Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Chương 6

11:08 chiều – 27/06/2024

Ông cứ tưởng nàng cố ý.

Không ngờ nàng lại là người mà hoàng thượng đã chọn.

Vì nàng mà hoàng thượng không cần đến ba nghìn mỹ nhân trong hậu cung!

Nàng tài giỏi như vậy, ông đã bị che mắt, xem ngọc giả thành trân châu, đánh mất trân châu thật!

Ông khẩn thiết quỳ phịch xuống đất, cầu xin nương ta:

“Huyên Nhi, ta sai rồi! Ta không nên bắt cá hai tay, xin nàng cho ta một cơ hội nữa! Ta sẽ bỏ Sở Linh Nhi! Còn nữa, ta sẽ bảo Tống Hạo đến xin lỗi nàng!”

Ông biết, nếu nương rời khỏi Tống phủ, thì ngày tốt đẹp của ông ta cũng kết thúc.

Sở Linh Nhi vừa bước vào phòng, nghe những lời này thì choáng váng, suýt đứng không vững.

“Tống lang!”

Nương không nhìn hai người họ.

Tống Hưu Văn lúc này mới nói những lời như vậy, cứ như thánh chỉ là do ông ta ban ra, muốn làm gì thì làm?

Đồ đạc đã chuyển ra ngoài, kiểm tra một lượt không thiếu gì.

Nương kéo ta đi.

Tống Hưu Văn vội vàng nắm tay nương, không cho nương dẫn ta đi.

“Huyên Nhi, nghe ta nói, ta thực sự sai rồi. Ta xin lỗi nàng!”

Sở Linh Nhi cũng khóc lóc nắm lấy tay ông ta.

Tống Hưu Văn đẩy mạnh nàng ta ra, không nương tay mà quát mắng:

“Cút đi! Nếu không vì ngươi thì Huyên Nhi làm sao mà bỏ ta! Mau đi kéo đứa trẻ kia lại đây, xin lỗi Huyên Nhi!”

Sở Linh Nhi không thể tin nổi nhìn người đàn ông mà bản thân luôn tin tưởng, mắt đẫm lệ.

Trước đây ông ta đâu có nói vậy!

“Tống lang! Là ông nói nàng ta vô vị nhạt nhẽo! Là ông nói nàng ta đã từng rời bỏ một người đàn ông, lần này dù thế nào cũng không thể rời khỏi ông!”

“Ta đã sinh cho ông Hạo Nhi và muội muội nó, không có công lao cũng có khổ lao, sao ông có thể…”

Nàng ta khóc nức nở.

Lúc này Tống Hưu Văn chẳng quan tâm đến ả ta, chỉ cảm thấy ả ta ồn ào.

Ông ta chỉ lo giải thích với nương ta: “Huyên Nhi, dù thế nào ta cũng sẽ không buông tay! Ta chỉ có một mình nàng là thê tử! Ta thề, ta sẽ không phụ nàng nữa, ta sai rồi, ta thật sự sai rồi!”

Ông ta biết tính cách của nương, đã nói bỏ là bỏ.

Còn ông bây giờ có được thành tựu này, thực ra có liên quan rất lớn đến nương.

Nương am hiểu binh pháp bố trận.

Đáng tiếc nương chỉ là phụ nữ.

Nương đích thân dạy ông ta.

Trong thư, nương dựa theo lời ông mà bày mưu tính kế, giúp ông ta đạt được thành tựu.

Giúp ông ta từ một thiên hộ nhỏ trở thành đại tướng quân trong vài năm ngắn ngủi.

Kết quả, ông ta lại dựa vào việc nương từng qua lại với một nam nhân khác, nghĩ rằng nàng không thể thoát khỏi lòng bàn tay mình, mà tùy tiện dan díu với người phụ nữ khác, còn sinh con.

Thật đáng chết!

Nương cúi đầu, nhìn vào mắt ông ta, mặt lộ vẻ chế nhạo.

“Ta đã cho ông cơ hội rồi. Ông còn nhớ lá thư cuối cùng không?”

Tống Hưu Văn có chút bối rối.

Nương chậm rãi nói: “Lá thư cuối cùng của ông, là viết bằng nét chữ nữ.”

“Lúc đó ta đã biết, ông có người khác.”

“Ta chờ đợi lời giải thích của ông. Nhưng ông lại trực tiếp đưa người về, còn dùng quân công để đổi lấy vị trí bình thê cho nàng ta.”

Nương bẻ tay ông ta ra, lạnh lùng nói: “Ông biết tính cách của ta, đừng làm điều ngu ngốc nữa, như vậy sẽ tốt cho cả hai.”

Thấy không có tác dụng, Tống Hưu Văn vội vàng cầu xin ta, mặt đầy vẻ khẩn thiết:

“Lạc Nhi, con ngoan của cha! Con mau xin nương, để nương đừng rời khỏi cha! Con cũng muốn cha nương không chia ly phải không?”

Ta lật mắt, đã biết hôm nay sao phải làm như vậy lúc trước.

Biết ông ta đối xử với nương như thế, ta sớm đã không muốn nhận ông ta.

Không ngờ ông ta không phải là cha ruột của ta, điều này càng tốt, ta không còn chút buồn bã nào nữa.

Tổ mẫu nghe tin ta và nương sắp rời đi, cũng vội vã chạy đến.

Làm bộ dạng tốt đẹp, an ủi nương.

“Lan Huyên, nam nhi tam thê tứ bốn thiếp là chuyện bình thường. Hưu Văn là nam nhi đĩnh đạc, lại là đại tướng quân, nhiều thê thiếp cũng là chuyện thường.”

“Nhưng dù bao nhiêu thê thiếp, nó đối xử với con vẫn tốt nhất.”

Nương gạt tay bà ta ra, vẻ mặt xa cách.

“Lão phu nhân , hiện tại thánh chỉ đã ban hôn thư , ta không còn là thê tử của Tống tướng quân nữa, xin lão phu nhân bảo trọng.”

Nói xong không chần chừ, dẫn ta ra khỏi phủ.

Bên ngoài đã có nhiều người chờ sẵn.

Ta thấy một gương mặt quen thuộc.

Cha hoàng đế của ta!

Cha hoàng đế đỡ nương và ta lên xe ngựa,nương không cho người đi theo, nhưng người cứ nhất quyết theo.

Tống Hưu Văn chạy ra, khi thấy ngài ấy liền thay đổi sắc mặt, vừa định hành lễ, cha hoàng đế lạnh lùng liếc qua, ông ta lập tức toát mồ hôi lạnh.

12

Cha hoàng đế đưa nương và ta đến sống trong biệt phủ của người ở kinh thành, cách biệt với bên ngoài.

Trong thời gian này, Tống Hưu Văn không biết bằng cách nào biết được chỗ ở, ngày nào cũng đến xin lỗi, còn muốn đón nương về nhà.

Nương từ đầu đến cuối không để ý đến ông ta.

Sau đó, không biết vì sao ông ta không đến nữa.

Thay vào đó là một người khác.

Ta nhìn cha hoàng đế ăn mặc như một công tử nhà giàu, không khỏi co giật khóe miệng.

Thật là phô trương.

Cha mang đến cho nương một tin tức.

Vì chuyện nâng ngoại thất thành bình thê, Tống Hưu Văn thường xuyên bị tố cáo trong triều.

Cũng có người tố cáo vài tướng lĩnh dưới quyền ông đều lên nhờ hối lộ.

Cha phụ hoàng đã điều tra kỹ lưỡng việc trước đây của ông ta, chứng thực những việc đó là thật, trực tiếp kéo ông ta xuống ngựa, tống vào đại lao.

Có người xin cho ông ta, nói dù sao ông ta cũng đã dẹp yên ngoại loạn.

Nhưng cũng có người điều tra ra, công lao của ông ta đều đến từ nương ta ở xa ngàn dặm.

Lập tức càng nhiều người khinh miệt ông ta.

Lúc này cha hoàng đế lấy công chuộc tội, thả ông ta ra khỏi ngục.

Nhưng ban một thánh chỉ, giáng ông ta làm thứ dân, và sau này Tống phủ vĩnh viễn không được sử dụng.

Nghe nói Tống Hưu Văn mấy ngày liền không ăn uống.

Sở Linh Nhi đến thăm, cũng bị đuổi ra, còn nói nàng ta là sao chổi, hại ông ta thê thảm.

Tống lão phu nhân cũng tức đến đau hai bên sườn, đập vỡ không ít chén trà, cấm không cho sao chổi Sở Linh Nhi đến thăm, sợ bị khắc chế.

Sở Linh Nhi sững sờ.

Những ngày này còn tồi tệ hơn trước kia, tuy rằng điều kiện khó khăn, nhưng luôn được Tống Hưu Văn nâng niu.

Cả hai đứa con cũng là bảo bối trong tay họ.

Nhưng hiện tại…

Sở Linh Nhi cả ngày khóc lóc.

Nương ta cũng không nói gì.

Nương vốn định tự mình báo thù Tống Hưu Văn và cả nhà, kết quả cha hoàng đế không cho bà cơ hội thể hiện.

Mặt bà đầy vẻ bực bội.

13

Ngày hôm đó, cha hoàng đế không để ý đến gương mặt tối sầm của nương, kiên quyết dạy nương vẽ tranh từng bước một.

Nương không muốn, cha hoàng đế vẫn cứ dạy, còn dán sát vào người nương.

Ta đứng bên cạnh cười trộm.

Lúc này có người hầu đến báo, nói Sở Linh Nhi đến xin gặp.

Cha hoàng đế mặt thoáng qua vẻ khó chịu, định nói không gặp.

Nương lại bảo người cho nàng ta vào, muốn xem nàng ta đến làm trò gì.

Sở Linh Nhi mặc bộ đồ giản dị bước vào.

Nương muốn rút tay khỏi tay cha hoàng đế, nhưng cha hoàng đế không cho.

Sở Linh Nhi thấy cảnh này, liền há hốc miệng.

Mặt đầy ghen tuông và hận thù không giấu nổi.

Nàng ta dám làm vậy!

Vừa rời khỏi Tống lang, đã dính dáng mập mờ với nam nhân khác, kéo qua kéo lại!

Rồi nhìn cha hoàng đế của ta đẹp trai phong độ như ngọc, không thể rời mắt.

Nói Tống Hưu Văn tuấn tú, thì cha ta như tiên giáng trần.

Nàng ta ghen tỵ đến méo mó mặt mày.

Sao có thể hôn li rồi, lại gặp được nam nhân tuyệt vời như vậy!

Trời thật sự ưu ái nangd ta! Thật là bất công!

Cha phụ hoàng của ta nhẹ nhàng liếc nhìn nàng ta, khiến Sở Linh Nhi run rẩy.

Làm sao có người đẹp đến vậy!

Những lời định nói liền quên sạch.

Nương ta mất kiên nhẫn: “Ngươi đến tìm ta chỉ để xem chúng ta sống thoải mái thế nào à?”

Ta không khỏi vỗ tay cho nương!