Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại Thành thân không chủ đích Chương 6 Thành Thân Không chủ đích

Chương 6 Thành Thân Không chủ đích

4:57 chiều – 01/07/2024

Ánh mắt đại tỷ đầy gai nhọn.

“Ta không ngờ tam muội, người luôn tránh mặt người lạ, lại chủ động xin đồ từ người khác như vậy.

“Tần tam công tử dễ tính đến vậy sao?”

Ta đỏ mặt, không nói nên lời.

Lớn lên thật là phiền phức.

Ba tỷ muội ta còn có thể chơi với nhau vui vẻ được nữa không?

Tần gia gửi thiệp mời chính thức, mời cả nhà ta đến phủ thưởng hoa cúc mùa thu.

Ban đầu ta không muốn đi.

Tứ đệ khuyên ta nên nghĩ đến bức tường nhà mình.

Ta lại quyết định đi.

Lúc ra ngoài, đại tỷ và nhị tỷ nhìn thấy ta, không vui, dặn xe ngựa đi trước.

Ta chỉ còn cách chen chúc ngồi cùng một xe với tứ đệ.

Tiểu đệ thấy ta buồn bực, nói rằng đệ ấy mãi mãi đứng về phía ta.

Ta trừng mắt nhìn đệ ấy.

Hừ! Đệ ấy chắc là đứng về phía Tần Chi Phàm kia, một câu dẫn dụ đưa đệ ấy đi doanh trại chơi, đã bán đứng tam tỷ của mình.

Tứ đệ lè lưỡi.

Đến Tần gia không thấy Tần Chi Phàm, nghe nói bị gọi vào cung đột ngột.

Phu nhân của đại công tử Tần gia, Tương thị, dịu dàng trang nhã, tiếp đãi chu đáo.

Đại tỷ và nhị tỷ trước mặt bà cũng không dám làm càn.

Bà lại gọi riêng ta lại.

“Diệp tam tiểu thư, tam công tử nhà ta thích muội phải không?”

Ta ngạc nhiên quay đầu, thấy mọi người đều đi lên phía trước, mới yên tâm phần nào.

Thấy ta như vậy, Tương thị mỉm cười.

“Hai ca ca còn cá cược rằng là đại tiểu thư hay nhị tiểu thư nhà họ Diệp, vẫn là mắt nhìn của ta chuẩn nhất.”

Ta xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu.

Tương thị nắm tay ta nói:

“Với tính tình của muội, chắc chắn sẽ bị tam đệ ăn hiếp.”

Ta:

“Không đâu, huynh ấy rất tốt.”

Tương thị nói:

” Năm ngoái mẹ ta về quê ở Giang Nam, có lẽ cuối năm mới quay trở lại. Hiện tại Tần gia do ta quản lý, lát nữa ta sẽ bàn chuyện với mẹ muội.”

Ta hoảng sợ, vội kéo tay áo Tương thị.

“Không cần gấp vậy đâu, ta còn chưa nói với mẹ ta.”

Tương thị nhìn ta, cười rạng rỡ.

Chỉ nói rằng hôn sự của tam đệ này e là còn nhiều trắc trở.

Ta cũng không biết nói gì hơn, chỉ cảm thấy mọi chuyện nên để tự nhiên.

Hơn nữa, vấn đề của đại tỷ và nhị tỷ vẫn chưa giải quyết.

Đang nói chuyện, Tần Chi Phàm từ ngoài bước vào.

Hắn thấy ta liền cười, tóc bay phấp phới chạy tới.

“Lạc Lạc, nàng đến rồi. Ta đã đợi nàng từ sáng sớm nhưng Hoàng thượng gọi vào cung nên mất cả buổi.”

“Nàng đã thấy cá chép trong vườn chưa? Có phải lớn hơn cá nhà nàng không?”

“Trong sân ta còn nuôi vài con to hơn, nàng có muốn xem không?”

Hắn kéo ta đi, Tương thị bước ra chắn đường.

“Tam đệ, thế này không ổn, trong sân đầy quý nữ, tại sao lại chỉ dẫn Diệp tam tiểu thư vào sân của đệ?”

Ta gật đầu tán thành, rút tay khỏi tay Tần Chi Phàm, lặng lẽ bước vài bước về phía Tương thị.

Tần Chi Phàm nhìn ta một cái, rồi nhìn Tương thị.

“Đại tẩu, ý tẩu là gì?”

Tương thị cười:

“Lần đầu tiên ta nghe tam đệ nói nhiều thế, bình thường không phải hừ, ừ thì là biết rồi. Hơn nữa, cá trong sân nhà ta từ khi nào lọt vào mắt đệ, đáng để đệ khen ngợi vậy?”

Ta nghe mà đỏ mặt, Tần Chi Phàm lại rất tự nhiên.

“Đại tẩu đừng trêu ta nữa, Lạc Lạc lần đầu đến, sao chịu nổi tẩu cười cợt, tẩu trêu ta thì không sao, nhưng sợ nàng ấy ngại.”

Tương thị rất ngạc nhiên, nhìn ta.

Nghiêm túc nói:

“Đúng là có người có thể khắc chế được người khác! Từ bao giờ tam đệ nhà ta lại biết nghĩ cho người khác như vậy.”

Tương thị đi rồi, Tần Chi Phàm cau mày trách ta.

“Khi nào nàng mới nói với cha mẹ nàng?”

Ta cảm thấy như có một ngọn núi lớn đè lên, thở cũng khó khăn.

“Vài ngày nữa đi, đại tỷ và nhị tỷ đang cãi nhau.”

“Họ cãi nhau kệ họ, liên quan gì đến chúng ta?”

“Vì huynh thường xuyên đến nhà ta, khiến đại tỷ và nhị tỷ nghĩ rằng sẽ kết thân với Tần gia, nên gần đây họ mới cãi nhau không vui.”

Tần Chi Phàm kinh ngạc:

“Kết thân với Tần gia? Với ai, ta sao? Ha, ai cho họ thứ ảo tưởng đó, ta sẽ đi nói rõ với họ ngay.”

Ta ngăn Tần Chi Phàm:

“Huynh đừng đi, chỉ cần huynh không xuất hiện, hai tỷ tỷ nguôi giận, có thể một thời gian sau họ sẽ không còn nghĩ đến chuyện này nữa.”

“Một thời gian? Chờ đến khi nào, Diệp Lạc Lạc, nàng không sốt ruột sao?”

Ta mơ hồ:

“Sốt ruột gì?”

Tần Chi Phàm tức giận:

“Vậy ra ta là người tình mà nàng không thể công khai sao?”

Ta:

“Huynh nói khó nghe quá.”

“Ta không quan tâm! Ta sẽ làm loạn đấy.”

12

Tần Chi Phàm cho rằng chuyện của chúng ta phải nói ngay với cha mẹ ta, và phải nhanh chóng định hôn sự.

Nhưng ta nghĩ hai tỷ tỷ đang vì hắn mà cãi nhau.

Tốt nhất là đợi một thời gian cho bình tĩnh lại, hơn nữa ta còn nhỏ tuổi, đợi một hai năm nữa khi tỷ tỷ đã yên bề gia thất, ta mới công khai, chẳng phải ai cũng vui vẻ sao.

Tần Chi Phàm tức giận hừ hừ, nói rằng không thể được.

Càng nói càng tức, hắn nói sẽ tìm cha ta để nói chuyện ngay bây giờ.

Ta cắn môi đến mức gần chảy máu, giọng yếu ớt đén không thể yếu hơn.

“Cầu xin huynh đó, đừng ép ta nữa.”

“Hừ! Ta ép nàng ư?”

Tần Chi Phàm bướng bỉnh tựa như chín con bò cũng không kéo nổi,    “Được, ngày mai ta sẽ đến nhà nàng cầu hôn.”

Hắn cao to, ta không mạnh bằng hắn, kéo không nổi.

Nhìn đôi mắt đỏ ngầu của hắn, môi mím chặt.

Ta nhẹ nhàng níu lấy tay áo hắn, bám lên vai hắn.

Tần Chi Phàm lời lẽ quyết liệt, nhưng khi đến gần ta, nửa thân trên của hắn chủ động cúi xuống để vừa tầm với chiều cao của ta.

Hắn có lẽ nghĩ rằng ta sẽ nói gì đó với hắn.

Nhưng ta luôn lúng túng, mỗi khi gấp rút càng không biết giải thích.

Vì vậy, trong cơn gấp rút, ta nhẹ nhàng hôn lên khóe môi hắn.

Trong khoảnh khắc đó, Tần Chi Phàm hóa đá.

“Đợi thêm một chút, cuối năm ta sẽ nói rõ với cha mẹ, được không?”

Ta đong đưa tay áo hắn cầu xin.

Tần Chi Phàm dừng bước, nhìn ta một lúc lâu, rồi nhượng bộ.

“Nhưng không được quá một tháng, đừng hòng lừa ta.”

Sau đó, trời đất quay cuồng, ta rơi vào vòng tay rắn chắc…

 

13

Tiểu đệ được đến võ trường như ý nguyện, luyện tập chăm chỉ hơn.

Kinh thành nhiều yến hội, đại tỷ và nhị tỷ vẫn thường so bì.

Thỉnh thoảng trong yến hội gặp Tần Chi Phàm.

Đại tỷ và nhị tỷ luôn tiến lên trò chuyện vài câu.

Tần Chi Phàm không nói gì, chỉ nháy mắt với ta.

Còn cậu công tử mặc áo đỏ bên cạnh hắn, luôn khen ngợi đại tỷ không ngớt.

Tần Chi Phàm nói công tử mặc áo đỏ là cháu duy nhất của Trương thừa tướng, nợ hắn một ân tình.

Hắn thuê công tử đó để làm vui lòng đại tỷ.

Ta:

“…”

Con người sao có thể như vậy?

Tần Chi Phàm nói, tóm lại hắn nhìn thấy đại tỷ và nhị tỷ đến gần mình là phiền, hắn chỉ muốn ở riêng với ta.

Không chỉ là cháu duy nhất của thừa tướng Trương, hắn còn thuê thế tử Mạc Bắc vương gia để kéo nhị tỷ đi.

Dần dần, ta phát hiện, mục tiêu của đại tỷ và nhị tỷ mỗi khi đến yến hội đã thay đổi.

Một người bắt đầu tìm công tử mặc áo đỏ, một người vừa xuất hiện đã bị người của thế tử kéo đi.

Khiến ta chỉ có một mình, thật cô đơn.

Tứ đệ biết chuyện, không ngừng kêu chậc chậc.

Bảo ta phải cẩn thận, Tần Chi Phàm tâm tư sâu xa, tám người như ta cũng không đối phó nổi.

Quan trọng nhất là, đệ ấy cũng không dám làm chủ cho ta.

Ôi! Lòng người hướng ra ngoài.

Hóa ra là cảm giác này.