24.
Thời gian thấm thoắt trôi qua.
Con trai ta được phong làm thái tử.
Sau lễ phân phong, hoàng đế đi đến cung của một mỹ nữ Giang Nam mới được sủng ái nhất, nghe nói, mỹ nữ đó có vài phần giống với quý phi khi còn trẻ.
Nghe vậy ta chỉ thấy buồn cười.
Hoàng đế thà sủng ái một quý phi giả, cũng không muốn gặp quý phi thật còn sống.
Đủ thấy, hắn thực sự chán ghét nàng ta.
Nhưng không ai ngờ rằng, quý phi lại cố gắng lê tấm thân tàn tạ, từ lãnh cung trốn ra, chạy đến trước mặt hoàng đế, một đao đâm xuyên tim hắn.
Mọi người đều sợ hãi.
Quý phi lại điên cuồng cười lớn:
“Chết đi, tất cả đều chết đi!”
Rồi nàng ta lại cầm dao đâm vào tim mình.
Nàng ta dùng hết sức nắm chặt tay hoàng đế, gào thét:
“Lục Trường Châu, trong cung này, chỉ có ta yêu chàng, chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau!”
Nhưng hoàng đế mà nàng yêu, lại giật mạnh tay ra, kêu cứu với ta.
“Cứu ta…”
Nhưng ngay sau đó, quý phi không biết lấy sức mạnh từ đâu, rút dao ra, liên tiếp đâm hoàng đế mấy nhát.
Miệng nàng ta phun đầy máu, mắt điên cuồng: “Chàng không thể yêu người khác, chàng là của một mình ta! Ta vì chàng từ bỏ tất cả, ta vì chàng muốn thay đổi vận mệnh, chàng không thể rời bỏ ta!”
Cho đến khi hoàng đế hoàn toàn tắt thở.
Nàng ta mới dường như yên lòng nhắm mắt lại.
Mọi người đều bị cảnh tượng này làm cho sợ hãi.
Cho đến khi ta lên tiếng quát: “Còn đứng đó làm gì, mau gọi thái y!”
Nhưng tất cả đều nhìn hoàng đế nằm trên đất, tim bị đâm thủng, đều hiểu rõ, hoàng đế không còn cứu được.
Cung nhân rối ren không thôi.
Không ai dám di chuyển thi thể trên đất.
Ta lạnh lùng nhìn hai tay họ nắm chặt nhau, ánh mắt lóe lên một tia cười lạnh.
Quý phi à, quý phi.
Những năm qua, ta dùng nhân sâm bảo vệ mạng ngươi.
Chính là vì ngày hôm nay.
Tình nhân tương tàn.
Trên đời này không có kịch nào hay hơn.
Vì vậy, ngươi yên tâm.
Ta nhất định sẽ để ngươi và hoàng đế, sinh cùng chăn chết cùng mộ, cầu chúc các ngươi đời đời kiếp kiếp yêu thương lẫn nhau.
25.
Hoàng đế băng hà.
Ta phụ tá thái tử lên ngôi, trở thành thái hậu trẻ nhất triều đại này.
Ta lâm triều nghe chính.
Nhưng không tham quyền.
Khi ấu đế có thể nắm giữ triều đình, ta trả lại quyền lực cho ngài.
Trở thành thái hậu nhàn nhã trong hậu cung, nhưng tinh thần lại ngày càng tệ.
Họa sĩ phương Tây cuối cùng cũng dựa theo miêu tả của ta, vẽ lại A Nguyệt.
Rất giống.
Giống đến mức ta như lại nhìn thấy nàng.
Ta già rồi.
A Nguyệt vẫn trẻ trung.
Không biết, nàng có nhận ra ta không?
26.
Có lẽ vì đã già, ta thường nằm mơ.
Đêm đó, ta mơ thấy giàn nho ở nhà ngoại Giang Nam thời thơ ấu.
Đó là do cha ta trồng.
Mùa hè, ta và A Nguyệt ngồi trên xích đu, chỉ cần khẽ đưa tay là có thể hái được những chùm nho to và ngọt.
A Nguyệt luôn cho ta ăn trước, nàng cười, ánh mắt cong cong, nói:
“Tiểu thư, ngọt quá.”
Ta ăn nho nàng cho, thật ngọt. Khi nuốt xuống, mới sửa lại lời nàng: “A Nguyệt, giờ ta không phải tiểu thư, ngươi mới là tiểu thư.”
A Nguyệt nhẹ nhàng đung đưa xích đu của ta:
“Không ai biết đâu, tiểu thư, ta chỉ muốn gọi người như vậy.”
Ta chớp mắt: “A Nguyệt tỷ tỷ, sau này tỷ gọi ta là A Nhã, được không?”
Đó là lần đầu tiên ta gọi nàng là tỷ tỷ.
Nàng ngẩn ra, ngay sau đó, khuôn mặt nở nụ cười rực rỡ hơn.
“Được.”
Gió nhẹ thổi.
Xích đu nhẹ nhàng đung đưa.
Ta chỉ muốn ngủ gật.
Nhưng lúc này, xích đu đột nhiên dừng lại. Ta mở mắt ra nhìn, thấy A Nguyệt không biết từ lúc nào đã đứng ở cửa, vẫy tay gọi ta: “A Nhã, chúng ta đi hái hoa nhé.”
Ta cảm thấy bất an, lắc đầu: “Không đi, A Nguyệt, chúng ta cứ ở nhà đi.”
Nhưng A Nguyệt không để ý đến ta.
Nàng đi thẳng ra ngoài, ta muốn gọi nàng quay lại, nhưng nàng không bao giờ chịu quay đầu.
“A Nguyệt!
“Tỷ tỷ! Tỷ tỷ, đợi ta một chút, ta muốn nắm tay tỷ!”
Ta gấp gáp, đứng dậy đuổi theo nàng, gào thét gọi tên nàng, nhưng nàng không bao giờ đáp lại.
Càng không quay đầu.
Nàng không cần ta nữa.
Ý nghĩ này lên men trong lòng, khiến lòng ta đau thắt.
Ngay sau đó, ta bừng tỉnh, phát hiện mặt mình đầy nước mắt lạnh lẽo.
Ta nhìn quanh mơ màng, là tường thành cung điện đỏ xanh.
Không có giàn nho.
Không có xích đu.
Cũng không có A Nguyệt.
A Nguyệt, đã không còn nữa.
Nhiều năm trước, ta đã biết điều đó.
Nhưng giờ đây, lúc này, ý nghĩ này như cú đấm nặng nề giáng vào lòng ta.
Vừa đau vừa nghẹn.
Ta dần dần mất ý thức, trong mơ hồ, ta dường như thấy A Nguyệt, nàng vẫn như xưa, nhưng lần này nàng không như trong mơ rời bỏ ta, mà đưa tay ra với ta.
Nàng cười nói: “Tiểu thư, A Nguyệt đến đón người về nhà.”
Ta ngẩn ra, quay đầu lại nhìn.
Phát hiện ta lại về dưới giàn nho, giàn nho đầy những chùm nho đỏ rực.
Không xa là xích đu nhỏ của ta, đang đung đưa theo gió.
Ta mỉm cười.
Không do dự nắm lấy tay nàng.
Ừm.
Chúng ta, về nhà rồi.
Hết.