Tạ Dung Sách biết rõ ta cố ý, nhưng không vạch trần ta.
Hắn cho ta đủ thể diện.
Còn nhận hết trách nhiệm về mình trước mặt mọi người.
Ta đứng ngẩn ra, không biết nói gì.
Tạ Dung Sách lại nói:
“Vừa rồi đi gấp như vậy, chắc nàng đi một mình trong đêm sợ hãi.”
“Lần này đi chậm thôi, ta cầm đèn đưa nàng về.”
Thì ra cảnh ta chạy thục mạng… cũng bị hắn nhìn thấy.
Thậm chí bị hắn nhìn thấu.
Hắn dường như biết, ta đang sợ hãi.
Tạ Dung Sách tất nhiên không biết việc hắn ra tay giúp đỡ có ý nghĩa gì.
Chỉ là, ta sống lại một kiếp, đứng ở cuối con đường định mệnh, thấu hiểu sâu sắc rằng, chính sự xuất hiện của hắn đêm nay đã giúp đỡ ta.
Ta lại muốn quỳ xuống cảm ơn, nhưng bị Tạ Dung Sách kéo lên.
“Không cần quỳ trước mặt ta, chuyện nhỏ, nàng đừng bận tâm.”
Trên đường trở về, không biết có phải vì Tạ Dung Sách và phó quan Tô hay không, mà ta không thấy bóng dáng của Triệu Cảnh Kiền.
Như vậy, ta hoàn toàn yên tâm.
Đêm nay định sẵn sẽ bình an.
“Đưa đến đây thôi, Nhị tiểu thư nhà họ Nguyễn.”
Ta đứng trước cửa hoa sảnh, Tạ Dung Sách từ biệt ta.
Hắn khẽ nhếch môi, ánh mắt rực rỡ.
Ta phải làm gì đó.
Lúc này, trong đầu ta bỗng xuất hiện một ý nghĩ.
Cách duy nhất để báo đáp Tạ Dung Sách, có lẽ chỉ có thể là điều này.
“Chuyện hôm nay, cảm ơn ngài rất nhiều.”
“Chỉ là, sau lần từ biệt này, Tạ thiếu tướng quân sẽ trở về thành Hoàn Nam?”
Ta giả vờ vô tình hỏi.
Thành Hoàn Nam là nơi Tạ Dung Sách thường đóng quân, nơi đó hai mặt giáp sông.
Hắn giỏi nhất là thủy chiến, và cũng bảo vệ sự bình yên cho người dân nơi ấy.
Người dân luôn tôn kính gọi hắn là “Nguy Chu Hầu.”
“Nhị tiểu thư nhà họ Nguyễn, liệu sự như thần.” Tạ Dung Sách cười mỉm.
Ta tiếp tục nói bừa:
“Ta biết xem tướng tay. Chi bằng trước khi ngài lên đường, ta giúp ân công xem một quẻ bình an, được không?”
Ta lấy chiếc đèn cung từ tay phó quan Tô, tay kia kéo tay áo của Tạ Dung Sách, giả vờ xem tướng tay cho hắn.
Trên tay Tạ Dung Sách có những vết chai do luyện võ lâu năm, còn có vài vết sẹo thô ráp, bao nhiêu năm qua, một mình hắn ở thành Hoàn Nam chắc chắn đã trải qua không ít khổ cực.
Người vì dân hy sinh hết mình như vậy, lại có kết cục bi thảm đến thế.
Nghĩ đến kết cục bi thảm của hắn kiếp trước, ta không khỏi thất thần.
Nghe nói sau khi Tạ Dung Sách chết trận, chỉ còn lại một bàn tay đứt lìa.
… Là bàn tay này sao?
Nếu ý thức vẫn còn tỉnh táo khi bị chém đứt bàn tay, chắc chắn rất đau đớn.
“Xem lâu như vậy, nàng thấy gì không?”
Giọng nói trong trẻo của hắn bỗng vang lên bên tai.
Ta trấn tĩnh lại, trả lời: “Ừm, quẻ này ta không dễ nói.”
Thông thường, quẻ mơ hồ như vậy đều ám chỉ sinh tử.
Tạ Dung Sách chắc sẽ hiểu lời ám chỉ của ta chứ?
Ta nói: “Đại nhân, một tháng nữa, ngài sẽ gặp một nạn, cần phải cẩn trọng.”
“Nhẹ thì đứt tay đứt chân, nặng thì nguy hiểm đến tính mạng.”
Ta không hiểu rõ toàn bộ câu chuyện, không thể nói thêm chi tiết.
Chỉ nhớ rằng, khi đó ta bị giam trong phòng tối, hai cung nữ mang cơm cho ta, trên mặt đều lộ vẻ u sầu.
Họ nói về vị thiếu tướng quân trẻ tuổi vừa mới tử trận.
Mọi người đều tiếc thương cho Tạ thiếu tướng quân.
Lúc này, ta chỉ có thể cố gắng hết sức để nhắc nhở Tạ Dung Sách.
Hắn sẽ tin ta chứ?
Ta có chút lo lắng.
Tạ Dung Sách nhận lấy đèn cung từ tay ta, nhướng mày cười nói:
“Mỗi lần trước khi ta lên đường, bà nội đều mời người làm phép xem quẻ, xông khói, lấy máu, làm ta mệt mỏi vô cùng, nhưng chưa từng có lần nào đúng.
“Vì vậy, ta không tin những điều này.
“Nhưng cảm ơn nàng đã nhắc nhở, ta sẽ cẩn thận.
“Nếu không, lần này nàng cầm chiếc đèn nặng như vậy, lại mở to mắt xem tay cho ta, chẳng phải rất vất vả sao?”
Hắn cười rạng rỡ, rõ ràng không coi trọng chuyện này.
Ta tức giận nói:
“Ngươi không tin người khác cũng được, nhưng ta xem quẻ rất chuẩn!”
Người này thật sự rất cứng đầu.
Ta chỉ có thể cầu nguyện trong lòng, mong Tạ Dung Sách thực sự nghe lời ta nói.
“Thật sự rất chuẩn sao?”
Không biết tại sao, Tạ Dung Sách lại tỏ ra hứng thú.
Hắn đột nhiên xắn tay áo, đưa tay kia ra, lại một lần nữa đặt trước mặt ta.
“Nếu chuẩn như vậy, chi bằng giúp ta xem luôn đường tình duyên đi.”
5
Ta không ngờ Tạ thiếu tướng quân lại có màn như vậy.
Đành phải cắn răng diễn tiếp.
Trước tiên, ta làm bộ làm tịch, lật đi lật lại xem lòng bàn tay hắn.
Sau đó mới chậm rãi lên tiếng:
“Đường tình duyên của đại nhân cũng tốt lắm.”
“Phu nhân là tiểu thư danh giá, ngay lần đầu gặp đã yêu, lần thứ hai đã động lòng. Hai người tình cảm sâu đậm, thật là xứng đôi.”
Ta nghĩ, kiểu nói này chắc không sai được.
Ai mà không thích nghe lời tốt đẹp chứ?
Quả nhiên, Tạ Dung Sách trông rất hài lòng.
Nhưng ta không ngờ, lời nói dối của mình lại nhanh chóng bị lật tẩy.
6
Tạ Dung Sách không đi được.
Ngày hôm sau, hai đạo tấu chương gây chấn động triều đình.
Một là của Thái tử Triệu Cảnh Kiền, yêu cầu cưới đích nữ nhà Tể tướng, sự thành tâm khiến người cảm động.
Đạo kia là của phụ thân ta.
Tấu chương của phụ thân từng chữ đều thống thiết.
Ý chính là Tạ thiếu tướng quân nhảy xuống nước cứu ta trước mặt bao người, khi kéo ta lên bờ, tay còn ôm chặt lấy ta.
Dù là hành động nghĩa hiệp, nhưng đã làm hỏng danh tiết của ta.
Nếu không cưới ta, thật khiến nhà họ Nguyễn mất mặt.
Ta không ngờ, mình chỉ là một thứ nữ nhỏ bé, bình thường không được cha đối xử tốt, vậy mà trong lúc này lại có thể phát huy tác dụng như thế.
Kiếp trước, ta bị Triệu Cảnh Kiền làm nhục suốt một đêm.
Cũng là phụ thân ta thức trắng đêm dâng sớ, khiến chuyện này ầm ĩ đến triều đình.
Không ngờ, lần này ông cũng làm y hệt.
Sao ta lại quên mất chuyện này chứ?
Đến nước này, ta chỉ có thể âm thầm hy vọng, hoàng thượng là người sáng suốt, lần này đừng bừa bãi ban hôn.
Tạ Dung Sách đã cứu ta.
Lỡ như hắn đã có hôn ước, hoặc có người trong lòng thì sao…
Phá hỏng duyên của hắn, chẳng phải ta đang báo ân bằng oán sao?
Càng nghĩ, ta càng lo lắng, ăn ngủ không yên.
Dù vậy.
Ba ngày sau, hoàng thượng vẫn phê chuẩn, ban hôn cho ta và Tạ Dung Sách.
Trước đây, chuyện hôn sự với Triệu Cảnh Kiền là điều cấm kỵ trong cung.