Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại MẸ TA LÀ MỸ NHÂN THIÊN HẠ Chương 2: MẸ TA LÀ MỸ NHÂN THIÊN HẠ

Chương 2: MẸ TA LÀ MỸ NHÂN THIÊN HẠ

9:43 chiều – 06/07/2024

Chương 2

Hắn đe dọa dụ dỗ, ta khóc lóc thảm thiết.

Hắn dịu dàng khuyên nhủ, ta nước mắt đầm đìa.

Thái tử nói đến khô cả miệng, mệt mỏi đến xanh xao, mắt lờ đờ, còn ta càng khóc càng tỉnh táo.

Cuối cùng hắn sụp đổ, hỏi ta:

“Ta giàu có khắp bốn bề, muội muốn gì? Ta đều có thể cho muội.”

Ta thở dài, chỉ lên bầu trời đêm.

“Điện hạ xem, những ngôi sao trên trời không nói chuyện.”

“??”

Ta nghẹn ngào nói:

“…Dòng suối nhỏ chảy trên mặt đất nhớ mẹ.”

Thái tử im lặng, đặc biệt là khi ta hỏi hắn.

“Điện hạ có nhớ mẹ không?”

Cuối cùng hắn cũng không kìm được nữa, ôm đầu khóc cùng ta.

Nhìn vào ánh mắt đau khổ yếu đuối của thái tử, ta lặng lẽ nuốt lại lời:

“Xin lỗi, ta quên rằng huynh không có mẹ.”

Khóc xong, thái tử cắn răng nghiến lợi:

“Đừng khóc nữa! Từ hôm nay, ta sẽ là mẹ của muội!”

Ta ngạc nhiên, Hách Liên Ngọc định bỏ đạo vua để theo đạo mẫu, định trở thành mẫu nghi thiên hạ sao?

04

Trong đêm tĩnh lặng, ta nằm thẳng trên giường, nghe Hách Liên Ngọc đọc “Đạo Đức Kinh” cho ta.

Chỉ vì ta lỡ miệng nói

“Hồi nhỏ mẹ ta ngày nào cũng kể chuyện dỗ ta ngủ”, Hách Liên Ngọc liền cười rạng rỡ lục tìm sách cũ của hắn, chưa đọc được mấy câu, mí mắt ta liền bắt đầu động đậy.

Có lẽ đây là lần đầu tiên Hách Liên Ngọc làm mẹ, không có kinh nghiệm, thỉnh thoảng lúc đọc sách còn hỏi ta:

“Chấp đại tượng, thiên hạ vãng. Vãng nhi bất hại, an bình thái. Câu nói này có ý nghĩa gì?”

Ta nhắm mắt, bên trong là một đôi mắt to và trong sáng, đáp:

“Ôm voi đi du hành khắp thế giới, thong dong không sợ hãi, thiên hạ liền thái bình.”

Hách Liên Ngọc hít một hơi lạnh:

“Là ta xem thường muội rồi.”

Hắn lại lật nhanh vài trang, chỉ vào dòng “Thiên hạ hữu đạo, khước mã dĩ phận. Thiên hạ vô đạo, nhung mã sinh ư giao.” hỏi ta:

“Câu này thì sao?”

Ta mệt mỏi đến mức gần như không thể nhìn rõ chữ, vô thức đáp:

“Có đường nhưng bị phân ngựa lấp, không có đường thì biến thành ngựa đẻ ở ngoại ô.”

Hách Liên Ngọc sửng sốt đến nỗi không biết sách trong tay đã rơi xuống, tự nói với chính mình:

“Trời ơi! Có lẽ cô ấy thật sự là ngốc?”

Ta đã nhắm mắt lại ngủ ngon lành, nhưng bị Hách Liên Ngọc đập mạnh bàn làm tỉnh giấc, hắn bị kích thích đến nỗi không thể ngồi yên, đi lại trong phòng rồi chạy đến lắc ta.

“Đừng ngủ! Tuổi của muội, sao có thể ngủ vậy được hả? Đầu tiên, hãy học thuộc “Đạo Đức Kinh” một lần, rồi ta sẽ giải nghĩa.”

Hách Liên Ngọc, thật sự là mẹ ta, phải không? Về việc khổ luyện, ai có thể vượt qua được hắn?

Kéo ta đọc sách suốt cả đêm, Hách Liên Ngọc mới nhớ ra nhiệm vụ tối nay là dỗ ta ngủ.

Truyện đăng tại page Bơ không cần đường, đứa nào reup là chó

Hắn ngượng ngùng hỏi:

“Đường Tiểu Khê, trước đây mẹ muội đọc truyện cho muội nghe, thường dùng cuốn sách nào vậy?”

Ta liền vươn mình, lôi ra từ dưới gối một quyển “Góa Phụ Trinh Khiết và Thư Sinh Đẹp Trai.”

Hách Liên Ngọc cứng đờ, ôm quyển sách như ôm núi lửa:

“Thứ này… không thể chấp nhận được!”

Ta không nhịn được nói:

“Nhanh lên! Mẹ ta sẽ kể chuyện cho ta nghe!”

Hách Liên Ngọc chỉ có thể cố gắng cẩu thả mở sách, đọc nội dung bên trong khiến hắn đổ mồ hôi.

Lần này, chúng ta đảo ngược vị trí, ta nhắm mắt lại nhưng tinh thần sảng khoái, giọng đọc của Hách Liên Ngọc càng nhỏ dần, mệt đến mức cứ ngáp liên tục.

Có lẽ là nhìn thấy ta nhắm mắt nên hắn nghĩ ta đã ngủ, Hách Liên Ngọc vừa đứng dậy chuẩn bị đi, ta đột nhiên mở mắt:

“Sao không đọc nữa?”

Hách Liên Ngọc hoảng hốt, buộc phải ngồi lại.

Giọng đọc sách yếu ớt và máy móc lại vang lên lần nữa.

Sáng hôm sau, Hách Liên Ngọc đứng dậy với đôi mắt đỏ như tép, uể oải mò lên triều từ sớm.

Đối diện với sự chất vấn của quan hầu, Hách Liên Ngọc tự nhiên nói:

“Nô gia… đêm qua không ngủ được nên dậy hơi muộn.”

“Có cần nô tài đi gọi công chúa Ngọc Tích dậy không?”

Ngay cả qua cửa điện ta cũng có thể nghe thấy tiếng la hét của Hách Liên Ngọc:

“Ngươi điên rồi sao? Ta vừa mới dỗ được muội ấy ngủ! Truyền lệnh xuống, ai dám làm phiền Ngọc Tích công chúa, ta sẽ giết cả nhà hắn!”

Ta ngáp một cái, lật người tiếp tục ngủ.

05

Hách Liên Ngọc sau buổi triều sớm trở về, ta vẫn còn mơ màng, cho đến khi một thái giám chạy vào báo:

“Điện hạ! Diệp tiểu thư cầu kiến!”

Ta giật mình tỉnh giấc, phản ứng đầu tiên là tìm mẹ.

Hách Liên Ngọc đang ngồi ở bàn làm việc, nhẹ nhàng viết tấu chương, nhìn vào ánh mắt đối diện, ta thấy trong mắt hắn là nỗi sợ về một đêm thức trắng.

“Cạch” một tiếng, Hách Liên Ngọc bẻ gãy bút:

“Người xông vào mà không có lý do, kéo ra ngoài chém đầu!”

Ta lập tức ngồi dậy:

“Đừng! Mẹ ta rất hiền lành, ngay cả con gà cũng không dám giết!”

Hách Liên Ngọc do dự một lúc rồi nói:

“Nhưng ta… đã giết con gà của muội rồi…”

Ta nghĩ mãi mới hiểu ra, khó khăn nói:

“Ta vẫn còn là đứa trẻ! Ta không hiểu huynh đang nói gì!”

Ánh mắt của Hách Liên Ngọc rơi vào quyển sách “Hoàng thượng Bá Đạo và Người Chồng Yếu Đuối Của Nàng” dưới gối của ta, ta vội vàng mặc quần áo rồi giục hắn:

“Không phải có Diệp tiểu thư tìm huynh sao? Đừng để nàng ấy chờ lâu.”

Dù sao ta cũng rất tò mò, với danh tiếng bạo ngược của Hách Liên Ngọc mà sao vẫn có nữ nhân chủ động tìm hắn?

Một nữ nhân đứng trước đại sảnh dáng người thướt tha, thấy Hách Liên Ngọc tự mình ra đón, nàng ta nở nụ cười vui vẻ, nhưng khi thấy ta theo sau như gà con theo gà mẹ, nụ cười liền tắt.

“Điện hạ, nàng ấy là ai?”

“Mẹ, tỷ ấy là ai?”

Hách Liên Ngọc đáp:

“Nàng ấy là Diệp Linh Lăng, con gái của Diệp thái phó, được hoàng thượng chọn làm thái tử phi tương lai của ta. Linh Lăng, đây là Ngọc Tích công chúa được hoàng thượng sắc phong, coi như cháu gái của mình.”

Rồi hắn nhẹ nhàng đẩy ta một cái, ta cảm nhận được lực đẩy, bất giác bước tới hai bước, theo phản xạ nói:

“Chào dì Diệp!”

Sắc mặt Diệp Linh Lăng thay đổi vài lần, bị quan hệ rối rắm của bọn ta làm choáng váng, lắp bắp nói:

“Tiểu Khê lại lớn rồi, lúc nhỏ ta còn bế con bé mà!”

Theo ta biết, con gái của Diệp thái phó chỉ lớn hơn ta một tuổi, bọn ta đã từng chơi cùng nhau lúc nhỏ, nếu nói bế ta chắc là bế ngã thôi.