Hoàng đế suy nghĩ một lúc: “Xem như là phụ hoàng bù đắp cho con. Hai người này, con có thể đưa đi.”
Thái tử lại nhìn Giang Đình Dã, trong mắt ánh lên vẻ hối hận và áy náy.
Giang Đình Dã nhìn thằng bé, nở nụ cười nhợt nhạt nhưng đầy tự hào: “Lang Nhi thật giỏi, cửu cửu tự hào về con.”
Hắn ta lại nhìn ta: “Triệu Doanh Doanh, nhờ ngươi, hãy đưa muội muội và cháu trai ta đi.”
“Giang Đình Dã, tại sao ngươi không tàn ác đến tận cùng?”
Hắn ta nở một nụ cười cay đắng với ta: “Giả vờ lâu quá, ta quên mất mình không phải là nhị công tử Giang gia nữa…”
Ta lau nước mắt, kéo nhị tiểu thư đi, dẫn theo thái tử, hỏi Giang Đình Dã: “Ngươi còn lời gì cuối cùng không?”
Trên khuôn mặt hắn ta dần lộ ra một nụ cười trong trẻo:
“Triệu Doanh Doanh, ta rất muốn kéo ngươi cùng chết với ta.”
Ta không quay đầu lại, dẫn người rời đi.
39
Tuyết dần dày hơn, tan chảy trên vai Giang Đình Dã, hắn ta cúi đầu, một tay chống kiếm, quỳ trên đôi gối, hình bóng dần dần đổ xuống.
Máu từ áo giáp lạnh lẽo của hắn ta thấm ra, lặng lẽ chảy trên nền tuyết, nhuộm đỏ đôi bàn tay trắng ngần như ngọc.
Ta nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng nhớ lại hình ảnh lần đầu gặp hắn ta.
Khi đó là mùa xuân ấm áp, hoa hạnh bay đầy trời, công tử xa lạ mặc áo xuân mỏng, say rượu trong xe hương, thật phong lưu.
Còn giờ đây người quỳ đơn độc giữa tuyết, áo mỏng manh, dù cố gắng kiềm chế nhưng vẫn run rẩy toàn thân, kết cục thê thảm.
Nếu hắn ta chỉ là nhị công tử Giang gia, sẽ mãi mãi phong lưu phóng khoáng như thế.
Nhị tiểu thư cố gắng chạy về phía Giang Đình Dã, nhưng ta giữ chặt nàng lại.
Nàng ấy khóc nức nở, trong mắt nàng, gián điệp của địch quốc chỉ là người ca ca mà nàng yêu quý.
“Nhị ca chảy nhiều máu quá, huynh ấy chắc là đau lắm… Tiểu nương, chúng ta không thể bỏ huynh ấy một mình…”
“…” Ta chỉ biết ôm chặt nàng ấy, không còn cách nào khác.
Những mũi tên lạnh lẽo trên tường thành lần nữa nhắm vào Giang Đình Dã, bộ giáp mỏng manh của hắn ta không thể chống đỡ được lâu nữa.
“Bắn tên.”
“Không!” Nhị tiểu thư che mặt.
Ta cũng nhắm mắt lại.
Tiếng gió rít lên, mũi tên xé gió lao tới.
Một giọng nói lạnh lùng như lưỡi dao cắt qua màn mây u ám bao trùm cung đình.
“Bệ hạ, đệ đệ của thần làm sai, tự thần sẽ xử lý, không dám làm phiền bệ hạ.”
Ta sững sờ, mở mắt ra, nước mắt chảy xuống.
Những mũi tên bắn từ xa trên cao đài cứng rắn đánh rơi mũi tên bắn ra từ tường thành.
Tên như mưa rơi, gió tuyết gào thét, Giang Từ Dạ dáng người cao lớn, khoác áo choàng trắng như tuyết, mặt trầm tĩnh như nước, tay cầm kiếm đẫm máu, bước đi từ nơi ánh đèn mờ ảo.
Sau lưng hắn là Tạ Thù, Cố Bác Nghiên và các binh sĩ mặc giáp, cầm vũ khí như dòng nước lũ.
Mặt hoàng đế trầm xuống:
“Giang Từ Dạ, ngươi sao lại xuất hiện ở đây?”
“Chỉ có thể trách bệ hạ phái người ám sát thần không đủ giỏi.”
“Họ…”
“Bệ hạ yên tâm, thần đã giúp bệ hạ giải quyết những kẻ vô dụng đó rồi.”
Thanh kiếm trong tay hắn đã uống máu nóng hổi, lấp lánh ánh sáng lạnh lẽo và mùi máu tanh.
Vẻ bình thản của hoàng đế rạn nứt, để lộ chút hoảng loạn.
“Đại ca…” Nhị tiểu thư không kìm được nữa, lao vào lòng Giang Từ Dạ, khóc nức nở. “Đại tỷ gặp chuyện rồi, nhị ca cũng gặp chuyện rồi, đại ca, phải làm sao đây?”
“Hắn ta rồi, sẽ không sao đâu. Muội muội ngoan, đứng sang một bên, đừng gây rối.”
Hắn an ủi nhị tiểu thư, rồi bước tới bên Giang Đình Dã, tháo áo choàng của mình, khoác lên người Giang Đình Dã.
“Ca ca, đệ là gián điệp…”
Giang Từ Dạ đột ngột rút mũi tên khỏi ngực Giang Đình Dã, ngắt lời hắn ta, vẻ mặt nghiêm nghị: “Ngươi mệt rồi, có thể im lặng rồi.”
Hắn đứng dậy, dặn dò người phía sau: “Cố thái y, phiền ngươi trị liệu cho đệ đệ không nghe lời của ta.”
Hoàng đế không thể kiềm chế nữa, đứng dậy, hai tay chống lên bàn:
“Giang Từ Dạ, ngươi cấu kết với địch quốc, mưu phản,ptooij ác chất chồng, không thể tha, đáng bị tru di cửu tộc.”
Giang Từ Dạ cười lạnh: “Triều đình chúng ta trị quốc bằng luật pháp, bệ hạ thân là quân vương, mọi việc nên có chứng cứ, không thể nói bừa, nếu không sẽ làm tổn hại đến uy nghiêm của đế vương.”
“Chứng cứ? Hôm nay ngươi mang quân đội bao vây hoàng cung, lòng dạ lang sói, rõ ràng ngay trước mắt.”
“Bệ hạ hiểu lầm rồi. Thần nghe nói quý phi mưu phản, nên đến cứu giá.”
“Quý phi đã bị xử lý, không đến lượt ngươi cứu giá.”
Giang Từ Dạ xoa xoa trán, nhìn về phía Cẩm Y Vệ đông đúc trên tường thành.
“Bệ hạ nói đùa rồi, quý phi có nhiều đảng phái như vậy, chưa diệt hết, trừ tận gốc mới an toàn, thần nguyện thay bệ hạ chia sẻ nỗi lo.”
Hắn thậm chí không đợi hoàng đế trả lời, lập tức giơ tay ra lệnh, lập tức mưa tên từ trên cao đài bắn ra, sát khí tràn ngập.
Xung quanh vang lên tiếng hét kinh hoàng như núi lở biển động.
Chỉ trong chốc lát, xác chết chất đống, máu chảy thành sông.
Ta sợ đến mức chân mềm nhũn, ai có thể ngờ Giang Từ Dạ ôn hòa nhã nhặn lại có thể quyết đoán tàn nhẫn như vậy.
Hoàng đế nhận ra điều gì đó, mặt tái nhợt.
“Giang Từ Dạ, tiếp theo ngươi định làm gì?”
Giang Từ Dạ nhìn thẳng vào hoàng đế, ánh mắt lạnh lùng như nhìn vào một người đã chết.
“Tiếp theo, thần muốn bàn chuyện với bệ hạ.”
Vẻ mặt Giang Từ Dạ bình tĩnh, cầm kiếm từng bước tiến lên bậc thang.
Hoàng đế loạng choạng lùi lại một bước: “Giang Từ Dạ, dừng lại.”
Giọng nói không có chút uy hiếp nào, Giang Từ Dạ khinh bỉ cười: “Bệ hạ nên suy nghĩ kỹ về di nguyện của mình đi.”
Gió tuyết cuồng loạn, hắn đã đứng trên cao, áo choàng bay phấp phới, ánh sáng lạnh lẽo từ thanh kiếm chiếu sáng khuôn mặt nghiêm nghị của hắn. Đôi mắt phượng lạnh lùng khẽ cụp, khóe miệng mím chặt, đường nét sắc bén như lưỡi dao, tạo ra một áp lực không thể thở nổi. Nốt ruồit đỏ như máu giữa chân mày càng làm tăng thêm vẻ đáng sợ.
Hoàng đế nhìn hắn, như nhìn thấy tử thần đến đòi mạng, lập tức mất hết sức lực, ngồi bệt xuống, giọng yếu ớt:
“Quân đội được điều động từ khi nào?”
“Tối nay.” Giang Từ Dạ không chút biểu cảm. “Nếu tối nay bệ hạ không làm hại người thân của thần, thần cũng không muốn đi bước này.”
“Giang Từ Dạ, ngươi thực sự muốn phản sao?”
“Quân bức thần phản, thần không thể không phản.”
“Trẫm bức ngươi? Sao ngươi không nói ngươi bức trẫm? Giang Từ Dạ, quyền quân chính đều nằm trong tay ngươi, thiên hạ này rốt cuộc là họ Giang hay họ Lý?”
Giang Từ Dạ xoa trán, giọng đầy khinh miệt: “Bệ hạ vô năng là lỗi của thần sao? Tại sao quyền quân chính đều nằm trong tay thần, bệ hạ không biết sao? Nếu không phải bệ hạ đêm đêm hưởng lạc, không màng chính sự, thần cũng không đến mức phải lao tâm khổ tứ, hết lòng điều hành.”
Hoàng đế bị chỉ trích đến không nói nên lời, một lúc sau, giọng khàn khàn: “Ngươi luôn coi thường trẫm, phải không?”
Trong mắt Giang Từ Dạ lóe lên tia lạnh lẽo, có một vẻ đáng sợ:
“Ừ, đúng vậy. Thần không ngờ ngoài việc bao dung cho sự vô năng của bệ hạ, còn phải để ý đến cảm xúc của bệ hạ.”
Hoàng đế giận đến tái mặt: “Giang Từ Dạ, ngươi… ngươi thật là kiêu ngạo, lòng không thần phục, rõ ràng là phản nghịch.”
Giang Từ Dạ mất kiên nhẫn, gọi thẳng tên hoàng đế:
“Lý Phục Thâm, ngươi thật là ngu ngốc. Nếu ta thực sự có lòng phản nghịch, hôm nay còn đến lượt ngươi ngồi đây sao?”
Hoàng đế nắm chặt tay vịn của ngai vàng:
“Dù trước kia không có, không đảm bảo sau này cũng không có. Sự tồn tại của ngươi đối với trẫm, rốt cuộc vẫn là mối đe dọa lớn.”
Giang Từ Dạ cười lạnh:
“Lý Phục Thâm, ngươi nghĩ ai cũng yêu quyền lực như ngươi sao? Thực tế là, chỉ cần ngươi đối xử tốt với muội muội ta, ngươi có thể yên ổn làm hoàng đế cả đời, ta sẽ không phản ngươi, cũng không để ai phản ngươi.”
“Đáng tiếc, ngươi làm hỏng mọi thứ.”
Mặt hoàng đế tái nhợt:
“Giang Từ Dạ, cho trẫm thêm một cơ hội, ngươi cũng không muốn muội muội ngươi mất phu quân chứ?”
“Năm đó cũng là ngày tuyết rơi lớn, ngươi dẫn quân, bảo vệ trẫm lên ngôi. Giang Từ Dạ, trẫm là hoàng đế do chính ngươi chọn.”
“Hừ.” Giang Từ Dạ cười lạnh. “Lý Phục Thâm, ngươi sai rồi, không phải ta chọn ngươi, mà là muội muội ta chọn ngươi.”
“Vào năm nàng mười sáu tuổi, mang theo đóa hoa lựu mà ngươi gấp tặng, mặt đỏ bừng, nói với ta rằng nàng muốn gả cho ngươi. Nhược Nhi là muội muội đầu tiên của ta, từ nhỏ đến lớn, những gì nàng muốn ta chưa từng từ chối. Nàng chọn ngươi, một hoàng tử không được sủng ái tính cách lại cô độc, ta không đồng ý. Nhưng nàng kiên quyết chọn ngươi, ta là ca ca, chỉ có thể bảo vệ nàng, nâng đỡ ngươi lên ngôi vua.”
Hoàng đế nắm chặt tay vịn, môi run rẩy, không nói nên lời.
Trong mắt Giang Từ Dạ dần hiện lên sát ý: “Nếu ta biết sẽ có ngày này, Nhược Nhi sẽ bị ngươi ép phải múa trong trời tuyết, bị ngươi ép dùng máu của mình để bảo vệ gia đình, năm đó ta đã giết ngươi rồi.”
Hắn giơ tay lên, kiếm kề vào cổ họng hoàng đế, ánh mắt lóe lên một tia sắc lạnh: “Nhưng bây giờ cũng chưa muộn.”
“Muội muội ta, dù chọn sai cũng có cơ hội làm lại.”
“Nếu mất phu quân, ta sẽ tìm cho nàng một người khác.”
Hoàng đế nhìn chằm chằm vào thanh kiếm lạnh, giọng run rẩy: “Dù đối phó với Giang gia các ngươi, ta cũng chưa từng nghĩ sẽ làm hại Nhược Nhi. Ngươi hỏi Cố Bác Nghiên, ta đã sớm nhờ hắn ta đợi sẵn, ta không để Nhược Nhi gặp chuyện.”
“Nếu ngươi thực sự yêu Nhược Nhi, dù chỉ một phần nghìn nguy hiểm ngươi cũng không để nàng trải qua.”
Hoàng đế im lặng một lúc, yếu ớt nói: “Trẫm yêu nàng, nhưng trẫm không dám yêu nàng. Sự tồn tại của nàng luôn nhắc nhở trẫm rằng trẫm là một kẻ vô dụng. Nếu các ngươi không hài lòng, lúc nào cũng có thể thay thế trẫm, không có hoàng đế nào dám yêu một hoàng hậu như vậy.”
“Ngươi cưới nàng không phải vì gia đình nàng sao? Giờ nói những lời này, ngươi không cảm thấy xấu hổ sao?” Giang Từ Dạ hoàn toàn mất kiên nhẫn, thanh kiếm trong tay tiến thêm ba phần “Lý Phục Thâm, nói di nguyện của ngươi đi.”
“Trẫm chết muốn được chôn cùng Nhược Nhi.”