Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại Hồng Anh Chương 6 Hồng Anh

Chương 6 Hồng Anh

9:47 sáng – 03/07/2024

10

Sắc mặt cha xanh xao, cả người lảo đảo, nhưng đôi mắt lại sáng rực đáng sợ.

 

“Con tiện nhân đó đâu! Đưa ả lên gặp ta!”

 

Liễu Lan Tâm bị dẫn lên, dáng vẻ tiều tụy, chẳng còn chút phong thái ngày xưa. Thấy cha ngồi trên cao, bà ta loạng choạng lao tới.

 

“Lão gia! Thiếp thực sự không cố ý, có người hãm hại thiếp, lừa dối thiếp! Thiếp không biết kem đó có độc!”

 

“Bốp—”

 

Cha ta tát mạnh vào mặt bà, khóe miệng Liễu Lan Tâm rỉ máu, bị đánh ngã xuống đất.

 

“Tiện nhân! Ngươi tưởng ta không biết sao!” Cha ta giận dữ

 

“Ngươi với tên kỹ nam ở Túy Xuân Phong âm mưu hại ta để chiếm đoạt tài sản, mấy tháng nay ta cho người theo dõi ngươi, ngươi thực sự nghĩ ta là kẻ già lú lẫn sao?”

 

“Kỹ nam gì chứ…” Liễu Lan Tâm hoàn toàn ngơ ngác

 

“Làm gì có kỹ nam nào?! Lão gia! Tin thiếp đi, thiếp không làm chuyện có lỗi với chàng!”

 

Ta bước tới an ủi: “Cha, chắc hẳn Liễu a di cũng đã biết sai rồi, bà ấy làm việc này cũng chỉ vì một phút hồ đồ…”

 

“Là ngươi!” Liễu Lan Tâm trừng mắt nhìn ta “Là ngươi giở trò!”

 

“Liễu a di nói vậy là sao?” Ta hoảng sợ nhìn bà 

 

“Chuyện này có liên quan gì đến con chứ? Người mau chóng nhận lỗi với cha đi, cắt đứt quan hệ với tên kỹ nam đó, đừng qua lại nữa.”

 

“Câm miệng!” Liễu Lan Tâm từ dưới đất lao lên, bóp chặt cổ ta “Ngươi đừng có vu oan cho ta!”

 

Ta bị bà đè lên cột, mặt đỏ bừng, không ngừng giãy giụa. Cha tức giận, rút từ tường một thanh kiếm, đâm thẳng vào người Liễu Lan Tâm.

 

“Ngươi đúng là đồ tiện nhân!”

 

Đồng tử của Liễu Lan Tâm co lại, tay dần mất sức. Bà ta ngã xuống trước mặt ta, toàn thân nhuốm máu, nhanh chóng mất hết sinh khí.

 

Cha thở dốc vài hơi, lùi lại vài bước rồi ngồi phịch xuống ghế. Quan sai của phủ Thuận Thiên nghe tiếng chạy vào, thấy cảnh tượng này, đều ngạc nhiên. 

 

Còn chưa kịp nói gì, cha ta đã thay đổi sắc mặt, đưa tay bóp cổ mình. Dường như không thở nổi, mặt ông đỏ bừng. Quan sai vội chạy đi gọi người 

 

“Thái y! Thái y đâu!” 

… 

 

Hóa ra, việc Thẩm đại nhân tỉnh lại từ hôn mê chỉ là hồi quang phản chiếu, chỉ vài canh giờ sau ông lại trở về tình trạng như trước. Nằm trên giường, không sống không chết

 

“Tiểu thư nhất định phải chú ý sức khỏe, giờ đây phủ Thượng Thư còn phải dựa vào tiểu thư chống đỡ!” 

 

Thái y dặn dò ta trước khi rời đi, giọng đầy thương cảm. Đúng vậy, ta vừa được tìm lại không bao lâu, đột nhiên gặp phải đại họa thế này, chuyện này rơi vào ai cũng không dễ chịu. 

 

Ta lau nước mắt nơi khóe mắt “Đa tạ thái y.” 

 

Thái y lại nói “Sau này, Thượng Thư đại nhân cũng cần tiểu thư chăm sóc nhiều hơn.”

 

“Đương nhiên rồi, thái y đi thong thả.”

 

Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, phủ Thượng Thư đã đảo lộn hoàn toàn.

 

Ta bước đi trên hành lang vắng vẻ, người hầu thấy ta đều vội vàng tránh né. Ta cười 

 

“Trốn gì chứ? Ta đâu phải rắn rết, không ăn thịt người được đâu.”

 

Họ chỉ cúi đầu, không ai dám ngẩng lên đối diện với ta.

 

Ta bước vào viện của cha. Đẩy cửa vào.

 

Cha ta vốn dĩ rất cao lớn, hơn bốn mươi tuổi nhưng tóc vẫn chưa có nhiều sợi bạc. Chỉ là lúc này, sắc mặt ông xám xịt, toàn thân toát ra khí chết chóc.

 

Tôi đưa tay nắm lấy ngón tay ông

 

“Cha à, chức vị Thượng thư của cha cũng không giữ được nữa rồi. Giờ đây cha thành người sống thực vật, ăn uống, bài tiết đều trên chiếc giường nhỏ này, cái mặt mũi mà cha coi trọng nhất cũng chẳng còn.

 

Bây giờ cả kinh thành đều đang bàn tán về cha, nói vợ cha tư tình với người khác, nói cha không phải là đàn ông, ngay cả vợ mình cũng không quản nổi.

 

Cha nói xem, thật đáng thương biết bao.”

 

Ta buông tay ông ra, lấy khăn lau kỹ các ngón tay.

 

“Cha yên tâm, số tài sản cha tích lũy, con sẽ hưởng thụ thật tốt.”

11

 

Ngày nguyên Thượng thư Bộ Hộ xin nghỉ và rời kinh, không có nhiều người đến tiễn đưa. Nhưng lại có một người ngoài dự liệu của ta cưỡi ngựa đến.

 

Đó là Văn Nhạn Thanh.

 

Tai hơi ngạc nhiên nhìn hắn, không thể ngăn mình nhớ lại cảnh gặp hắn đêm đó…

 

“Ta là đại tiểu thư nhà Thẩm thượng thư, ta tên Thẩm Hồng Anh, Văn Nhạn Thanh, chúng ta từng chơi cùng nhau mà! Ngài không nhận ra ta sao?”

 

Khi đó Văn Nhạn Thanh nhìn ta, ánh mắt bình thản.

 

Hắn nói: “Cô không phải Thẩm Hồng Anh.”

 

Chuyện mà ngay cả những người thân ruột thịt cũng không nhận ra, anh ta lại nhìn ra ngay.

 

Tôi tò mò hỏi “Sao anh nhận ra?”

 

Văn Nhạn Thanh chỉ vào cánh tay ta: “Vết bớt của cô.”

 

Đại tiểu thư nhà Thượng thư phủ từ khi sinh ra đã có vết bớt hình hoa mai trên cánh tay, ta đã chịu không ít đau khổ để giả tạo vết bớt này.

 

“Vết bớt này không giống sao?”

 

“Giống.” Văn Nhạn Thanh nhìn cổ tay ta, mắt hạ xuống, “Gần như y hệt.”

 

“Nhưng, bên cạnh vết bớt của Hồng Anh thật còn có một vết sẹo, còn cô thì không.”

 

Ta sững người.

 

Văn Nhạn Thanh mỉm cười với ta: “Đó là lúc nhỏ ta nghịch ngợm, vô tình cắn vào tay Hồng Anh, cô ấy sợ ta bị người lớn trách phạt, đã giấu mọi người và tự xử lý vết thương đó. Sau đó vết thương đó thành sẹo.”

 

Hắn nhìn tôi, giọng cuối cùng cũng có chút dao động “Hồng Anh thật sự ở đâu?”

 

“Chết rồi.” Ta nói, “Mất năm mười tuổi.”

…….

Thẩm Hồng Anh là một kẻ ngây ngô đơn thuần.

 

Ta quen cô ấy ở Hồng Tú Chiêu.

 

Cả hai đều bị bán vào cùng một lúc, nhưng lại không giống nhau. 

 

Cô ấy xinh đẹp, da dẻ mịn màng, rõ ràng là tiểu thư được nuôi dưỡng, còn ta đầu tóc bù xù, da thô ráp, vì ở nhà quen làm việc nặng. Gia đình ta để có tiền cho em trai đi học đã bán ta vào Hồng Tú Chiêu.

 

Thẩm Hồng Anh không có tâm cơ, rõ ràng sợ đến chết nhưng vẫn an ủi những đứa trẻ nhỏ hơn

 

“Không sao đâu, đừng sợ, cha ta sẽ đến tìm ta, lúc đó chúng ta sẽ cùng ra ngoài.”

 

Cô ấy lấy những chiếc bánh tinh xảo trong lòng ra chia cho mọi người. Ta cũng nhận được một miếng. Nhìn cô ấy, ta thấy buồn cười.

 

Con gái nhà giàu được nuôi dạy thật ngốc nghếch. Ta nghe được lời người bán cô ấy nói với người chủ.

 

Cô ấy không bị bắt cóc, mà cũng bị gia đình bán. Cô ấy chẳng khác gì những người ở đây.

 

Bọn ta ở Hồng Tú Chiêu bị đánh, bị ép học những thủ đoạn quyến rũ người khác.

Cứ thế, cho đến khi mười tuổi. Thẩm Hồng Anh coi ta là bạn thân nhất của cô ấy.

Cô ấy kể ta nghe về cuộc sống trước đây, về cha cô ấy, về Văn Nhạn Thanh ca ca thanh mai trúc mã.

 

Rồi một đêm, viện bọn ta ở bị cháy.

 

Các cô nương chạy tán loạn, lúc đó ta đang ốm, không còn sức chạy, Thẩm Hồng Anh đã cõng ta, từng bước từng bước rời khỏi.

Cánh tay cô ấy bị lửa thiêu đến máu thịt lẫn lộn, đó là lần đầu tiên ta thấy cô ấy khóc

“Vết bớt của ta không còn nữa. Cha ta sẽ không tìm thấy ta nữa…”

 

Ngốc nghếch quá, bao năm rồi chẳng ai đến tìm cô ấy.

 

Từ đó cô ấy có vết sẹo, nhiều khách hàng chê, người chủ liền cho cô ấy làm việc nặng. Ta rất ghen tỵ với cô ấy.

 

Năm đó Tết đến, ta được khách thưởng cho một đĩa bánh tinh xảo, vui vẻ đi tìm cô ấy, muốn cùng ăn. Nhưng khi tìm đến phòng cô ấy, ta thấy cô ấy bị một tên tiểu đồng đè trên giường, khóc không thành tiếng.

 

Những tiểu đồng ở Hồng Tú Chiêu không dám động đến bọn ta. Nhưng những người như Thẩm Hồng Anh, làm việc nặng nhọc, thì họ thèm khát từ lâu.

 

Lúc đó ta không nghĩ nhiều, cầm chân đèn bên cạnh đập vào đầu hắn. Hắn ngã lên người Thẩm Hồng Anh, co giật vài cái rồi không động đậy nữa. Ta không ngờ hắn yếu ớt như vậy.

 

Chỉ đập một cái đã mất mạng.

 

Dù sao cũng là lần đầu giết người, ta hoảng loạn. Thẩm Hồng Anh khóc, chạy đến ôm ta  “Đi, nhanh đi, bị quan bắt là mất mạng.”

 

Đêm giao thừa, nhà nhà treo đèn lồng đỏ, một cảnh tượng náo nhiệt và hòa bình.

Nhưng ta và Thẩm Hồng Anh lại như chó mất nhà, lẩn trốn trong sự bẽ bàng.

 

Bọn ta mang theo số tài sản tích lũy được trong những năm qua, định nhân lúc trời tối mà trốn đi. Nhưng bọn ta đã đánh giá cao bản thân và đánh giá thấp Hồng Tú Chiêu.

 

Những binh lính canh gác thành là khách quen của Hồng Tú Chiêu, họ nhận ra ta ngay lập tức. Hắn giữ bọn ta lại, cướp tài sản, rồi đưa bọn ta trở về.

 

Ta bị một trận đòn, bị nhốt vào nhà kho. Ba ngày sau khi ra ngoài, ta không còn thấy Thẩm Hồng Anh đâu nữa.

 

“Đừng tìm cô ấy nữa” một cô nương khuyên ta “cô ấy giết người, bị quan bắt đi, hôm qua đã bị xử trảm rồi.”

 

Ta hơi ngơ ngác, đầu óc choáng váng. Người rõ ràng là ta giết, sao cô ấy lại chết thay ta?

 

Sau này ta mới hiểu ra….  Vì giá trị.

Ta có giá trị hơn Thẩm Hồng Anh, nên Hồng Tú Chiêu bảo vệ ta, để Thẩm Hồng Anh trở thành kẻ thế mạng.

 

Ta cứ thế mà sống sót, rồi sống như cái xác không hồn ở Hồng Tú Chiêu thêm một năm nữa.

 

Sau đó, ta được người đưa đi, vào Hợp Hoan Tông.

 

Ngày bái nhập môn, họ hỏi ta: “Ngươi tên gì?”

 

“Ta tên là…” Ta nghĩ rất lâu, cũng không nhớ được tên mình.

 

Trước kia cha mẹ coi ta là kẻ tiêu hao tiền của, sau này vào Hồng Tú Chiêu, họ gọi ta là Thúy Nhi, Phù Dung … Ta dường như không có tên riêng của mình.

 

Ta mở miệng, nói: “Thẩm Hồng Anh, ta muốn gọi là Thẩm Hồng Anh.”

12

Ta biết rõ khả năng của Văn Nhạn Thanh, là Thiếu khanh Đại Lý Tự, nếu hắn muốn điều tra vụ án, ta chắc chắn không dễ thoát thân như vậy.

 

Nhưng hắn ta chọn nhắm mắt làm ngơ.

 

Văn Nhạn Thanh nói “Sau khi Hồng Anh mất tích, ta đã tìm cô ấy rất lâu, nhưng mãi không tìm thấy. Ta cũng nghi ngờ Liễu Lan Tâm, nhưng không có chứng cứ, không làm gì được bà ta. Cô có thể trả thù cho Hồng Anh, ta rất vui.”

 

Hóa ra Thiếu khanh Đại Lý Tự cũng không hoàn toàn ngay thẳng như tin đồn.

Anh ta cũng có tư tâm.

 

Ta cười, dù sao trên đời này vẫn có người thực lòng nhớ đến Thẩm Hồng Anh.

 

Ta ném cho hắn một cuốn sổ: “Ta tìm thấy trong mật thất ở thư phòng Thượng thư phủ. Nghe nói ngài đang điều tra vụ án tham nhũng thiếu một chứng cứ quan trọng, xem thử cái này có phải không?”

 

Văn Nhạn Thanh kinh ngạc nhìn ta.

 

“Yên tâm, trước khi chỉ thị tịch thu tài sản được ban ra, ta có thể thoát thân.”

 

Hiện giờ mục tiêu của tôi đã đạt được, nhà họ Thẩm với ta đã không còn chút lưu luyến nào nữa.

 

Ta vẫy tay với hắn, cúi người chui vào xe ngựa. Tần Uyển ôm đàn tỳ bà ngồi bên trong đợi.

Nàng liếc nhìn vị công tử áo trắng ở đằng xa, cười nói: “Ta còn tưởng tỷ sẽ ở lại kinh thành, lấy vị đệ nhất công tử này.”

 

“Ta điên sao?” Ta liếc nhìn hắn

 

“Kinh thành này tranh đoạt mưu mô nhiều quá, ở lại mệt mỏi lắm. Còn về Văn Nhạn Thanh…” Ta cười “Trên đời này đàn ông nhiều vô kể, ta nào thiếu chứ?”

……..

Không ai ngờ rằng Thượng thư Thẩm, đã trở thành người sống thực vật về quê dưỡng lão, lại bị hoàng đế hạ chỉ tịch thu gia sản.

 

Và vào ngày trước khi tịch thu tài sản, trong sân nhà họ Thẩm xảy ra hỏa hoạn, đại tiểu thư Thẩm Hồng Anh mất tích không rõ tung tích.

 

Chỉ để lại một cái xác cháy đen.

 

Thẩm thượng thư bị người ta lôi ra, như một con chó chết, bị áp lên xe tù, đưa về kinh thành. Người đời đều than thở cho số phận đáng thương của đại tiểu thư Thẩm gia. Lưu lạc bên ngoài nhiều năm, còn chưa kịp hưởng cuộc sống tốt đẹp bao lâu, phủ Thượng Thư đã tan nhà nát cửa.

 

Tin tức Thẩm thượng thư bị chém đầu truyền đến tai ta, lúc đó ta đã trở về Hợp Hoan Tông.

 

Tiện thể, mang về hai xe vàng.

 

Các trưởng lão trong tông cười đến rách cả mặt.

 

“Hồng Anh à, con lập công lớn giúp tông môn phát triển.”

 

“Đúng vậy, những đệ tử khác biểu hiện không bằng con.”

 

“Đại tỷ thí của tông môn lần tới, chắc chắn con sẽ đứng đầu.”

 

“Chỉ là phương pháp của con quá mức mạo hiểm và nổi bật, mặc dù Thượng Thư phủ có lợi nhưng rủi ro quá lớn, sau này không nên mạo hiểm như vậy nữa.”

 

Ta ngoan ngoãn đáp: “Đệ tử hiểu rồi.”

 

Chào các trưởng lão, ta một mình đi đến hậu sơn.

 

Con đường nhỏ uốn lượn, cuối con đường là một ngôi mộ nhỏ.

 

Ta lau tấm bảng dựng phía trước, ba chữ “Thẩm Hồng Anh” xiêu vẹo, viết không đẹp.

 

Ngày trước ta đi đến bãi tha ma tìm xác cô ấy, ta không dám chôn cô ấy dưới đất, vì cô ấy sợ bóng tối và sợ những con côn trùng. Ta liền hỏa táng cô ấy, đem tro cốt theo bên mình.

 

Luôn mang theo.

 

Sau này, ta tìm được một nơi gần Hợp Hoan Tông để cô ấy yên nghỉ. Ta chưa từng đi học, nên viết tên cô ấy xiêu vẹo.

 

“Người thân mà cô luôn nhớ nhung, ta đã thay cô gặp rồi. Ta thấy họ cũng không ra gì, nên đã tiễn họ đi cùng cô rồi. Kiếp sau, hãy nhớ đầu thai vào một gia đình tốt.”

 

Ta nói chuyện với cô ấy một lúc, khi mặt trời lặn mới quay về tông môn.

 

“Sư tỷ, người đã được đưa vào phòng rồi.”

 

Mặc Ảnh đứng đợi ta ở cổng viện, ta ngẩn ra, nhận ra đã nửa tháng trôi qua.

 

“Ta biết rồi.”

 

Ta thong thả đẩy cửa bước vào, chưa đầy một khắc, người đàn ông đã bị ta ném ra ngoài.

 

“Mặc Ảnh.”

 

Ta nhìn người nam nhân gần như ẩn mình trong bóng tối

 

“Người mà ngươi tìm cho ta ngày càng kém cỏi.”

 

Mặc Ảnh cúi đầu không nói gì.

 

Dưới ánh trăng, ta nhìn hắn từ đầu đến chân, khẽ ngẩng đầu: “Ngươi, vào đây.”

Bài viết hoàn thành.