Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Chương 7

10:55 chiều – 27/06/2024

“Nếu nàng thật sự muốn cảm ơn ta, thì… thì để ta hôn một cái. Hoặc… tối nay, ta có thể trở lại giường ngủ không?”

Ta im lặng hồi lâu.

Tạ Dung Sách tưởng rằng ta giận, vội giải thích:

“Đừng hiểu lầm, cái giường nhỏ quá, ta cao lớn, nằm đau cả lưng… Trời sắp lạnh rồi, hai người ngủ cùng nhau mới ấm, ta ngủ rất ngoan mà…”

Không đợi hắn nói xong, ta vòng qua trước mặt hắn, kiễng chân, nhắm mắt lại.

Đôi môi ấm áp chạm nhau, ta lén vòng tay qua eo Tạ Dung Sách.

Dù nụ hôn này rất ngắn ngủi.

Mở mắt ra, khuôn mặt Tạ Dung Sách dường như đỏ hơn.

Hắn đứng đờ đẫn tại chỗ, nụ cười ngây ngốc trên mặt hoàn toàn khác với dáng vẻ thường ngày.

Tiểu tướng quân Tạ Dung Sách có một tật xấu, hễ hôn là ngốc.

Làm sao bây giờ đây?

Bị hắn nhìn bằng ánh mắt nóng bỏng như vậy, mặt ta cũng không khỏi nóng lên, nhẹ nhàng đáp lại:

“Đều nghe theo chàng.”

Ngay giây sau, ta nghe thấy giọng nói vui mừng của hắn vút lên:

“Thật sao?”

Tạ Dung Sách nhướn mày cười, dùng cánh tay ôm lấy ta, và nhấn chìm ta trong nụ hôn nồng nhiệt hơn.

Tiếng của phó quan Tô bất ngờ vang lên từ phía xa.

“Báo! Tướng quân! Hoàng thượng ra lệnh, muốn ngài…”

“À cái này… các người… ta…”

Bắt gặp ta và Tạ Dung Sách, giọng phó quan Tô dần yếu đi, che mắt lại, không dám nhìn.

“Bây giờ dù trời có sập, ngươi cũng cút cho gia.”

“Đồ già không có mắt!”

Tạ Dung Sách chưa hôn đủ, đành phải ôm ta vào lòng. Đuôi mắt cũng đỏ lên, giọng không vui.

“Hay là ngươi đi làm việc trước đi?”

Ta chỉ vào mặt hắn, tốt bụng nhắc nhở:

“Bởi vì… chàng chảy máu mũi rồi.”

16

Hoàn Nam thành vẫn xảy ra chuyện.

Tân quốc quân của Diệp Đô nước láng giềng, từ lâu đã dòm ngó Hoàn Nam thành, nhân lúc Tạ Dung Sách ở lại kinh thành, liền phái mấy tên thân binh giả làm dân tị nạn vượt sông Hoàn.

Hoàng thượng liên tiếp hạ ba đạo thánh chỉ, lệnh Tạ Dung Sách trở về trấn giữ Hoàn Nam thành.

Điều bất ngờ là, Triệu Cảnh Kiền cũng có tên trong danh sách theo cùng chuyến này.

Phó quan Tô nói, lần này thái tử tự nguyện bí mật theo họ ra trận.

Triệu Cảnh Kiền trên triều đình, trước mặt các đại thần tuyên bố, hành động này một là muốn rèn luyện bản thân, chia sẻ lo âu cho hoàng thượng. Hai là, những năm gần đây Hoàn Nam và nước láng giềng liên tục xảy ra xung đột, nhân cơ hội này, vừa vặn có thể giúp Tạ Dung Sách một tay.

Tạ Dung Sách nghe tin này chỉ nhíu mày.

“Tên chó ngốc đó lại không biết đánh trận, đến chỉ tổ kéo chân ta, đánh nhau còn phải lo bảo vệ tính mạng của hắn, đúng là phiền phức.”

Từ khi nghe tin này, ta cũng luôn lo lắng không yên.

Khoảng thời gian một tháng càng lúc càng gần.

Hắn rốt cuộc muốn làm gì?

Nhưng từ khi đến Hoàn Nam thành, Triệu Cảnh Kiền giả trang thành một võ quan bình thường, đi theo bên cạnh Tạ Dung Sách.

Tạ Dung Sách không thắng nổi ta, đành phải mang ta theo.

Mặc dù Triệu Cảnh Kiền không có động tĩnh gì, nhưng ta luôn đề phòng hắn khắp nơi.

Ngay cả việc ăn uống, chỗ ở của Tạ Dung Sách, mọi thứ đều do ta tự mình cho người thử qua, xác nhận không có vấn đề gì, mới đem đến cho hắn.

“Vãn Sơ Nhất, ta biết nàng ghét ta, nhưng ta đương nhiên phải lấy đại cục làm trọng. Nàng không cần phải phòng bị ta như thế chứ?”

Trận chiến sắp đến.

Trên thuyền lâu của Tạ Dung Sách đèn đuốc sáng trưng.

Họ đã mấy đêm không ngủ, chỉ chờ trận chiến này.

Triệu Cảnh Kiền mặc giáp trụ, trên boong tàu gặp ta.

Ta gọi hắn lại.

“Ta hỏi ngài, Tạ Dung Sách trước đây… có phải chết trong trận chiến này không?”

Triệu Cảnh Kiền nhàn nhã nhìn ta.

“Đúng vậy, thì sao?”

Quả nhiên không khác gì dự đoán của ta.

Lòng ta không khỏi trầm xuống.

“Ta khuyên nàng đừng làm những nỗ lực vô ích, hãy sớm nghĩ đến đường lui cho mình đi.”

Triệu Cảnh Kiền dường như nhìn thấu suy nghĩ của ta, miệng vẫn nói những lời lạnh nhạt.

“Ta sẽ cố gắng thay đổi tất cả. Dù không thể, ta cũng sẽ cùng Tạ Dung Sách đồng cam cộng khổ, cùng sống cùng chết.”

Ta cũng mang ý nghĩ này, tiến gần đến người đàn ông chân thành ấy.

Chính Tạ Dung Sách đã giơ cao ngọn đuốc cho ta thấy ánh sáng.

Sau đó, hắn chính là ánh sáng duy nhất của ta.

“Thật là… chim liền cánh cá liền đôi.”

Hắn khẽ mấp máy môi: “Vãn Sơ Nhất, nếu người chết là ta thì sao?”

Khó tin, Triệu Cảnh Kiền lại hỏi ra câu này.

“Nếu có chuyện tốt như thế, ta hy vọng ngài chết dưới tay ta.”

“Sau đó, cảm tạ trời xhắn có mắt, đã thu nhận ngài, con súc sinh này.”

Triệu Cảnh Kiền cũng cười: “Người ta nói một ngày vợ chồng trăm ngày ân nghĩa, nàng đối với Tạ Dung Sách như vậy, lại đối với ta vô tình vô nghĩa.”

“Ngài nên trở về đi, người trên bậc thang kia, đã sắp nhìn xuyên qua ta rồi.”

Quay đầu lại, quả nhiên thấy Tạ Dung Sách toàn thân tức giận, đang đi về phía này.

Dáng vẻ đó, dường như muốn chém Triệu Cảnh Kiền ngay tại chỗ.

Ta nở nụ cười, chuẩn bị bước về phía Tạ Dung Sách.

Người phía sau lại đột nhiên nói khẽ:

“Đời trước, sau khi Tạ Dung Sách chết, chỉ còn lại một bàn tay, nàng có biết vì sao không?”

Chưa kịp phản ứng, từ mặt nước bên cạnh phát ra tiếng nổ lớn.

Giống như sấm sét, ta lập tức bịt tai lại.

“Vãn Sơ Nhất! Cẩn thận!”

Ta nhìn thấy Tạ Dung Sách, phi thân về phía ta.

17

Mặt nước bùng lên như một con rồng lửa, cháy rực trong nháy mắt.

“Quân Diệp Đô đã trúng kế rồi, ngoan ngoãn về thuyền lâu chờ ta, đừng đi đâu cả.”

Tạ Dung Sách vén tóc ta ra sau tai, trong mắt đầy sự không nỡ và luyến tiếc.

“Bình an trở về.” Ta nắm chặt áo giáp lạnh lẽo của hắn.

“Ta sẽ trở về.” Tạ Dung Sách đưa cho ta thanh tiểu kiếm, “Giữ lấy nó, trong tình huống nguy cấp còn có thể tự bảo vệ.”

“Nếu ta không thể trở về, nàng hãy—”

Tạ Dung Sách ngập ngừng.

“Đừng nói nữa!” Ta bịt miệng hắn.

Tạ Dung Sách mỉm cười nhìn ta, hôn lên lòng bàn tay ta.

“Được, ta nhất định sẽ trở về.”

Nói xong câu này, hắn quay người rời đi, không một chút do dự.

Đợi hắn đi rồi, ta kéo ra bộ áo giáp đã nhờ thợ rèn trong quân đội làm, mặc vào người.

Sau đó, lén lên boong tàu.

Lúc này, toàn quân đã vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, sẵn sàng nghênh chiến quân Diệp Đô.

Ta thấy Tạ Dung Sách đứng ở đầu thuyền, vuốt ve thanh kiếm, khẽ cười.

Chàng trai này, là vầng trăng sáng trên biển cả.

“Ở Hoàn Giang, người có thể giữ được ta… vẫn chưa sinh ra đâu.”

Khi chiếc cầu thang giữa các tàu dần được dựng lên, hắn nghiêm mặt, rút kiếm ra:

“Hôm nay, những kẻ dám xâm phạm Hoàn Giang—đều bị chém!”

Xung quanh, tiếng kèn vang rền, ngực ta như rung lên theo, hầu như tất cả mọi người đều phát ra tiếng gầm thấp, cùng tiến về phía mà Tạ Dung Sách ra lệnh tấn công.

Tiếng gầm hòa lẫn với tiếng sóng, và những tiếng pháo liên miên không ngớt.

Không biết đã bao lâu, cũng không biết ai là người đầu tiên hét lên “Chiến thắng rồi!”

Lúc này, ta mới yên tâm.

Mọi thứ dường như tiến triển rất thuận lợi.

Ngay khi ta định bước ra—

“Thái tử ở đây, ai không quỳ!”

Viên phó tướng Tô luôn hiền lành bỗng nhiên trở nên lạnh lùng, tay giơ lên một tấm lệnh bài.

Hắn ta đột nhiên tiết lộ thân phận của Triệu Cảnh Kiền.

Và Triệu Cảnh Kiền dường như đã đoán trước được tất cả, bình tĩnh đứng bên cạnh Tạ Dung Sách.

Trên thuyền ngay lập tức chia làm hai phe.

Vừa rồi rõ ràng là quân Hoàn Nam nhất trí chống ngoại xâm, lúc này, đã có một nửa số người, chĩa kiếm về phía đồng đội của mình.

Ta chợt hiểu ra ý nghĩa sâu xa trong lời nói của Triệu Cảnh Kiền.

Có lẽ Tạ Dung Sách vốn không bị thua trận, càng không chết ở Hoàn Nam.

Đúng vậy.

Hắn ấy là một người nặng tình nghĩa như vậy.

Làm sao có thể nghĩ rằng, một ngày nào đó, sẽ bị chính những người mình tin tưởng nhất phản bội.

“Ra đây đi, Vãn Sơ.”

Triệu Cảnh Kiền nhìn về phía ta.

Tạ Dung Sách bị người của Triệu Cảnh Kiền áp chế, nửa quỳ trên đầu thuyền, thanh kiếm cũng bị đá văng sang một bên.

Tim ta đau đớn như muốn vỡ ra, lao về phía trước.

Triệu Cảnh Kiền với vẻ kiêu ngạo, nhìn xuống ta đứng chắn trước mặt Tạ Dung Sách.

“Tạ Dung Sách, thực ra đã từng xảy ra một cảnh tương tự rất lâu trước đây, khi đó đại khái cũng như thế này, chỉ khác là, trong tay ngươi cầm một chiếc túi hương.”

“Lúc đó ta hỏi ngươi, cái túi hương này là ai tặng, mà lại quan trọng như vậy, đến mức trước khi chết vẫn còn nắm chặt trong tay.

“Sau đó chặt nửa bàn tay của ngươi, ta mới thấy được, trên đó thêu hai chữ ‘Sơ Nhất.'”

“Túi hương? Sơ Nhất?” Ta không hiểu Triệu Cảnh Kiền đang nói gì.

Tạ Dung Sách đứng thẳng lưng, ngẩng cao đầu, dường như thở dài nhẹ nhõm.

“Tô Phi… Ta thực sự tin tưởng ngươi. Mặc dù miệng thì lúc nào cũng chê bai ngươi, nhưng ta thật sự coi ngươi là huynh đệ.”

Tô phó tướng quay mặt đi, dường như đôi mắt đỏ hoe, không nói gì.

“Triệu Cảnh Kiền, nếu lúc này ta chết ở đây, thì công lao của trận chiến này tự nhiên sẽ được tính vào ngươi, ngươi cũng sẽ đường đường chính chính giữ được vị trí thái tử của mình, phải không?”

Tạ Dung Sách nói chậm rãi.

Triệu Cảnh Kiền cười ha hả.

“Thông minh đấy, nhưng hơi muộn rồi.”

Hắn đột nhiên tiến lại gần, nắm chặt cằm ta.

“Vãn Sơ Nhất, ta đã nói rồi, ngươi không thay đổi được gì đâu.

“Bởi vì, ta mới là kẻ thao túng tất cả.

“Lúc này, Tạ Dung Sách đã đến bước đường cùng, ngươi còn muốn cùng hắn sống chết có nhau sao?”

Ta bị ép phải ngẩng đầu lên.

Tay ta lặng lẽ chạm vào thắt lưng, mặt lại nở một nụ cười rạng rỡ với Triệu Cảnh Kiền.

“Ta cam lòng chịu đựng.

“Còn ngươi, mãi mãi sẽ là một kẻ cô độc. Dù có xuống âm phủ, cũng sẽ chỉ là một hồn ma cô quạnh.

“Sống kiếp này kiếp khác, bị cô đơn nuốt chửng, không được chết yên lành.”

Nói đến đây, ta mang theo hận thù khắc cốt ghi tâm, nhìn hắn.

“Ngươi!”

Triệu Cảnh Kiền giận đến mức muốn phát điên.

Hắn giận dữ, dùng tay bóp chặt cổ ta.

Chính là lúc này!

Ta nhanh chóng rút kiếm ngắn, ném về phía Tạ Dung Sách.

Và hắn ấy nhanh như chớp, trong nháy mắt đã áp sát vào cổ họng Triệu Cảnh Kiền.

Tình thế lập tức đảo ngược.