Thược Dược cứng đờ người, một lúc sau mới từ từ đưa tay vuốt nhẹ lưng ta, như vuốt mèo con.
Lãnh cung này còn có cả núi sau.
Có lẽ… ta có thể theo Thược Dược lén trốn ra ngoài.
“Nhưng mà núi sau đó chôn nhiều xác chết lắm, muội cũng là buồn chán quá, nhân lúc thị vệ không có mới lén ra ngoài.”
Muội ấy kéo tay ta khi ta vừa mở miệng, giọng khàn khàn, ánh mắt như giấu một hồ nước lạnh.
“Tỷ tỷ, nếu chúng ta không nghe lời cũng sẽ bị chôn trên núi đó.”
7
Sau khi muội ấy vừa dứt lời, cánh cửa cung điện liền bị gió mạnh thổi đóng lại.
Ta lại bị dọa, nắm lấy cổ áo Thược Dược chui vào vòng tay của nàng.
Trong lúc va chạm, ta vô tình chạm vào ngực nàng.
Ta vừa bị dọa sợ hãi, đồng thời cũng cảm thấy tiếc cho mỹ nhân này.
Sao nó lại phẳng thế nhỉ…
Nàng hình như có chút giận, nắm cổ tay ta kéo lên, ta suýt nữa chân rời khỏi mặt đất.
Lúc này mới phát hiện, nàng cũng cao thật.
“Ta không cố ý chạm vào nàng, ai bảo nàng dọa ta, hơn nữa chúng ta đều là nữ nhân, chạm chút thì sao.”
“Ta cũng cho nàng chạm, tới đây.” Ta nói lý lẽ rõ ràng, còn chủ động tiến gần nàng.
Thược Dược sắc mặt đại biến, đột nhiên thấp giọng miệng lẩm bẩm gì đó, liền vội vã vào trong điện.
Nàng để ta ngoài cửa, mặc ta gõ thế nào cũng không đáp.
Đến khi ta phát hiện lòng bàn tay có một chút máu đỏ.
8
Ta đá tung cửa phòng, trên đất quả nhiên có vài giọt máu tươi.
Nàng cuộn mình trong tủ gỗ lim cũ, trán toát mồ hôi lạnh, ánh mắt nhìn ta càng thêm cảnh giác.
“Nàng bị thương rồi…” Ta cố gắng đến gần nàng, nhưng đi được hai bước mới nhớ ra nàng còn giận.
Vì thế rút từ tay áo ra khăn tay, đưa qua.
“Ta sẽ không chạm muội, muội tự lau đi.”
Có lẽ hôm nay lén ra ngoài, bị phát hiện, nên bị phạt?
Ta không tiện hỏi nguyên do, chỉ lo lắng vết thương có nhiễm trùng không.
Đôi tay thon dài và trắng nhợt của nàng nhận lấy, nhưng lập tức ném xuống đất.
“Hừ, tỷ cũng ghét ta.” Giọng Thược Dược càng khàn, âm điệu cũng trầm hơn.
“Chỉ có mỗi nơi này có muội là người sống, mới chịu nói vài câu với muội…” nàng chưa nói hết, đã chống không nổi thân mình ngã sang bên.
Ta vội vàng lên đỡ nàng, tốn sức mới đưa được nàng lên giường.
Ta đốt lửa trong sân, đun nước nóng rồi mang vào lau trán cho nàng.
Nữ nhân này đã sốt mê man.
Ta cởi áo nàng, chỉ tuột đến xương quai xanh.
“Tỷ ghét muội ư? Tỷ còn muốn dính lấy muội ấy chứ, không phải do muội không muốn tỷ chạm vào sao, bướng bỉnh…” ta vừa lau vết máu cho nàng vừa lẩm bẩm.
9
Ta nằm gục trên giường Thược Dược ngủ thiếp đi từ bao giờ không hay.
Đến lúc tỉnh dậy liền thấy mỹ nhân nhìn ta bằng ánh mắt trong veo.
“Hôm qua, có phải muội lén ra ngoài bị phạt không.” Ta không nhịn được hỏi nàng.
Nàng ngây người, cúi đầu không nói.
“Muội muốn trốn ra ngoài không? Thược Dược.” Ta tiếp tục hỏi.
Dù sao cũng chẳng ai muốn bị giam mãi trong cái sân nhỏ mục nát này, ở đây sẽ mãi là nỗi cô đơn cả đời.
“Chẳng lẽ tỷ tỷ có cách? Tỷ muốn trốn khỏi nơi này ư?” Thược Dược vừa mở miệng, giọng như tiếng quạ kêu, có chút phá hỏng không khí.
Nếu bị phát hiện chỉ là bị đánh, thì cũng đáng thử, dù sao với thân hình này ta chịu được.
“Tỷ tỷ dẫn muội cùng trốn thì thế nào?” Ta nắm lấy đôi bàn tay lạnh của Thược Dược, ánh mắt sáng rực.
“Nghe nói tên hoàng đế điên đó bạo ngược vô đạo, giết người như cỏ, nếu chúng ta ở trong cung này, chắc chắn sẽ không sống lâu được.”
Một tên mà có thể tàn nhẫn giết cả mẹ ruột và anh chị em của mình còn kinh khủng đáng sợ hơn cả quỷ dữ.
Thược Dược im lặng hồi lâu, mới chậm rãi mở miệng.
“Tỷ tỷ nói đúng, hắn chính là một kẻ điên kinh khủng như vậy.”
10
Mỗi ngày trước cửa điện sẽ có hai cung nữ đến đưa cơm, đánh ngất họ, mặc áo cung nữ, rồi đi theo đường nhỏ sau núi, tranh thủ rời đi trước khi bị phát hiện.
Chi bằng cược một phen, nếu không thì cơm lãnh cung cũng đủ khiến ta chết đói.
Sáng sớm hôm sau, ta sớm đã rình sau cửa, tay cầm gạch, định đánh ngất mỗi người một cái, nhưng lại lo sợ mình thật sự làm họ bị thương.
Đang do dự, Thược Dược từ phía sau điểm huyệt họ.
Thật không ngờ, nữ nhân nhỏ này lại có thân thủ nhanh nhạy như vậy.
Ta đá đá hai cung nữ bị ngất, nhanh chóng lột áo ngoài của họ.
Thược Dược kéo tay áo, có chút ghét bỏ, xoay người thấy ta đang cởi đai áo, vội chui vào trong điện.
“Cần gì phải khách sáo như vậy.” Ta lẩm bẩm, không hiểu nổi.
Đợi nàng thay đồ xong, ta mới phát hiện, tay áo này chỉ đủ che đến cẳng tay nàng.
“Muội đi sau tỷ là được.” Ta liền mở cửa, nhặt hộp cơm trên đất lên.
Trên núi có một con đường hẹp, hôm nay khá may mắn, không gặp thị vệ.
Nhưng khi xuống núi, lại có một đám nô lệ đứng giữa đường.
Người đứng đầu không nói hai lời liền chặn đường hai người chúng tôi.
“Này, chỉ có hai người các ngươi được điều đến làm việc cho Lệ tần.”
Ta cúi đầu, theo bọn họ đi.
Cuối hàng còn có mấy thái giám đi theo.
“Không sao, đến đó rồi tìm cơ hội trốn…” ta ghé sát Thược Dược, thì thầm.
Phi tần này chắc mới vào cung, ngoài cửa còn chất đống hành lý chưa mở.
Thật tốt, quả nhiên người nhà giàu vào cung cũng được hưởng phúc.
Đứng bên cạnh giả vờ chết cả buổi, vừa định nhận khay quả từ cung nữ rồi chuồn, lại bị nữ nhân trên giường gọi lại.
“Khoan đã, các ngươi là cung nữ mới tới à?”
Ta lặng lẽ gật đầu, nhưng bị nàng ấy yêu cầu ngẩng mặt lên.
Lòng bàn tay đẫm mồ hôi, tưởng đã bị phát hiện, Lệ tần lại nói: “Chuyển các ngươi đến phòng giặt, mặt mày hồ ly này không được xuất hiện trước mặt hoàng thượng.”
Lòng nhẹ nhõm, ta cố kìm nén không cười.
“Nô tỳ hiểu rồi.”
Hoàng thượng gì chứ, coi chừng đêm hắn mang đao đến chém ngươi!
“Bổn cung có dự cảm, đêm nay hoàng thượng nhất định sẽ đến đây.”
“Ngươi nói có phải không, tên ngốc to đùng kia.”