Ta nhìn khí vận của hắn, dứt khoát quyết định: “Chúng ta đã thành thân hơn ba năm nhưng vẫn luôn không có con. Nếu Liễu cô nương có thể vì phu quân mà khai chi tán diệp, trong lòng ta cũng thật tâm vui mừng, nguyện xin viết hưu thư.”
Nếu đã không phải là chim cùng rừng thì dù cho có hoạn nạn đến, ta vẫn quyết định chia ly.
Hắn có tư cách gì để ta phải cùng hắn chịu khổ chứ?
Khí Danh Tiêu sững sờ rồi lại thở dài một tiếng: “Phu nhân không cần phải ủy khuất bản thân như vậy. Ta định để Nhược Nhược làm bình thê với nàng không phân lớn nhỏ là đều có nguyên do. Đợi nàng ta sinh con xong còn có thể giúp nàng trông coi quản lý phủ.”
Triều đại này, việc cưới bình thê chủ yếu là điều thường xảy ra ở giới thương nhân. Còn đói với các gia tộc quyền quý thì lại là điều đáng khinh bỉ. Tệ hơn còn có thể bị ngự sử đàn hặc.
Nếu Khí Danh Tiêu đối với Liễu Khê Nhược tình thâm nghĩa trọng như thế, vậy thì ta càng phải nên thành toàn cho bọn họ.
“Phu quân không cần nghĩ rằng ta ủy khuất. Ta vốn có rất nhiều thứ như phu quân nói, cũng không thiếu danh xưng phu nhân này. Nhưng Liễu cô nương thì khác, nàng ta chỉ có mình ngài.”
Ta trả lại nguyên vẹn Khí Danh Tiêu cho Liễu Khê Nhược.
Khí Danh Tiêu nghe xong biến sắc, khuôn mặt đen kịt.
Hắn đập bàn đứng dậy: “Liêu Hữu Ninh, nàng đừng có hối hận!”
Ta vẫy tay ra hiệu, hai nha hoàn thân cận của ta là Bàn và Trư Nhi mang ra tờ hưu thư mà ta vừa viết xong và đưa bút mực tới cho Khí Danh Tiêu.
“Phu quân mau ấn định đi. Ta vẫn luôn chu đáo như vậy. Đến cả giấy hoà ly cũng đã đã viết sẵn cho phu quân rồi”
Khí Danh Tiêu mặt đầy vẻ không tin nổi, tay chỉ thẳng vào ta, thật sự là bị chọc tức đến run rẩy.
Ta lại nhìn thấy khí vận của hắn đang giảm, thầm nghĩ, không sợ hắn tức chết, chỉ sợ hắn tức đến nửa thân bất toại rồi lại không chịu hưu thê.
Khí Danh Tiêu xé nát tờ giấy hoà ly, giận dữ nói: “Liêu Hữu Ninh, ta sẽ không để nàng toại nguyện!”
Nói xong hắn xoay người rời đi, mang theo một bụng tức giận.
Ta cũng không vội, lại ung dung viết thêm một tờ nữa. Lúc này ta cũng cho người tới mời Liễu Khê Nhược tới.
Lúc nàng ta đến còn cười rất tươi, ánh mắt còn lộ vẻ châm biếm. So với dáng vẻ đáng thương hôm qua trước mặt mọi người quả thực là hai người hoàn toàn khác hẳn nhau.
Liễu Khê Nhược nhẹ nhàng vuốt ve chiếc bụng còn chưa lộ rõ qua lớp y phục. Ý muốn khoe khoang với ta rằng nàng đã mang thai đứa con của Khí Danh Tiêu.
“Phu nhân, tướng quân nói đây là đứa con đầu tiên của ngài ấy. Nếu là con trai sẽ dạy nó binh pháp. Còn nếu là con gái sẽ cho nó những điều tốt đẹp nhất, để nó lớn lên vô lo vô nghĩ.”
Từng câu từng chữ thốt ra đều cố ý nhấn mạnh việc nàng đã mang thai, hơn nữa lại còn là con đầu lòng của nàng và Khí Danh Tiêu.
Ta nheo mắt ra vẻ nguy hiểm dọa: “Mang thai đúng thật là không dễ dàng, nhưng liệu có sinh được hay không lại là một chuyện khác”
Lời này đúng không sai.
Sắc mặt Liễu Khê Nhược tái nhợt trong giây lát, căng thẳng hai tay ôm lấy bụng như bảo vệ.
Đột nhiên nàng ta vội quỳ rạp xuống trước mặt ta rồi đáng thương nói: “Phu nhân có gì ấm ức gì xin cứ trút hết lên người ta. Đừng làm hại con của ta. Đứa trẻ vô tội, nó còn chưa kịp nhìn thấy thế giới này.”
Ta liếc mắt nhìn ra ngoài cửa, vừa rồi ta đã thấy bóng dáng Khí Danh Tiêu đến, nhưng ta không cản hắn, chỉ ngồi yên trên ghế chính, thưởng thức màn diễn kịch đặc sắc của bọn họ.
Khí Danh Tiêu xông vào với vẻ tức giận, hắn nhìn ta chằm chằm: “Liêu Hữu Ninh, nàng đừng ỷ có quyền thế mà bắt nạt Nhược Nhược và đứa trẻ. Muốn trút giận thì cứ tìm ta đây.”
Thật buồn cười, ta bình tĩnh nói: “Ngài lấy thư hoà ly, rồi chúng ta đường ai nấy đi. Cả hai đều được toại nguyện.”
Liễu Khê Nhược ngước mặt, ánh mắt lộ rõ vẻ vui mừng.
Ta vẫn bình thản ngồi yên. Quả nhiên Liễu Khê Nhược không làm ta thất vọng.
Nàng tự đứng dậy, hơi lảo đảo rồi như vô ý ngã vào lòng Khí Danh Tiêu, nở một nụ cười thê lương: “Tướng quân, ta và đứa trẻ trong bụng rất kiên cường. Sẽ không có chuyện gì đâu.”
“Nhược Nhược đừng sợ. Không sao đâu, không ai có thể làm hại nàng và đứa trẻ cả.”
Khí Danh Tiêu dịu dàng an ủi nàng, cảnh tượng đó khiến ta sững lại một chút.
Hắn cũng đã từng dịu dàng như vậy với ta như vậy. Chỉ là bây giờ điều đó đã không còn dành riêng cho ta nữa, thật ra nói không đau lòng là nói dối.
Nhưng chỉ cần nhìn thấy khí vận của hắn vẫn đang giảm, lòng ta lại cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Sau khi hoà ly xong, ta nhất định sẽ ngồi chờ xem hắn gặp xui xẻo như thế nào.
Mắt thấy Liễu Khê Nhược và Khí Danh Tiêu đã dỗ dành nhau xong. Ta bèn gật đầu với hai nha hoàn bên cạnh. Họ lại mang bút mực và giấy hoà ly tới đặt lên bàn trà bên cạnh ta.
Khí Danh Tiêu thấy vậy thì trừng mắt, hai tay run run ôm lấy Liễu Khê Nhược.
“Nàng quyết tâm muốn hoà ly thật sao?”
“Phu quân nhận lấy thư hoà ly đi, đem tới nha môn để lấy con dấu ấn định, xong xuôi thì về. Ta còn nhiều việc phải làm, không muốn lãng phí thời gian.”
Khí Danh Tiêu tức giận đến mức gần như hóa thành thực thể.
Ta không vội. Bởi vì vẫn còn một Liễu Khê Nhược ở đây, ta tin rằng nàng ta nhất định sẽ không làm ta thất vọng.
Quả đúng như vậy. Nàng ta dựa vào lòng Khí Danh Tiêu, cọ cọ với vẻ đầy lưu luyến: “Tướng quân, ngài còn có ta và con”
Ta khẽ liếc nhìn bụng nàng, Liễu Khê Nhược sợ hãi, càng chui vào lòng Khí Danh Tiêu. Nhưng Khí Danh Tiêu vẫn không chịu nhận hưu thư, cứ lảm nhảm tỏ vẻ rộng lượng.
Thật là phiền phức, hắn nói những lời ngu ngốc đó như thể hắn vẫn còn nặng tình với ta lắm.
Đánh chết ta cũng không thèm tin.
Trong một chốc, ta liếc mắt nhìn khí vận của Khí Danh Tiêu và Liễu Khê Nhược, trong lòng đột nhiên giật mình. Khí vận của họ không còn giảm nữa, ngược lại còn có dấu hiệu tăng lên.
Đây là tại sao chứ? Có phải là vì Khí Danh Tiêu không đồng ý nhận hưu thư không?
Nếu vì vậy mà vận của hắn lại bắt đầu tốt lên thì điều sắp khiến hắn xui xẻo chắc chắn có liên quan đến ta.
Ta tự biết mình không có nhiều bản lĩnh. Nhưng ta có lòng kiên nhẫn, vì vậy ta vội vàng thu xếp quay về nhà mẹ đẻ một chuyến.
Người gác cổng nhìn thấy ta, vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
“Nhị tiểu thư đã về rồi! Thật tốt quá, sáng nay lão gia đột ngột phát bệnh. Đại phu đã đến xem qua rồi. Ngài mau vào xem thế nào.”
Ta nhấc váy lên chạy nhanh về phía chính viện, cho đến khi nhìn thấy cha đang nhàn nhã uống trà, tâm trạng đang treo lơ lửng của ta mới an tâm hơn chút.”
Cha thấy ta trở về, ánh mắt từ vui mừng lại chuyển sang lo lắng: “Ninh Ninh, sao con lại về đây? Danh Tiêu cũng đến sao?”
Cha cố giữ vẻ mặt bình thường, nhưng nếu quan sát kỹ vẫn có thể thấy trong ánh mắt ông có chút bất an bị kiềm chế.
“Nghe nói cha bệnh, con rất lo lắng. Người gác cổng trong phủ chắc chắn sẽ không lấy chuyện này ra đùa với con được.”
Cha cười nhẹ, vẻ không quan tâm: “Chỉ là nói với người ngoài là bệnh thôi. Không phải ta thật sự bị bệnh.”
Ta không khỏi nhíu mày.
Cha ta giữ chức quan nhất phẩm. Việc đối ngoại xưng bệnh chưa bao giờ là chuyện nhỏ. Huống hồ khí vận của ông đã giảm đi chỉ còn chưa đến một nửa.