác không quan trọng bằng mạng sống của thống lĩnh sao?”

Nước mắt Tôn Diệu Vân lăn dài.

11

Nàng ta kéo áo Lý Lễ Châu: “Điện hạ, ngài nói một lời đi.”

Lý Lễ Châu: “Tâu lên Phụ hoàng, trước hết giam giữ hắn.”

Hắn nhìn vào thanh kiếm của ta, mắt lóe lên một tia sáng: “Ta không ngờ, Thái Tử Phi nương nương còn giỏi võ nghệ, có thể bắt được đệ nhất cao thủ của Đại Chu.”

Ta lắc đầu: “Bởi vì ta đã dùng ám khí.”

“Ta là nữ tử, không phải nam nhân, dùng ám khí tự bảo vệ bản thân cũng không có gì sai.”

Ta bỏ qua hắn và Tôn Diệu Vân, trở về cung điện của mình.

Cao ma ma lo lắng: “Chẳng lẽ Tôn Lương Đệ bảo Ngụy Vô Kị đến?”

“Ngày mai cứ hỏi thì biết.”

Cao ma ma mồ hôi lạnh chảy ròng: “Nương nương, nếu nàng ta muốn lấy mạng người, người có giữ vững nguyên tắc không giết nàng ta không?”

Cao ma ma vừa dứt lời.

Lý Lễ Châu bước vào cung điện của ta.

Hắn nhìn ta: “Hôm nay nàng bị hoảng sợ, ta sẽ ở lại với nàng.”

Ta bình thản: “Người bị hoảng sợ không phải thần thiếp, mà là Diệu Vân. Nghe nói Ngụy Vô Kị và Tôn Diệu Vân từ nhỏ lớn lên cùng nhau, hôm nay chắc hẳn trong lòng nàng ta rất đau khổ, điện hạ vẫn nên đi an ủi Tôn Lương Đệ đi.”

Hắn khó khăn mở miệng: “Chuyện này có thể bỏ qua được không? Ngày mai, ta sẽ báo cáo với Phụ hoàng rằng chính ta đã cho thống lĩnh đến để bảo vệ an nguy của Đông Cung.”

“Để bảo vệ cần mặc đồ dạ hành sao?”

“Dương Diễm, coi như ta nợ nàng, chuyện này dừng ở đây.”

Ta bất chợt giễu cợt: “Điện hạ, ngài sẽ để chuyện này dừng lại sao?”

“Ngươi chẳng phải không sao rồi sao? Nếu ngươi có mệnh hệ gì, ta cũng…”

“Dương Diễm từ nhỏ học võ, học để cường thân kiện thể, cũng học để tự bảo vệ và bảo vệ người khác. Nếu ta không có chút sức mạnh, bị người khác ám hại, điện hạ, ngài cũng thấy bình thường sao? Hay là ngài sợ liên lụy đến Tôn Lương Đệ?”

Hắn lúng túng.

Ta tự nói tiếp: “Để thần thiếp…”

“Đoán xem, chắc chắn là nàng ta khóc lóc với ngài, nói rằng nàng ta chỉ than phiền vài câu về cuộc sống ở Đông Cung, và người ca ca tốt của nàng ta muốn ra mặt cho nàng ta, đúng không?”

“Vài tiếng khóc của Tôn Diệu Vân, trong lòng điện hạ, quan trọng hơn cả mạng sống của Dương Diễm ta.”

Hắn có chút hoảng loạn: “Ta không có ý đó, A Diễm, nàng đừng nói như vậy. Nàng là Thái Tử Phi của ta, ta sao có thể đối xử với nàng như vậy…”

Ta bỗng dưng mắt đỏ hoe: “Nhưng điện hạ, lời đã nói ra, như nước đổ khó thu lại. Ta đã tận tâm làm tròn bổn phận, chưa bao giờ hại người ngài yêu. Giờ có người hại ta, ta không ngờ mạng sống của ta lại rẻ mạt như vậy.”

Hắn chưa từng thấy ta rơi lệ, có chút lúng túng lau nước mắt cho ta: “Ta tưởng nàng có tính cách cứng rắn, sẽ không khóc. Đừng để tâm những gì ta đã nói vừa rồi.”