25
Làm người khác tức giận xong, cuối cùng cũng phải nghĩ kỹ về bản thân mình.
Trời đã tối, Thái tử chưa trở về, A Đương cũng chưa trở về. Trong đại điện chỉ có mình ta, không dám tự ý rời đi, ta cố gắng chịu đói, vừa thắp đèn vừa nghĩ về việc Thái tử vào cung, càng cảm thấy sự việc không đơn giản.
Khi thắp đến ngọn đèn cuối cùng, nghe thấy ngoài hành lang có động tĩnh.
“Nhị hoàng tử, Thái tử không có trong phủ.”
“Không sao, ta sẽ đợi hắn.”
Giọng nói quen thuộc đột ngột vang lên, ta cảm thấy máu trong người sôi trào, đầu óc như nổ tung, ù ù, giống như nội tâm hỗn loạn của ta, toàn thân đều lâng lâng, muốn gắng gượng giữ vững, nhưng vẫn không đứng vững được.
Nhị hoàng tử bước vào.
Đây là ngày thứ hai mươi mốt kể từ khi ta và hắn chia tay.
Ngọn đèn vừa được thắp sáng lung linh, dù trong phòng sáng sủa, nhưng vẫn có ánh sáng lay động. Ánh sáng đó chiếu lên khuôn mặt nhị hoàng tử, khiến ta nhớ đến cảnh chia tay ngày hôm đó.
Ta cảm nhận được hắn đang nhìn ta, nhưng không dám nói gì. Bởi vì trong phòng không chỉ có ta và hắn.
“Xin nhị hoàng tử chờ ở đây.” Người hầu dẫn hắn vào cúi người.
Ta không thể cứ đứng ngẩn ra thế này, bây giờ ta là tỳ nữ trong thư phòng. Ta lặng lẽ dâng trà, dùng tay phải còn hoạt động được và tay trái gắng gượng.
Người hầu không thấy gì lạ, như thường lệ rời đi, cuối cùng trong phòng chỉ còn ta và nhị hoàng tử.
Đây là phòng tiếp khách ngoài thư phòng, bình thường Thái tử cùng các triều thần bàn chuyện ở đây. Phòng rộng lớn và cao, thường làm cho các triều thần trông nhỏ bé, nhưng hôm nay nhị hoàng tử ngồi đây, ta nhìn đâu cũng thấy hắn, ánh mắt ta chỉ có hắn.
“Tay ngươi sao vậy?” nhị hoàng tử cuối cùng cũng hỏi.
Ánh mắt hắn dừng lại rất lâu ở cánh tay trái bị thương của ta.
“Gãy rồi.” Ta khẽ trả lời.
Vết thương vốn đã không còn đau, nhưng như không chịu nổi sự quan tâm của nhị hoàng tử, lại âm ỉ đau.
“Ngươi không có cuộc sống tốt.”
Ta cúi mắt, ngầm thừa nhận.
26
Trong mắt nhị hoàng tử có sự hối tiếc, và ta thấy điều đó.
Trong phòng yên tĩnh, dù chỉ có hai người, chúng ta cũng không thể nói nhiều, vì ngoài hành lang có người có thể vào bất cứ lúc nào.
Một lúc lâu, nhị hoàng tử mới khẽ nói: “Ta sẽ nói với đại ca, để ngươi quay về.”
Ta từ từ lắc đầu: “Thái tử đã vào cung, nhị hoàng tử đừng đợi nữa.”
Nhị hoàng tử nghi ngờ nhìn ta, như đang cân nhắc ý tứ trong lời nói của ta.
Ta không thể nói thêm, nhưng ta tin rằng nhị hoàng tử thông minh có thể hiểu. Trong phủ của một vị quân vương tương lai, chắc chắn đầy rẫy tai mắt, không có nơi nào thực sự yên tĩnh.
Nhị hoàng tử nên hiểu điều này.
Hắn khẽ mỉm cười, như lần đầu gặp mặt: “Vào cung rồi cũng phải về, ta dù sao cũng không có việc gì.”
Mặt thì cười như vậy, nhưng tay hắn lại đưa ra, nhẹ nhàng vén tay áo rộng của ta, để lộ cánh tay trái được băng bó cố định. Dù là “thái y giỏi nhất” cũng không thể giúp ta thoát khỏi cái nẹp này sau hai mươi mốt ngày.
“Ngươi lại bị thương rồi.”
Lòng ta ấm áp. Từ sau tám tuổi, không còn ai thương ta, ta gần như không chịu nổi sự quan tâm này, suýt chút nữa để lộ cảm xúc.
Ngay khi ta không kìm được nước mắt, bên ngoài đột nhiên có tiếng sấm nổ vang.
Ta quay đầu nhìn ra, cơn gió mạnh làm đèn lồng ngoài hành lang đung đưa dữ dội, một tia sét chớp lóe trên bầu trời, chiếu sáng cả bầu trời như ban ngày.
Tiếng sấm vang rền.
“Trời đổi rồi!” Ta hét lớn.
Nhị hoàng tử đột ngột đứng dậy, ánh mắt sắc như chim ưng.
“Ta sẽ đến gặp đại ca sau.” Nhị hoàng tử bước nhanh ra cửa, bước vào cơn mưa gió, bóng dáng kiên định.
Thân thể ta mềm nhũn, dựa vào cột bên cạnh, thở dốc.
Cảm ơn trời đất, hắn đã hiểu lời ta nói.
27
Đêm đó Thái tử không trở về.
Mưa gió bão bùng kéo dài suốt ba ngày, nhiều nơi trong kinh thành bị ngập, phủ Thái tử cũng ngập một phần, mọi người trong phủ đều bận rộn cứu trợ, Thái tử phi cũng không có thời gian gây khó dễ cho ta.
Đến ngày thứ ba, mưa đã ngớt.
Hoàng đế băng hà.
Dân chúng đau buồn nhận ra, thì ra cơn mưa này là để tiễn đưa Hoàng đế.
Thái tử phi còn chưa xong việc cứu trợ, đã phải vào cung giữ tang.
Nghe nói hoàng thân quốc thích đều đã vào cung, chắc chắn đó là một tang lễ hoành tráng chưa từng có. Lại nghe nói vô số người trong hoàng tộc đã vào cung.
Trước linh cữu, ai cũng đau đớn khôn cùng, những ai không đau đứt gan đứt ruột thì không còn mặt mũi gặp ai.
Nghĩ đến gia đình ta, lòng ta lại buồn bã.
Mẫu thân ta bị vứt ở bãi tha ma cho chó hoang ăn, phụ thân ta bị chém đầu, ca ca đệ đệ của ta…
Thôi, ta cũng không có tình cảm gì với họ, không cần biết họ ra sao.
Nhưng giữa người với người, số phận khác nhau đến vậy, thực khiến người ta cảm thán.
Cuối cùng thì mưa cũng ngớt, tiếng nước nhỏ giọt từ mái hiên đã cùng ta trải qua những đêm không ngủ.
Triều đại này sắp có sự thay đổi to lớn.
Có người sẽ trở thành vua cai trị thiên hạ; có người thì sống chết chưa rõ.
Ta càng thêm nhớ nhị hoàng tử.
28
Ta đã qua sinh nhật mười lăm tuổi ở phủ Thái tử, không ai biết.
Đêm sinh nhật, ta ước dưới bầu trời đầy sao, mong được gặp lại nhị hoàng tử.
Ngày hôm sau, người trong cung đến đón ta.
Ta bị Thái tử – à không, giờ hắn đã là hoàng đế rồi – kéo về cung khi cánh tay ta còn chưa lành hẳn.
Ta vẫn làm việc trong thư phòng, nhưng bây giờ nơi này gọi là “Ngự thư phòng”.
A Đương trở thành đại cung nữ trong ngự thư phòng, nàng vẫn chăm sóc ta, mỉm cười dịu dàng với ta, thỉnh thoảng làm những cử chỉ mà ta có thể hiểu được.
Tân hoàng đế vừa mới đăng cơ nhưng không giống như tưởng tượng, không có vẻ hào hứng phấn chấn.
Có lẽ vì nội ưu ngoại hoạn, hắn thường hay nổi giận.
Một hôm, ta vừa tiễn vài vị phụ thần của nội các, liền nghe thấy trong thư phòng có tiếng đập phá đồ đạc, đang do dự có nên vào hay không thì hoàng đế đã gầm lên gọi tên ta.
“Ngọc Nghiên… Ngọc Nghiên…”
Giọng gọi nghe thật lạ, ta chưa bao giờ nghe hoàng đế gọi ta như vậy, như tiếng rên rỉ thoát ra từ cổ họng.
Ta kinh hãi lao vào thư phòng, thấy hoàng đế đang đè A Đương lên giường sách…
Rõ ràng hắn gọi tên ta, nhưng lại đang trên người A Đương. Ta bị cảnh tượng trắng xóa đó làm đỏ mặt, vội vã chạy ra ngoài.
Tiếng thở hổn hển bên trong vang lên rất lâu, xen lẫn những lời thô tục của hoàng đế.
Ta đứng ngẩn ngơ ngoài cửa, lòng rối bời, nhưng bụng lại cảm thấy hơi đau. Đầu óc ta toàn là hình ảnh vừa thấy, cùng với biểu cảm cắn môi, say đắm và hạnh phúc của A Đương.
Hóa ra A Đương lại quyến rũ đến vậy, ta chưa từng biết.
29
Khi A Đương bước ra, thần sắc bình thường, ngay cả tóc cũng đã được chỉnh sửa gọn gàng.
Ta tự nhiên làm như không biết gì, chỉ coi như không thấy.
Truyện đăng tại page Bơ không cần đường, đứa nào reup là chó
A Đương nhìn ta sâu sắc, ra dấu.
“Tiểu thư Ngọc Nghiên đã qua đời.”
Ta giật mình, mới hiểu rằng nàng ta nói về Ngọc Nghiên của gia đình Bình Tây Hầu, người đã được gửi đi hòa thân.
“Nàng ta còn trẻ như vậy…” Ta mơ màng.
A Đương lại ra dấu, bảo ta đừng vào thư phòng mấy ngày tới.
Nàng ấy sợ hoàng đế chạm vào cảnh đau lòng, hay vì lý do gì khác, ta không biết, cũng không muốn biết.
Cuối cùng trên đời chỉ còn một “Ngọc Nghiên” là ta, ta may mắn hôm nay không trở thành người thay thế.
Vui mừng được một lúc, ta đột nhiên nghĩ đến nhị hoàng tử.
Hoàng đế còn điên cuồng như vậy, nhị hoàng tử cũng yêu Ngọc Nghiên, chắc chắn sẽ rất đau lòng.
Ta đứng ngồi không yên, cuối cùng nhân lúc đêm tối trốn ra ngoài, nhanh chóng đến cung Lệ An nằm ở một góc hoàng cung.
Trong điện của nhị hoàng tử đèn vẫn sáng, ta đang định lẻn vào trong, thì thấy một bóng đen từ trong điện lao ra, ngay lập tức biến mất vào bóng đêm.
Ta dụi mắt, nhưng chắc chắn rằng ta không thể nhìn lầm.
Chắc chắn ta không nhìn nhầm.
Chốc lát sau, nhị hoàng tử từ trong điện bước ra, đến hành lang, thở dài một tiếng, sâu và dài.
“Điện hạ.” Ta bước ra từ sau cột, hắn sững sờ.
“Vào trong nói chuyện.”
Nhị hoàng tử nắm lấy bàn tay nhỏ bé của ta, giống như ngày tiễn ta đi, tay lạnh ngắt.