Giang Niên Hỷ trêu chọc nhìn ta: “Muội thật là có phúc.”
Mặt ta hơi đỏ, ngượng ngùng nói: “Tỷ lại trêu muội.”
Tỷ thở dài: “Không ngờ, A Phù, chúng ta bây giờ lại sống cuộc sống như vậy.”
“Đúng vậy, không ai ngờ rằng chúng ta, những nữ nhân, lại có thể đạt được những thành tựu này.”
“Tất cả là nhờ công chúa.”
Chúng ta uống vài chén rượu, bắt đầu hồi tưởng lại quá khứ.
Giang Niên Hỷ nằm bò trên bàn, cười khúc khích hỏi ta: “Muội còn nhớ lời tiên tri Thiên Mệnh Hoàng Nữ không?”
“Ừ?”
“Hồi đó lời tiên tri ấy gây náo loạn, ta không tin. Nhưng bây giờ nhìn thấy muội, ta lại tin vài phần.”
Ta cười: “Nhưng muội không phải hoàng hậu, muội là hoàng thái nữ.”
“Phượng hoàng chẳng phải là tái sinh từ đống tro tàn sao? Muội đã trải qua những chuyện thuở nhỏ, trưởng thành từ nghịch cảnh, bây giờ thành thục chững chạc, trở thành hoàng thái nữ dưới một người trên vạn người, chẳng phải ứng nghiệm lời tiên tri đó sao?”
Ta nghiêng đầu suy nghĩ: “Cũng đúng.”
Giang Niên Hỷ ở kinh thành nửa tháng, rồi lại khởi hành trở về biên cương.
Trước khi đi, tỷ lén nói với ta: “Muội hãy yên tâm ở kinh thành, biên cương có tỷ, nhất định không để ngoại tộc xâm phạm, tỷ chờ muội……”
Tỷ nói không rõ ràng.
Nhưng ta hiểu ý tỷ.
Ta nắm chặt tay tỷ, không nói lời nào, nhưng lòng biết ơn tràn ngập.
Gió xuân thổi nhẹ, sau khi năm nay qua đi, sức khỏe của hoàng thượng nhanh chóng suy giảm. Thực ra sức khỏe của người vốn không tốt, nhiều năm trước đã là cạn kiệt, nhưng vì đất nước, người vẫn cố gắng suốt sáu năm.
Trong sáu năm này, hoàng thượng thực hiện luật lệ mới, sửa chữa thành lũy, cải cách thuế má, làm rất nhiều việc lợi quốc lợi dân.
Dân chúng sớm đã quên người đã ngồi lên vị trí này như thế nào, chỉ khen ngợi người là một minh quân, nữ đế ngàn đời.
Đêm khuya, sau khi ta xử lý xong công văn cho nàng, Hoàng thượng tựa vào một bên, ánh mắt mờ mịt, thở dài: “Trẫm quả thật là già rồi.”
Ta xoa bóp đầu cho người: “Người chỉ là quá mệt mỏi thôi.”
“Đúng vậy, trẫm thực sự rất mệt mỏi, những năm qua nên làm đều đã làm, A Phù, trẫm muốn nghỉ ngơi rồi.”
Ta nhìn chằm chằm vào người.
Hoàng thượng nắm lấy tay ta: “A Phù, trẫm tin con.”
Người đã quản lý đất nước đâu vào đó, từ khi đất nước đầy rẫy nội ngoại họa, kéo đến ngày nay hưng thịnh. Bây giờ, người đưa cả tâm huyết đời mình, đặt trước mặt ta.
Mũi ta cay xè, cúi đầu quỳ xuống:
“Thần, tuân chỉ.”
Tin tức hoàng thượng nhường ngôi, nhanh chóng lan truyền khắp triều đình. Tự nhiên gây ra sóng gió lớn.
Gần một nửa triều thần đứng ra ngăn cản, lớn tiếng nói: “Quốc gia là của Kỷ gia, Kỷ Xương hoàng đế năm xưa dốc hết sức khai phá thịnh thế này, bệ hạ, ngài thật sự muốn giao lại cho người họ khác sao? Xin bệ hạ suy nghĩ lại!”
Hoàng thượng dựa lưng vào ngai vàng, cười lạnh: “Thịnh thế này không phải do một người nỗ lực mà có, những gì A Phù làm những năm qua các ngươi đều thấy trong mắt, những chính sách của nàng hiện nay đều thành công, giảm bớt bao nhiêu gánh nặng cho dân chúng và triều đình. Hỏi thử, ai trong các ngươi có thể làm được như vậy?”
“……”
Triều thần im lặng một hồi, đúng lúc này.
Đô úy đại nhân đột nhiên bước ra, nói lớn: “Thần, nguyện phò trợ thái nữ hoàng.”
Ông là người được Giang Niên Hỷ bồi dưỡng.
Giang Niên Hỷ tôn trọng ta, điều đó có nghĩa là binh lính tất cả đều tôn trọng ta.
Quả nhiên.
Lại có vài tiểu tướng đồng thanh: “Thần cũng vậy.”
Thẩm Tùng Nghi và Trần Tái vội vã từ bên ngoài chạy vào, không do dự gia nhập vào đội ngũ ủng hộ ta.
Rất lâu sau, các triều thần phản đối cuối cùng nói: “Thần tuân chỉ.”
……
Ngày 16 tháng 12 năm sau, là một ngày tốt.
Lễ đăng quang của ta được tổ chức vào ngày này, trước điện Càn Khôn, người quỳ đen kịt một mảnh.
Ta mặc long bào, được Thẩm Tùng Nghi và Trần Tái đỡ, từng bước từng bước, đi lên bậc thang, hướng đến vị trí cao nhất.
Công chúa mỉm cười, từ xa nhìn ta.
“Vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
Vô số tiếng vang dội, vang khắp đại điện, công chúa trao quốc ấn tượng trưng cho thân phận, vào tay ta.
Người chậm rãi lui xuống, ta ngồi trên ngai vàng.
Triều đại của ta, chính thức bắt đầu.
Hoàn –
( truyện đăng tại page Bơ không đường , đứa nào reup là chó)