Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại THÁI TỬ PHI MUỐN VỀ NHÀ LẤY CHỒNG Chương 5: THÁI TỬ PHI MUỐN VỀ NHÀ LẤY CHỒNG

Chương 5: THÁI TỬ PHI MUỐN VỀ NHÀ LẤY CHỒNG

9:17 chiều – 02/07/2024

19

 

Không biết vì sao, họ yên tĩnh được vài ngày.

 

Ta nhờ tiểu Tư mang cổ cầm đến, nhớ lại cách chơi của Phí Cảnh Hành hôm đó mà gảy.

 

Nhận ra mình đang làm gì, ta bỗng nghẹn thở, dây căng trong đầu như đứt, mặt nóng ran, đỏ đến tận mang tai.

 

Đột nhiên tiểu Tư đến báo, Diêu Chi Viễn mời ta đi du hồ.

 

Ta luống cuống che cổ cầm lại, theo tiểu tư rời đi.

 

Diêu Chi Viễn đứng bên bờ hồ, không thấy bóng dáng Phí Cảnh Hành.

 

Thuyền chầm chậm lướt ra giữa hồ, ta liếc nhìn, mới nhận ra người chèo thuyền chính là Thái tử.

 

Hắn thật sự chịu hạ mình đến mức này.

 

Lòng ta lại dậy sóng, như mái chèo trong tay Phí Cảnh Hành, khuấy động không phải là nước hồ, mà là tâm trí ta.

 

Trời xanh biếc, nước trong vắt, núi non bao quanh, một cảnh tượng tràn đầy sức sống.

 

Diêu Chi Viễn ngắm cảnh đẹp, hỏi ta: “Thẩm cô nương có thích không?”

 

“Du hồ thưởng cảnh cũng tạm.” Ta nhìn xuống đáy hồ, tùy tiện chỉ tay, “Ta lại thích ăn cá hơn, nhất là loại cá tươi mới bắt từ đáy hồ lên.”

 

Bỗng nghe tiếng “tùm”, Thái tử nhảy thẳng xuống hồ.

 

“Điện hạ!”

 

Ta giật mình, mất thăng bằng, suýt chút nữa ngã xuống hồ.

 

Diêu Chi Viễn đỡ ta: “Thẩm cô nương đừng lo, điện hạ bơi giỏi lắm.”

 

Ta nắm chặt mạn thuyền, lo lắng nhìn chằm chằm mặt nước, mắt không rời, lòng như lửa đốt.

 

Thấy hắn nổi lên, ta mới thở phào nhẹ nhõm.

 

Một con cá sống tung tăng được ném lên thuyền.

 

Phí Cảnh Hành không còn che giấu, hắn bơi tới, hai tay bám vào mạn thuyền, tóc đen mượt dính vào sau đầu, nửa người còn trong nước, như một yêu tinh quyến rũ, mê hoặc lữ khách trên thuyền.

 

Hắn ngẩng đầu nhìn ta, đôi mắt mờ hơi nước đầy quyến rũ: “Nàng thật sự thích ăn cá, hay chỉ đơn giản muốn nhìn ta xấu hổ?”

 

Ta rút cỏ nước trên đầu hắn, cố nhịn cười, giả vờ ngạc nhiên: “Điện hạ sao lại ở đây?”

 

“Nàng biết rõ mà.”

 

Phí Cảnh Hành nâng tay vuốt ve khuôn mặt ta, ánh mắt si mê và chân thành: “Đến nước này rồi mà nàng còn không chịu nhìn ta một lần sao?”

 

Ngón tay hắn lạnh lẽo, nhưng ánh mắt lại đầy cảm xúc.

 

Trong mắt ta cũng có chút si tình, để mặc hắn kéo ta, chìm vào vực thẳm.

 

“Trong mắt ta từ trước đến giờ chỉ có mình điện hạ.”

 

20

 

Phí Cảnh Hành ướt sũng từ đầu đến chân.

 

Lo hắn bị bệnh, ta đến khách điếm thuê một phòng, lại tìm một tiểu tử đưa ít bạc vụn, nhờ hắn mang nước nóng đến.

 

Khi ta đẩy cửa bước vào, Phí Cảnh Hành đang ở sau bình phong cởi y phục.

 

Hơi nước bốc lên, lờ mờ hiện ra bóng dáng hắn, vai rộng eo thon, vô cùng quyến rũ.

 

Ta chợt nhớ lần ta làm ướt áo, cũng thay đồ sau bình phong.

 

Không trách hắn lúc đó có thái độ kỳ lạ như vậy.

 

Ta khẽ ho một tiếng: “Điện hạ có cần ta giúp tắm không?”

 

“Nàng đừng trêu ta nữa.” Động tác của Phí Cảnh Hành dừng lại, tiếng nước vang lên ào ào, là hắn đã bước vào bồn tắm, giọng nói cũng ngấm hơi nước, “Nàng chỉ cần ở đây là đủ.”

 

Ta mỉm cười, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.

 

Diêu Chi Viễn mang quần áo sạch đến rồi tự giác rời đi.

 

Ta đặt quần áo lên bình phong để tiện cho hắn lấy.

 

Phí Cảnh Hành lấy quần áo, tiếng xột xoạt mặc đồ vang lên bên tai ta.

 

Không khí có chút kỳ lạ.

 

Ta chủ động lên tiếng, phá vỡ sự im lặng: “Điện hạ dạo gần đây luôn theo dõi ta?”

 

“Phải, nàng có biết không, nhìn thấy nàng và Diêu Chi Viễn đứng nói cười cùng nhau, ta đã ghen đến phát điên.”

 

“Mà trong khi  ta chỉ có thể nhìn nàng từ trong bóng tối, thật đáng buồn biết bao.”

 

Hắn bước ra, không mặc áo ngoài, áo trong thì mặc rất tùy tiện, để lộ cổ dài và nửa ngực.

 

Ta quay đầu đi, định dùng tay ngăn bước tiến của hắn, nhưng lại vô tình chạm vào ngực hắn, nóng bỏng và cháy rực.

 

Muốn rút tay lại, nhưng bị Phí Cảnh Hành giữ chặt.

 

Cánh tay hắn đột ngột siết chặt, ta liền ngã vào lòng hắn.

 

Phí Cảnh Hành nhìn ta, khuôn mặt chưa bao giờ nghiêm túc như vậy: “A Ninh, ta có thể hôn nàng không?”

 

Đây là kiểu được đằng chân lân đằng đầu, ỷ vào sự yêu chiều mà kiêu ngạo sao?

 

Nhìn ánh mắt thẳng thắn và khao khát của hắn, ta cảm thấy tê dại: “Trước đây sao không thấy ngươi biết lễ nghĩa như vậy?”

 

Biểu cảm của hắn có chút đổ vỡ, nhưng nhanh chóng khôi phục, khẩn thiết bày tỏ:

 

“Trước đây là ta vô lễ, sau này mọi việc đều sẽ đặt ý nguyện của nàng lên hàng đầu, sau khi xin phép nàng mới hành động.”

 

Ta vòng tay lên cổ hắn, kiễng chân, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi hắn, chỉ chạm nhẹ rồi rời, sau đó ngẩng đầu nhìn hắn, mỉm cười, ánh mắt rực sáng.

 

“Chuyện này, không cần xin phép.”