Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại VÂN LIÊN KỶ MINH Chương 11 VÂN LIÊN KỶ MINH

Chương 11 VÂN LIÊN KỶ MINH

11:36 sáng – 08/07/2024

Ta dùng chân chạm vào ngài ấy: “Ngài nghĩ sao?”

Ngài ấy cuối cùng không thể chịu đựng được nữa, quay lại nắm lấy chân ta: “Vì Nhậm gia, người làm đến mức này cũng không dễ dàng.”

“Ai nói là vì Nhậm gia?” Ta nhướn mày nhìn ngài ấy, “Ta ham muốn nhan sắc của ngài không được sao?”

Ngài ấy nghiêng người tới gần, nhìn chằm chằm vào ta: “Người nói lại lần nữa.”

Ta không khỏi đỏ mặt, nhưng vẫn cứng rắn: “Những thứ ta muốn, ta nhất định phải có, ngài cũng vậy.”

Chu Vân Liêm tháo mặt nạ, lộ ra vết sẹo trên mặt: “Người biết người đang nói gì không?”

Ta tiến lại gần hôn lên má ngài ấy , rồi chạm vào cổ mình:

“Sẹo thì có gì to tát, ta cũng có mà.”

Ngay lập tức, ta bị ngài ấy kéo lại, tiếng kêu ngạc nhiên bị chặn lại trên môi ta.

Khi ta vô tình kéo tấm màn che xuống, ta không thể không nghĩ, thì ra người này nói chuyện như dao cắt, nhưng môi lại mềm thế.

Khi Nhậm Vọng và những người vô tội khác bị lưu đày, Chu Vân Liêm vào cung nhận lệnh áp giải tù nhân, không hiểu sao lại làm Lưu Tấn nổi giận, nghe nói Lưu Tấn tức đến mức đập đồ.

Ta ở phủ tướng quân nghe tin, vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ, Lưu Tấn và Chu Vân Liêm, một người như tượng đất, một người như khúc gỗ, sao lại có thể xảy ra xung đột?

Cuối cùng mấy người đang dưỡng thương trong phủ giống như gặp đại địch, lo lắng quay vòng vòng.

Ta hỏi mới biết, họ lo rằng tướng quân đã phạm sai lầm, sẽ bị Hoàng thượng làm khó dễ.

Trước đây khi ta bị Nhậm Thời Phi bắt cóc, Lưu Tấn lần theo manh mối tìm ra căn cứ của Nhậm gia, định kế hoạch chờ trời tối để Ngự Lâm quân tiêu diệt Nhậm gia.

Nhưng khi Chu Vân Liêm trà trộn vào trang viên, thấy ta sắp thành hôn với người khác, ngài ấy lại hành động trước.

Chính vì sự bốc đồng này của ngài ấy, mà để Nhậm Thời Phi chạy thoát, tạo cơ hội cho ông ta sau này tiến hành cuộc đảo chính trong cung.

Ta nhất thời không biết nói gì, chỉ có thể an ủi vài người rằng tướng quân sẽ không sao.

Họ thấy ta quả quyết như vậy, liền thả lỏng một chút, rồi bắt đầu kể về quá khứ của Chu Vân Liêm.

Họ kể về trận chiến chống lại Hung Nô từ rất lâu trước đây, khi Chu Vân Liêm mới mười mấy tuổi, nằm mai phục trong bụi cỏ, bị quân địch giẫm đạp lên nhưng vẫn kiên trì không nhúc nhích, chờ đợi cho đến khi tướng địch đi qua mới bật dậy giết chết.

Ta nhớ lại những vết sẹo trên người Chu Vân Liêm, mắt không khỏi nóng lên.

Đang nói chuyện, nha hoàn vui mừng báo tin tướng quân đã về phủ.

Ta vội vàng nâng y phục, chạy ra cửa.

Chu Vân Liêm vừa xuống ngựa đã đón ta: “Công chúa điện hạ chạy gì vậy?”

Ta chạy quá nhanh không kịp dừng lại, đâm vào ngực ngài ấy, thở hổn hển:

“Thấy người mình thích tất nhiên phải chạy rồi.”

Chu Vân Liêm ôm ta: “Thần xấu xí, lại mù một mắt, chẳng phải anh hùng gì cả.”

“Ngài mù một mắt, vừa hay không thấy được sự bướng bỉnh và kiêu ngạo của ta… chẳng phải là duyên trời sao.”

Chu Vân Liêm đột nhiên nâng mặt ta lên: “Những khuyết điểm của người trong mắt ta cũng là điều đáng yêu, thần thích là thích con người của người.”

Mặt ta càng đỏ hơn: “Sao ngài đột nhiên lại nói hay thế?”

“Học từ công chúa.”

“Làm Lưu Tấn tức giận cũng học từ ta?”

“Không phải vậy. Thần đã tặng hết thuốc người mua trước đây cho Hoàng thượng, thuốc đắt như vậy, Hoàng thượng xúc động cũng là bình thường.”

Thuốc ta mua trước đây… thuốc tăng cường sinh lực?!

Ta kinh ngạc: “Sao ngài có thể…”

“Tại sao không? Dù sao thần cũng không cần.” Chu Vân Liêm ghé sát tai ta, “Hay là thần chứng minh chưa đủ?”

Nụ hôn ấm áp rơi xuống tai ta, khiến ta cảm thấy chân mềm nhũn, đẩy ngài ấy ra:

“Không được, còn đang ở sân…”

“Không ở sân thì được?” Ngài ấy bế ta lên.

“Không phải ý đó.” Ta yếu ớt vùng vẫy, “Ta biết sai rồi…ưm…”

Chu Vân Liêm là người ít nói nhưng hành động táo bạo, sau đêm dài bên nhau, ngài ấy ôm ta, mặt đỏ bừng không còn dáng vẻ chủ động lúc đầu.

Ta ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng chạm vào những vết sẹo trên mặt ngài ấy , chỉ cảm thấy đau lòng không thôi.

“A Nghiêm, nếu người hối hận, thần vẫn có thể nói với Hoàng thượng…”

Ta đặt ngón tay lên môi ngài ấy , ánh mắt tràn ngập nụ cười:

“Thấy tướng quân là độc nhãn, ta cảm thấy tất cả đàn ông trên thế gian đều thừa một con mắt.”

Tác giả: Lão Băng Đường

( truyện đăng tại page Bơ không đường , đứa nào reup là chó)