Tất cả những nữ nhân lên núi đều bị ép uống thuốc đông y trong hai tháng, sau đó dùng rắn sống làm mồi. Sau khi bị cưỡng bức, họ sẽ không thể sống thiếu nam nhân.
Chỉ có thể mãi mãi ở lại chùa Bạch Yên, trở thành công cụ kiếm tiền của họ.
Ta đi tìm trưởng sư thái, lấy ra toàn bộ số tiền tiết kiệm của mình, mua Chi Chỉ về làm một nha hoàn quét dọn bên cạnh, tránh cho muội ấy bị làm nhục ở tiền viện.
Chi Chỉ để trả ơn ta, đã đánh cắp được công thức bí mật chế thuốc của sư thái, cùng ta huấn luyện rắn nhỏ.
Muội ấy mới vào chùa, dù bị cưỡng bức, nhưng thời gian uống thuốc không lâu, chất độc trong cơ thể chỉ khiến muội ấy chịu một số đau đớn rồi được loại bỏ.
Còn ta thì khác, ta vào chùa đã hai năm, độc đã ngấm vào xương tủy.
Chúng ta phải luyện ra một con rắn nhỏ giải độc, mất thời gian tương đương để loại bỏ chất độc.
Ngày trước khi Sở Khanh Trần lên núi, chúng ta vừa mới huấn luyện được con rắn đầu tiên.
Con rắn toàn thân màu trắng, trong suốt, có thể làm tổn thương người một cách vô hình, cũng có thể giải độc trong cơ thể ta. Nó lớn lên bằng máu của ta, nên chỉ nghe lệnh ta.
Chi Chỉ đến từ biệt ta, nói rằng muội ấy sẽ trở về tìm kế mẫu để tính sổ.
Biết rằng muội ấy phải đi qua trấn Thanh Hà, nơi ta sinh ra và lớn lên trong sáu năm, ta nhờ muội ấy tìm hiểu xem vụ án diệt môn nhà họ Tạ năm mười mấy năm trước có uẩn khúc gì không.
Tên thật của ta là Tạ, tên gọi chỉ có một chữ là Dao.
8
Bây giờ, Chi Chỉ đã trở về.
Muội ấy nói với ta.
Năm đó nhà họ Tạ bị diệt môn không phải do kẻ thù truy sát.
Mà là một người bàn hữu của phụ thân ta, làm ăn thua lỗ, đến vay tiền phụ thân ta. Khi bị từ chối, hắn tức giận trong lòng, liền cấu kết với bọn cướp trên núi, tàn sát cả gia đình ta, cướp đi toàn bộ tiền bạc.
Năm đó, ta mới sáu tuổi, vì lén đi xem pháo hoa nên may mắn thoát chết.
“Tỷ, năm đó có rất nhiều người chứng kiến vụ thảm sát đó, còn có người nhặt được một cái thẻ bài trong đống đổ nát, muội đã tốn nhiều công sức dùng tiền mua lại.”
Chi Chỉ nói xong, đưa cho ta một cái thẻ bài.
Trên đó rõ ràng khắc chữ “Sở”.
Cả người ta như bị đông cứng, miệng mở ra không nói được câu nào.
Thẻ bài này ta rất quen thuộc.
Tất cả nam nhân trong Sở gia, sau khi trưởng thành đều có một cái.
Ta từng thấy trên người dưỡng phụ ta, trong tay Sở Khanh Trần cũng có một cái…
Chẳng lẽ, người diệt cả nhà ta năm đó là dưỡng hiện tại của ta?
Mười mấy năm nay ta đã luôn nhận giặc làm cha?
Không.
Không thể nào.
Ta không tin.
Đầu óc ta vang lên ong ong, cả người mềm nhũn ngồi bệt xuống đất.
Chi Chỉ vội vàng đến đỡ ta: “Tỷ, tỷ không sao chứ? Muội biết chuyện này rất đả kích đến tỷ, muội cũng cảm thấy khó tin. Nhưng muội đã kiểm chứng rồi, người bàn hữu của phụ thân tỷ năm đó, đúng là Sở Thiên Bách. Họ quen nhau từ khi còn trẻ, sau khi trưởng thành dù một người ở phương Nam, một người ở phương Bắc, nhưng vẫn luôn có thư từ qua lại.”
“Những lá thư đó, muội đã tìm được một số, để ở quán trọ. Nếu tỷ cần, muội có thể lấy về ngay.”
Ta siết chặt thẻ bài trong tay.
“Chi Chỉ, muội về trước đi, ta muốn suy nghĩ một mình.”
Chi Chỉ do dự một lúc, muốn nói vài lời an ủi, nhưng cuối cùng không nói gì, chỉ nhẹ vỗ vai ta: “Tỷ, muội về quán trọ trước, nếu cần gì tỷ cứ gọi muội.”
9
Sau khi Chi Chỉ đi.
Một mình ta quỳ trong từ đường suy nghĩ rất nhiều.
Về những chuyện trước khi ta sáu tuổi, hầu hết ta đã không còn nhớ rõ, chỉ nhớ mơ hồ rằng ta có phụ mẫu ta rất yêu thương ta, gia cảnh khá tốt, có người hầu hạ.
Ngày xảy ra chuyện, ta năn nỉ phụ thân dẫn ta đi xem pháo hoa, phụ thân chỉ nói có khách quý đến nhà, ngày mai sẽ dẫn ta đi.
Ta không chịu, liền một mình lén chạy ra ngoài.
Kết quả, khi xem pháo hoa được một nữa, ta nghe tin trong phủ xảy ra chuyện.
Mọi người nói chuyện với nhau, tất cả đều đồn rằng phụ thân ta đã đắc tội với một người bàn hữu trong thương trường, nên bị báo thù, cả nhà đều chết hết.
Ta vừa khóc vừa chạy về nhà.
Một nhũ mẫu đã chạy thoát ra ngoài ôm chặt lấy ta, không để ta quay lại, nói rằng nhà đã không còn nữa.
Sau đó, bà bắt buộc dẫn ta rời khỏi trấn Thanh Hà.
Chúng ta đi về phía Nam, giấu tên giấu tuổi, không dám nói với ai về thân phận của mình, sợ gặp phải kẻ thù.
Nhưng nhũ mẫu đã già, không bao lâu sau bà ấy đã bệnh nặng qua đời.
Trước khi qua đời, nhũ mẫu dặn ta rất nhiều lần rằng không được tiết lộ thân phận của mình với bất kỳ ai, cứ đi về phía Nam, đến khi không thấy tuyết nữa thì sẽ an toàn.
Ta luôn ghi nhớ lời nhũ mẫu, dù sau này được Sở Khanh Trần cứu, vào nhà họ Sở, ta cũng không tiết lộ nửa lời.
Nhà họ Sở cũng luôn nghĩ rằng ta là cô nhi bị phụ mẫu bỏ rơi.
Ta nhớ lại những năm tháng sống ở nhà họ Sở.
Dù Sở gia không phải là phụ thân và mẫu thân của ta, nhưng họ đối xử với ta cũng không tệ, ăn mặc đầy đủ, không thiếu thứ gì. Thậm chí lễ vật sinh nhật bắt buộc của các tiểu thư ở Tuyền thành, họ cũng đều mang đến cho ta.
Có vẻ như Sở Thiên Bách không biết ta là ái nữ của ai.
Đáng tiếc rằng những năm qua, ta đã luôn nhận giặc làm phụ thân.
Tay ta nắm chặt thẻ bài, gần như làm cho lòng bàn tay rỉ máu.
Ta cảm thấy cơ thể bắt đầu run rẩy không thể kiểm soát được.
Trong lòng ta âm thầm tính toán thời gian.
Rắc rối rồi, chất độc trong cơ thể ta đã phát tác sớm.
Ta vừa mới luyện ra con rắn nhỏ giải độc, chưa kịp sử dụng. Những ngày này xuống núi, ta chưa hề thân mật với bất kỳ người đàn ông nào, cộng thêm cú sốc tối nay, chất độc trong cơ thể ta đã phát tác sớm.
Bây giờ ta cần một người đàn ông.
(truyện đăng tại page Bơ không cần đường, đứa nào reup làm chó)
10
Sở Khanh Trần đã cứu ta.
Huynh ấy ban đầu định lợi dụng vụ việc Tống Khinh Khinh bị người say rượu trêu chọc để thuyết phục phụ thân mình đến nhà họ Tống từ hôn, nhưng lại bị trách mắng và gửi đến từ đường để phạt quỳ.
Chính tại đây, huynh ấy gặp ta khi ta đang phát độc.
Ta đã từng chứng kiến cảnh các nữ nhân trong chùa phát độc, hình ảnh đó không một nam nhân bình thường nào có thể chịu đựng được.
Dù Sở Khanh Trần là người chính trực, huynh ấy cũng chỉ là một nam nhân bình thường.
Huynh ấy không thể chịu được sự quyến rũ của ta, bị ta đè xuống sàn từ đường, bị hành hạ suốt cả đêm.
Đến khi trời sáng, chất độc của ta được giải, ta kiệt sức ngất đi.
Sở Khanh Trần đã đưa ta trở lại viện, mời đến những đại phu giỏi nhất của Tuyền thành.
Sau đó, huynh ấy đã biết được một sự thật tàn nhẫn.
Bên trong cơ thể ta vẫn còn rất nhiều bí dược, cứ vài ngày lại cần phải thân mật với nam nhân, nếu không sẽ bị bạo tử mà chết.
Những bí dược đó giữ nhan sắc, làm cho người ta rực rỡ, có thể thu hút nhiều nam nhân chìm đắm, nhưng quá trình sử dụng thì cực kỳ tàn nhẫn. Chúng chỉ lưu truyền trong thanh lâu kỹ viện, không biết vì sao một tiểu thư của gia tộc thế gia như ta lại bị trúng độc…
Đại phu nói xong liền lắc đầu rời đi.