Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Chương 3

3:52 chiều – 29/06/2024

Ánh mắt Hoắc Y Cẩm lóe lên những tia sáng khó hiểu, ta có thể cảm nhận được, thái độ của hắn đối với ta đã không còn ghét bỏ như trước.

“Nhi tử thỉnh an phụ thân!” Giọng nói của Hoắc Tiểu Kỳ vang dội.

Nhưng Hoắc Y Cẩm lại giật mình thon thót, thậm chí có ý muốn né sang một bên.

Cảnh tượng lúng túng của hắn khiến ta bật cười, nghĩ lại, hắn mới hai mươi hai tuổi, thật khó để chấp nhận có một đứa con lớn như thế này!

Ha ha!

“Hừ!”

Hoắc Y Cẩm thấy ta cười lén, không nói thêm lời nào, hất tay áo bỏ đi.

Buổi tối, cả nhà chúng ta đoàn tụ, ăn bữa cơm đoàn viên đầu tiên.

Trên bàn cơm.

Ta ân cần gắp thức ăn cho tướng công, chất đầy ắp một bát to đến mức suýt tràn cả ra ngoài.

Hoắc Y Cẩm ngẩng đầu nhìn ta, ánh mắt lạnh lùng như sương giá buổi sớm:

“Bình thường ngươi cũng lấy lòng tổ mẫu và mẫu thân ta như vậy à?”

“Không phải đâu!”

Nghe nói phu quân của ta không chịu nổi hạt cát trong mắt, ta thành thật trả lời:

“Họ không cần ta lấy lòng, chỉ cần ta thắp hương ba nén sáng tối cho chàng, họ đã rất thích ta rồi.”

“Hừ!” Hoắc Y Cẩm lại tức giận! Chả hiểu sao!

Ta thầm than! Người sống quả nhiên khó hầu hạ hơn người chết nhiều!

Căn phòng rộng rãi, sáng sủa, êm ái của ta bị Hoắc Y Cẩm chiếm mất, chỉ còn cách chen chúc ngủ cùng Hoắc Tiểu Kỳ trên chiếc giường nhỏ.

Một đêm ngủ không yên khiến ta đau lưng mỏi gối, chân thì bị chuột rút.

Sáng hôm sau, khi đang đứng trước cửa phòng vươn vai, giãn gân cốt, thì Hoắc Y Cẩm đi ngang qua.

Hắn dặn dò ta rằng hôm nay trong phủ có khách, bảo ta làm việc cẩn thận, đừng gây chuyện.

Hắn nói vậy là có ý gì? Đây là đang sợ ta ra ngoài làm mất mặt hắn sao?

Trước đây, khi cha ta đãi khách ở phủ, cũng “giam lỏng”, không gọi ta ra ngoài, thỉnh thoảng có ai hỏi, ông ấy sẽ giải thích rằng ta là một nha đầu không hiểu chuyện.

Ta hiểu rồi!

Cả ngày hôm đó, tiền sảnh rất náo nhiệt, còn mời cả đoàn hát “trai xinh gái đẹp” đến biểu diễn.

Ta trốn trong ổ của Hoắc Tiểu Kỳ học may vá, không thèm bước ra khỏi phòng.

Gần đến giờ tắt đèn, Hoắc Y Cẩm sai người gọi ta, bảo ta ra tiền sảnh.

Ta nghi ngờ hắn bị mất trí nhớ tạm thời.

Sáng nay không phải hắn bảo không cho ta lộ mặt sao?

Khi đến tiền sảnh, phần lớn mọi người đã ra về, chỉ còn lại những huynh đệ cùng Hoắc Y Cẩm vào sinh ra tử.

Ta vừa xuất hiện, đã có người trêu chọc.

“Ái chà, thiếu phu nhân đến rồi kìa.”

Hoắc Y Cẩm đã uống rượu, ngà ngà say tựa vào ghế chủ vị, không tán thành cũng không phản đối.

Những người xung quanh cũng nghiêng ngả ngả nghiêng, thấy ta vào liền thi nhau trêu chọc ta, nhưng cũng không có ai manh động, tiến lại gần để làm phiền.

Rõ ràng là những người này trước mặt Hoắc Y Cẩm rất nghiêm chỉnh.

Ta mỉm cười bước đến bên cạnh Hoắc Y Cẩm, khẽ hỏi hắn chuyện gì xảy ra thế?

Hắn đẩy một đĩa trái cây chưa từng thấy đến trước mặt ta, nói lát nữa có người đến, bảo ta giúp hắn đuổi người đó đi, sẽ có lợi cho ta.

Ta thầm cau mày.

Không lâu sau, “người” mà Hoắc Y Cẩm nhắc tới đã đến.

Mặc áo choàng trùm đầu, bụi bặm phong trần vẫn không che giấu được vẻ đẹp động lòng người.

Vừa vào cửa đã lao thẳng đến chỗ Hoắc Y Cẩm.

“Hoắc ca ca, Tương Nhi nghe nói huynh còn sống, đã lặn lội đường xa đến thăm huynh đây!”

Thôi thị Giang Nam, con gái út Thôi Tương, nổi tiếng với lời văn hoa mỹ ở kinh thành và ngoại ô, ngay cả một kẻ tầm thường như ta ở kinh thành cũng đã “tích cóp” mua hai tập thơ của nàng, trước đây còn có hôn ước với Hoắc Y Cẩm, là một tiểu thư khuê môn đích thực.

“Hoắc ca ca, muội là Thôi Tương đây! Tương Nhi đến thăm huynh đây.”

Hoắc Y Cẩm lại bình thản liếc nàng ấy một cái, cúi đầu uống một ngụm rượu, vẻ mặt khó chịu muốn chết.

Ta nhìn không nổi, đành lên tiếng: “Hóa ra là Thôi cô nương, biểu ca của cô nương có lẽ uống nhiều quá, không tiện ôn chuyện, hay là ngày mai hẵng quay lại nhé?”

Thôi Tương bị ta đuổi khéo, có chút tức giận.

“Ngươi là ai?”

Ta giải thích một hồi, nàng ta lại nói: “Hóa ra ngươi là người đã minh hôn với Hoắc ca ca. Âm dương cách biệt, loại người xui xẻo như ngươi sao còn ở trong Hoắc phủ?”

Lời nói như dao cắt, câu này thật không nể mặt mà!

Tất cả mọi người có mặt đều im lặng, xem thái độ của ta như thế nào.

Ta không giận dữ, cũng không tranh cãi, nói: “Thôi cô nương cứ đùa, ta từ cửa chính gả vào Hoắc phủ, không ở lại phủ này, chẳng lẽ lại ra phần mộ tổ tiên của Hoắc gia sao?”

Khi Hoắc Y Cẩm chết trận trên sa trường, ngay cả một mảnh áo giáp cũng không tìm thấy, những người này đều né như né tà, chỉ lo cho bản thân.

Giờ đây, hắn trở về trong vinh quang, lại lập nên chiến công vang dội, một số người chắc hẳn hối hận đến xanh mặt.

Nếu ta là Hoắc Y Cẩm, ta cũng thấy phiền.

“Thôi gia muội muội này, nếu ngươi xem mình là khách, ta đây là nữ chủ nhân của Hoắc phủ sẽ niềm nở tiếp đón, nhưng nếu ngươi mang tâm tư khác, vậy xin mời về cho.”

“Ngươi là cái thá gì mà đòi đuổi ta? Hoắc ca ca, huynh nói gì đi chứ.”

Thôi Tương oán trách ta rồi lại nịnh nọt Hoắc Y Cẩm.

Giống như thứ muội đáng ghét của ta, lời nói của ả đã lập tức châm ngòi cho ngọn lửa đang cháy âm ỉ trong lòng ta.

Vì vậy, ta đứng dậy, lớn tiếng nói:

“Chừng nào ta còn ở trong phủ này một ngày, thì ta vẫn sẽ là nữ chủ nhân của phủ này một ngày. Nếu Hoắc Y Cẩm cần ta, thì cả đời này ta sẽ dạy dỗ con cái cho chàng, giữ gìn gia đình này. Nếu như chàng không cần ta, ta sẽ cao chạy xa bay, tuyệt đối không dây dưa nửa lời. Nhưng đó là chuyện của sau này. Người đâu, tiễn Thôi cô nương ra khỏi phủ, thiếu gia uống nhiều rồi, dìu thiếu gia về hậu viện nghỉ ngơi đi!”

Thôi Tương khiếp sợ nhìn ta, chưa từng gặp phải cách tiếp đãi quá đáng như vậy, ả sợ hãi đến mức run rẩy.

Hoắc Y Cẩm cũng nhìn ta, kinh ngạc!

Hổ không gầm, lại cứ tưởng là hello kitty!

Ta duỗi tay, các ngươi cứ chờ đấy!