Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại Hồng Anh Chương 1: Hồng Anh

Chương 1: Hồng Anh

9:44 sáng – 03/07/2024

Sau đêm xuân tiêu, hắn hứa sẽ lấy ta làm vợ.

 

Nhưng ngay sau đó hắn lại ra lệnh cho sát thủ giết ta.

 

“Nữ nhân này thân phận thấp kém, lại dám mơ làm vương phi của ta?”

 

Một lát sau, ta nhìn xác tên sát thủ dưới đất, tát lệch đầu thuộc hạ của mình.

 

“Ta thu dương bổ âm bao năm, lần đầu tiên thấy loại kém cỏi như thế này! Đúng là uổng phí thuốc của ta!”

 

1.

 

Đêm nay, cả phủ Thượng Thư náo nhiệt vô cùng. Tiếng ồn ào từ tiền viện truyền tới, ta nằm trong căn phòng tối đen, phải cố gắng lắm mới ngồi dậy được. 

 

“Có ai không?” 

 

Gọi một lúc lâu mới có một a hoàn chậm chạp bước vào, giọng điệu không mấy phục tùng: “Đại tiểu thư có gì sai bảo?” 

 

“Ta khát nước, rót cho ta một cốc nước…” 

 

A hoàn không kiên nhẫn rót một cốc nước, đưa vào tay ta. Cô ta còn lẩm bẩm: “Thật là phiền phức.” 

 

Uống nước xong, ta lại nằm xuống giường, nghe bọn a hoàn ngoài cửa rì rầm bàn tán, giọng không cố ý hạ thấp, hoàn toàn không coi ta ra gì: “Đại tiểu thư cái gì chứ, lưu lạc bên ngoài mười mấy năm mới trở về, ai biết cô ta là thật hay giả?”

 

“Đừng có nói linh tinh, đại nhân đích thân xác nhận rồi, trên cổ tay cô ta có vết bớt hình hoa mai, đúng là đại tiểu thư của phủ Thượng Thư.” 

 

“Vừa về đã bệnh tật thế này, ta thấy cô ta cũng chẳng sống được bao lâu, phủ Thượng Thư này, tiểu thư cao quý nhất vẫn là Thanh Dương tiểu thư.” 

 

Ta nhìn màn trướng trên đầu, ngẩn người. 

 

Ta tên là Thẩm Hồng Anh, là đại tiểu thư danh chính ngôn thuận của phủ Thượng Thư. Năm bảy tuổi, vào dịp Thượng Nguyên, ta bị lạc giữa phố Chu Tước, bị bọn buôn người bắt đi, lưu lạc bên ngoài mấy chục năm. 

 

Một tháng trước, ta tìm được đường về nhà. Nhưng người nhà nhìn thấy ta lại chẳng mừng rỡ gì. 

 

Mẹ ta mất ngay sau khi sinh ta. Thiếp của cha ta, Liễu di nương, cũng đã sinh cho ông một cô con gái. Sắp tới bà ta sẽ được lên làm chính thất. Giờ đây, hậu viện của phủ Thượng Thư đều do bà ta cai quản.

 

Liễu di nương và con gái bà ta đương nhiên không ưa gì ta. Còn về cha ta, lời đầu tiên ông nói khi gặp ta là: “Con có còn trong trắng không?” 

 

Thật nực cười, ông không quan tâm đến sự sống chết của ta, mà chỉ quan tâm đến sự trong sạch của ta, đến thể diện của ông. 

 

Ông mời một bà lão đến kiểm tra cơ thể ta. Sau khi biết ta đã  không còn trong trắng, ông lập tức thay đổi sắc mặt, nhốt ta vào một nơi hẻo lánh trong hậu viện. 

 

Ông cho người phong tỏa tin tức đại tiểu thư Thẩm gia đã trở về. Bán hết những người hầu trong phủ Thượng Thư biết chuyện. Ông thực sự là một người tàn độc. 

 

Hôm nay phủ Thượng Thư mở tiệc, hoàng thân quốc thích, quan lại quyền quý đều có mặt. Ông không muốn ta ra ngoài làm hỏng việc của ông, còn đặc biệt cử mấy a hoàn đến canh chừng ta. Thật đúng là phí công phí sức.

 

2.

“Các người mau đến giúp một tay, Thanh Dương tiểu thư vừa được ban thưởng rất nhiều, hãy đem những thứ đó đến Tây Uyển.” 

Bên ngoài đột nhiên có người gọi. Nghe thấy là việc của Thanh Dương tiểu thư, mấy a hoàn liền tranh nhau chạy đi. Đám hạ nhân đều biết Thanh Dương tiểu thư được sủng ái, ngày thường ban thưởng cho hạ nhân cũng hào phóng. Vì vậy ai cũng muốn đến Tây Uyển làm việc. 

Chỉ chốc lát, trong sân đã không còn ai, rất nhanh sau đó, bên ngoài có tiếng bước chân thong thả đi tới. Cô ta nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, đứng ngược ánh trăng, bộ váy lấp lánh trên người trông càng thêm rực rỡ. 

Là Thẩm Thanh Dương, muội muội cùng cha khác mẹ với ta. Cô ta nhìn ta từ trên xuống dưới, khóe miệng nở nụ cười: “Tỷ tỷ dạo này có khỏe không?” 

Ta lật người ngồi dậy: “Muội đến đây làm gì?” 

“Nghe nói tỷ tỷ bệnh, ta chỉ muốn mang thuốc đến cho tỷ thôi mà!” 

Cô ta vẫn cười, cười một cách giả tạo: “Nghe nói người bệnh ra nhiều mồ hôi mới nhanh khỏi, tỷ tỷ à, đừng phụ lòng tốt của muội nhé.” 

Nói xong, cô ta phất tay áo, quay người rời đi. Cửa phòng mở toang, ánh trăng rải đầy đất.

Rất nhanh, lại có tiếng bước chân hỗn loạn truyền đến. “Bụp” một tiếng, có người đâm vào khung cửa rồi lao vào trong phòng một cách thô bạo… 

 

Trong bóng râm, Thẩm Thanh Dương và bà vú nuôi thân cận của cô ta lạnh lùng nhìn về phía phòng ta. 

 

“Tiểu thư yên tâm, Thẩm Hồng Anh không sống qua được ngày mai đâu.”

 

“Cửu vương gia không phải là kẻ dễ đối phó đâu.”

 

3.

 

“Bụp—” Cửa phòng bất ngờ bị người ta đẩy mạnh ra, ta hoảng hốt kéo chặt áo lại, trừng mắt nhìn về phía vừa phát ra tiếng động.

 

Một nam nhân xông vào, manh theo làn gió đêm se lạnh. Hắn ta cao lớn, gương mặt anh tuấn, mặc y phục tinh xảo, bước đi loạng choạng. 

 

Hắn ta thở hổn hển, tay ôm trán, ngước mắt nhìn ta một cái rồi nói: “Tạm chấp nhận được…” 

 

Nói xong, hắn đóng sầm cửa lại, lao thẳng về phía ta. 

 

“Không!” 

 

Ta cố sức đẩy hắn ta ra, nhưng hắn ta quá nặng, ta còn đang bị bệnh. Cơ thể mềm nhũn, không có chút sức lực nào, hắn ta còn đưa tay bóp cổ ta ngăn không cho ta lên tiếng, giọng nhẹ nhàng dụ dỗ: “Để ta giải thuốc, ta nhất định sẽ cưới nàng về, sau này nàng sẽ là Cửu vương phi cao quý của Đại Lương…” 

 

Lời hứa như thế, hắn ta lại nói ra một cách nhẹ bẫng. 

 

Ngoài cửa tiếng quạ kêu không dứt, trong phòng tiếng khóc thảm của ta cũng không ngừng. 

 

Một đêm điên cuồng… 

 

Khi trời hừng sáng, nam nhân bên cạnh đứng dậy mặc lại y phục. 

 

“Vào đi.” 

 

Hắn ta không chút ái ngại với cảnh ta đang quần áo xộc xệch, gọi thuộc hạ vào. 

 

“Đi điều tra xem là kẻ nào đã hạ thuốc, ta muốn hắn chết không toàn thây!” 

 

Hắn ta đứng dậy, giọng còn khàn khàn: “Còn nữ nhân này, giết đi, sống trong viện hèn mọn thế này, chắc cũng chỉ là hạng thấp kém, dám mơ tưởng làm vương phi sao?” 

 

Hắn ta không chút che giấu sự khinh miệt đối với ta. Mặc y phục xong, hắn ta đẩy cửa bước ra, căn phòng lại rơi vào tĩnh lặng. Thuộc hạ của hắn quay lại nhìn ta đang nằm trên giường, ánh mắt lóe lên một tia ác độc. Hắn rút dao găm từ thắt lưng, từng bước tiến về phía ta. 

 

Ngay khoảnh khắc hắn giơ dao lên định đâm, ta liền mở mắt, đồng thời rút trâm cài tóc, bất ngờ đâm thẳng vào cổ hắn. Máu bắn tung tóe, ta duỗi người một cái, đẩy hắn sang một bên. Nhìn miếng ngọc bội rơi trên đầu giường, ta cười lạnh lùng cười.

 

Thẩm Thanh Dương à Thẩm Thanh Dương, cô thật là giỏi toan tính. Nếu ta thực sự là một cô nương yếu đuối tay trói gà không chặt, có lẽ đã mất mạng từ lâu. 

 

Đáng tiếc thay, ta – Thẩm Hồng Anh, không phải người tầm thường. 

 

Bảy tuổi bị bọn buôn người bắt đi, ta bị bán vào Hồng Tú Chiêu, ở đó ta đã học cách quyến rũ đàn ông, học cách nhìn sắc mặt người khác. 

 

Sau đó ta được một nữ nhân chuộc thân, bà đưa ta đến Tây Vực Trường Lâm. Bà nói ta là một mầm non tốt. Lúc đó ta mới biết, bà là phó tông chủ của Hợp Hoan Tông ở Tây Vực. 

 

Những ngày ở Hợp Hoan Tông cũng chẳng mấy nhẹ nhàng, ta không có căn nguyên từ nhỏ nên phải chăm chỉ luyện tập gấp đôi. 

 

Ta học chế độc, làm hương, mê hoặc đàn ông. Phó tông chủ nói tôi là mầm non tốt, mắt nhìn của bà quả thật không sai.

 

Chưa đầy năm năm, ta đã bái nhập môn tông chủ trở thành đệ tử xuất sắc nhất của bà. Lần này về kinh, ta không phải để nhận tổ quy tông, làm đại tiểu thư của phủ Thượng thư. 

 

Ta muốn trả thù, muốn cả phủ Thượng Thư phải tôn sùng ta! 

 

Ngày đó trên phố Chu Tước, Liễu di nương kéo ta ra một góc rồi nói: “Hồng Anh à, con nhìn cái đèn lồng hình con thỏ kia xem, đẹp biết bao, con đi mua một cái tặng cha con đi, ông ấy chắc chắn sẽ rất vui!” 

 

Từ nhỏ ta và cha đã không gần gũi. Ta luôn tìm mọi cách làm ông vui, nên khi nghe lời đó của Liễu di nương ta liền tin ngay.

 

“Được ạ!” 

 

Lúc đó ta ngây thơ, đơn thuần đến mức ngu ngốc. Ta chạy đi không chút do dự, khi đang chọn đèn lồng thì bị người đánh ngất mang đi. Giữa chừng ta tỉnh lại một lần, nghe thấy giọng nói của Liễu di nương. 

 

Bà ta nói: “Giết cũng được, bán cũng được, tóm lại đừng để nó quay về nữa!” 

 

Mười mấy năm sống trong địa ngục, ta nhớ rất rõ. Ta – Thẩm Hồng Anh, không phải là người tốt, tất nhiên là phải quay về báo thù rồi.