Cuối cùng người mà ta yêu thương cả một đời lại mang về một nữ nhân kỳ lạ.
Người nữ nhân ấy hoạt bát nhiệt tình, lần đầu gặp ta nàng ấy đã bạo dạn nói: “Những người như các ngươi không thể hiểu được về tình yêu bình đẳng và tôn trọng.”
Ta tát vào mặt nàng ta một cái: “Nữ nhân lớn mật, không tôn kính công chúa, phạt.”
Người nam nhân phụ bạc tiến lên bảo vệ người nữ nhân đó, nhìn ta bằng ánh mắt đau lòng khôn xiết: “Tinh Tinh, không ngờ bây giờ nàng lại như vậy, nếu hôm nay nàng đến là để ỷ thế ức hiếp người khác thì mời nàng về.”
Ta lại tát một cái vào mặt hắn ta: “Dám phạm thượng, lời lẽ bất kính, phạt.”
1
Thiệu Yên là vị hôn phu do mẫu thân và cữu phụ của ta định đoạt, dù chưa đính hôn nhưng cả kinh thành đều biết ý của hoàng gia, nên các tiểu thư dòng dõi quý tộc không ai dám quấy rối Thiệu Yên.
Vì vậy khi nghe tin Thiệu Yên đi chơi cùng một mỹ nữ, phản ứng đầu tiên của ta là không tin, ai dám đụng vào mặt của hoàng gia chứ?
Ta là công chúa, mẫu thân ta cũng là công chúa, cữu phụ ta chính là hoàng thượng hiện tại, mẫu thân ta và cữu phụ là huynh muội cùng phụ thân khác mẫu thân. phụ thân ta là Định Quốc Công, hoàng hậu hiện tại là a di ta. Nhà họ Mạnh chúng ta, có một hoàng hậu, lại có một công chúa, được phong là Định Quốc Công, ta được phong làm công chúa, có thể nói là hoàng thân quốc thích, vinh quang vô thượng.
Và tất cả những điều này, đương nhiên là dùng máu và công lao của quân đội để đổi lấy.
Từ khi khai quốc, quân đội nhà họ Mạnh chúng ta luôn là trụ cột vững chắc, liên tiếp thắng trận. Khi tiên đế còn sống, phụ thân ta vẫn là thế tử Định Quốc Công, là bằng hữu đồng hành của thái tử lúc đó, kế thừa tước vị.
Thái tử đến phủ Định Quốc Công thăm viếng, gặp gỡ tình yêu của mình là a di của ta, xin chỉ dụ ban hôn, a di ta 18 tuổi gả vào cung làm thái tử phi.
Khi phụ thân ta 20 tuổi chưa đính hôn, biên cương truyền đến tin khẩn. Định Quốc Công vội mang thế tử đi đánh trận, tiên đế bệnh tình cấp bách mà qua đời, thái tử mới vừa thành thân vội lên ngôi, chủ trì quốc gia.
Truyện đăng tại page Bơ không cần đường, đứa nào reup là chó
Chiến tranh kéo dài 6 năm, trong trận chiến Trường Bình năm thứ tư, gia gia của ta Định Quốc Công bị ám khí làm cho bị thương, chết oan uổng.
Phụ thân ta kế thừa tước vị, nối nghiệp gia gia ta, đẩy lui người Hung Nô về sa mạc, mở rộng bờ cõi, ổn định biên cương.
Chàng thiếu niên tướng quân 26 tuổi vừa về kinh, trở thành đối tượng tranh đoạt của các tiểu thư khuê các, nhưng trong lần tường trình công việc đã khiến tiểu công chúa sau rèm phải lòng.
Phụ thân ta vì không muốn công cao lấn chủ, chủ động từ bỏ binh quyền, nhận một chức vụ tiêu diệt thổ phỉ.
Hoàng đế thưởng công lao của ông, lại không còn binh quyền, thuận nước đẩy thuyền gả tiểu muội Thanh Hà Trưởng Công Chúa cho ông, thưởng vô số châu báu quý giá, mười dặm hồng trang.
Định Quốc Công phủ nhà họ Mạnh, giàu có vô thượng.
Mười năm sau, khi mẫu thân ta sinh ta, cả nước tuyết lớn liên miên không dứt, thiên tai nghiêm trọng, quốc khố trống rỗng. Phụ mẫu ta quyên góp hơn nửa tài sản trong phủ để cứu trợ thiên tai.
Ngày ta chào đời, mẫu thân ta khó sinh nhiều giờ, hoàng đế và hoàng hậu đều ở trong phủ cùng mẫu thân ta. Đến khi trời vừa rạng sáng, ta mới ra đời.
Lúc đó, sao mai sáng rực rỡ, sáng khác thường.
Sau đó, sáng sớm hôm đó, tuyết rơi liên tiếp một tháng đột ngột ngừng lại, quan giám thiên đến báo điềm lành.
Hoàng đế cữu phụ của ta vui mừng, phá lệ phong ta làm công chúa, ban hiệu là Thiều Tinh, tên Mạnh Di Tâm, phong địa là Tô Nguyên.
Hoàng đế cữu phụ ta không có nhi nữ, mẫu thân ta cũng chỉ có mình ta, vì thế ta từ nhỏ đã được nuôi như con của cả hai nhà.
Mỗi tháng một nửa ở trong cung, một nửa ở ngoài cung, có thể tự do ra vào cung.
Nói là con cưng của trời, phú quý vô thượng cũng không quá.
Ta từng cưỡi ngựa qua Trường An, cưỡi ngựa trên đường cung, chạy nhanh trong cung.
Giờ đây, một thân phận thấp kém lại dám nói năng ngông cuồng với ta, ta chỉ thấy thật nực cười.
Ta nghe nói Thiệu Yên đi du ngoạn phương Nam về, mang theo một mỹ nữ.
Ta không tin, dẫn theo tỳ nữ đến phủ Thiệu, vừa kịp chứng kiến hai người đang tình tứ trong viện.
Thiệu Yên nhìn cô nương đó, cô nương vừa pha trà cho hắn ta, vừa ngẩng đầu ngại ngùng nhìn hắn một cái, hai người cười nói vui vẻ, thật náo nhiệt.
Ta mặt trầm xuống, bước nhanh vào viện, cười lạnh nói: “Thiệu Công tử.”
Thiệu Yên nghe thấy đứng dậy, mặt có chút bối rối, cười kéo ta: “Tinh Tinh.”
Ta không động đậy tránh đi, lạnh giọng hỏi: “Nàng ta là ai?”
Thiệu Yên còn chưa kịp nói, cô nương đó vẫn ngồi, chu môi nói: “Ta tên là Lục Vãn Tâm, cô có thể gọi ta là Tâm Tâm nhé.” Nàng ta ra vẻ ngây thơ hồn nhiên.
Truyện đăng tại page Bơ không cần đường, đứa nào reup là chó
2
Tỳ nữ của ta, Xếp Phong lên tiếng quát: “Lớn mật, thấy công chúa không quỳ, nói năng xúc phạm, còn không mau xin tha.”
Lục Vãn Tâm bĩu môi, “Các ngươi chỉ biết làm mấy trò này, thật vô vị.”
Nói xong lại làm ra vẻ tủi thân, ánh mắt trông mong nhìn Thiệu Yên.
Thiệu Yên không nỡ, nói với ta: “Tinh Tinh, Vãn Tâm không hiểu những điều này, nàng đừng giận nàng ấy.”
Ta tức đến buồn cười, mỉm cười nói: “Được thôi, nàng ta chỉ cần hành lễ trước ta một trăm lần, ta sẽ bỏ qua.”
Lục Vãn Tâm nói: “A Yên, nàng ta làm sao có thể sỉ nhục thiếp như vậy?”
Thiệu Yên trách móc ta bằng giọng ôn tồn: “Một thời gian không gặp, tính khí công chúa đã lớn như vậy, nên thu liễm lại mới phải.”
Ta cười lạnh, tát một cái vào mặt Lục Vãn Tâm, rồi lại tát một cái vào mặt Thiệu Yên, “Ngươi là cái thứ gì, dám dạy bảo ta làm việc.”
Thật là xúi quẩy, phụ mẫu, cữu phụ, a di của ta chưa từng nói ta, hắn lại dám dạy dỗ ta. Xếp Phong xót xa nói: “Những tên nô bộc hỗn láo này cứ giao cho chúng ta dạy dỗ, đâu cần công chúa phải ra tay.”