Hoàng đế và hoàng hậu ân ái, đúng là một chuyện đáng mừng.
Ta nén nỗi chua xót trào dâng trong lòng, sai người lấy một số món đồ gỗ tinh xảo đưa cho Ý phi, để nàng ấy mang về cho Trọng Quân chơi.
Ý phi nhìn những món đồ gỗ, khá kinh ngạc hỏi ta tìm những thứ này ở đâu.
“Đôi bàn tay khéo léo này khắc đấy.” Ta mỉm cười chỉ vào Phương Kỳ An đang đứng bên cạnh: “Trước đó ta đã hứa với Trọng Quân sẽ tặng nhóc ấy một số đồ chơi khéo léo, không thể thất hứa.”
Đôi bàn tay của Phương Kỳ An thực sự rất khéo léo, vài ngày trước ta thấy hắn khắc một con chim bồ câu, chưa đến một khắc đã khắc xong, sống động như thật, khiến ta tán thưởng không thôi.
Ý phi nhận lấy món đồ gỗ, cảm ơn ta rồi cũng rời đi.
Ta thấy Ý phi rời khỏi cung Trúc Lan, mới ra hiệu cho Phương Kỳ An lại gần.
“Ngươi đã giúp bản cung, có muốn được ban thưởng gì không?” Ta nhìn Phương Kỳ An đã đến gần, hỏi.
Ta cứ nghĩ hắn sẽ xin chút tiền thưởng, không ngờ hắn ta liền quỳ xuống, cầu xin ta tìm giúp một người.
“Tìm người trong cung sao?”
“Vâng.” Phương Kỳ An nặng nề dập đầu với ta, trán va vào gạch, phát ra tiếng động trầm đục.
Ta bị sự trang trọng của hắn ta làm cho ngạc nhiên, bảo hắn ta đứng dậy rồi nói tiếp.
Phương Kỳ An nhanh chóng đứng dậy, nói tên người hắn ta muốn tìm.
Đó là một nữ tử, hắn ta nói đó là cung nữ.
Trong hậu cung cung nữ rất nhiều, nhưng dù sao cũng đều được ghi chép lại, nếu muốn tìm, với ta cũng không phải việc khó.
Ta sảng khoái đồng ý với Phương Kỳ An, đổi lại là nụ cười cảm kích của hắn ta.
Nhìn niềm vui tràn đầy trong mắt Phương Kỳ An và vết đỏ trên trán, ta bỗng cảm thấy người này thật thà quá.
“Sau này đừng dập đầu nặng như thế nữa, giống như là đánh trống vậy.”
Phương Kỳ An có chút xấu hổ, lần này không chỉ trán đỏ, mà cả khuôn mặt cũng đỏ bừng lên thấy rõ.
Những ngày khô khan này, trải qua dường như cũng có chút thú vị.
Ta sai người theo cái tên Phương Kỳ An nói ra đi tra cứu sổ cung nữ, nhưng tân đế vừa mới lên ngôi không lâu, trong cung công việc vốn đã nhiều, các loại danh sách chất đống với nhau, nên mấy ngày trôi qua cũng chưa có tin tức gì.
Nhưng có hy vọng vẫn là tốt, Phương Kỳ An mong rằng không lâu sau sẽ tìm được người, gần đây trên mặt hắn ta luôn có nụ cười.
Thanh Vân là đại cung nữ quản sự cung Trúc Lan cho nên gặp hắn ta không thể không nói vài câu, bảo hắn ta phải chững chạc hơn.
Phương Kỳ An cúi đầu bị Thanh Vân khẽ trách mắng, ta thì ngồi bên cạnh tự mình uống trà, không ngờ tiếp theo Thanh Vân lại quay sang nhắm vào ta.
“Nương nương, thái y đã nói bao nhiêu lần rồi, người có vết thương trên trán, không thể uống trà đặc…” Thanh Vân khuyên can ta để chén trà xuống.
Nhìn Thanh Vân nói năng khuyên răn, ta ngoan ngoãn đặt chén trà xuống bàn, sau đó chỉ vào góc trán mình: “Nó đã gần khỏi rồi.”
Chỉ còn lại vết mờ, nếu bôi phấn lên thì không thể nhìn thấy.
Thanh Vân liếc nhìn trán ta, bất chợt vỗ tay, gọi Phương Kỳ An đi lấy thuốc mỡ, đã là giờ trưa, đến giờ bôi thuốc rồi.
Phương Kỳ An ngơ ngác ngẩng đầu lên, ta nhìn hắn ta một cái, không nhịn được cười, cùng lúc đó cảm thấy có phần bất lực.
Có Thanh Vân ở đây, thật sự trán ta không để lại một vết sẹo nào.
Chỉ là ta và Thanh Vân đều hiểu, vết thương đã lành thì phải đi bái kiến hoàng hậu.
Ngày hôm sau trước khi đến cung Ninh Dương, Thanh Vân như thường lệ trang điểm cho ta, chỉ là trong lòng dường như giấu một nỗi tức giận, muốn đeo lên đầu ta tất cả những trang sức trên bàn, để ta đến cung Ninh Dương lấn át mọi người.
Thanh Vân khéo léo búi tóc cho ta, nhưng lại im lặng không nói gì.
Ta biết nàng ấy buồn vì ta.
“Thanh Vân tốt của ta, nếu ngươi còn cài thêm cho ta vài cái trâm nữa, đầu ta sẽ không thể ngẩng lên được.” Ta nhìn bóng người phản chiếu trong gương đồng, trên đầu như mở một cửa hàng trang sức.
Đi gặp hoàng hậu chính cung, không thể quá phô trương.
Thanh Vân mím môi, cuối cùng nghe lời ta, gỡ xuống nhiều trâm ngọc, cùng theo ta đến cung Ninh Dương.
3.
Mạnh Đan Khanh không nghi ngờ gì quả nhiên là tuyệt đẹp, vai gầy như mài, eo nhỏ như buộc, ngồi đó không nói lời nào, cũng chiếm hết hơn nửa vẻ đẹp của thế gian.
Ta nhìn khuôn mặt của nàng ấy, sững sờ một lúc mới phản ứng lại hành lễ với nàng ấy.
Ta tránh ánh mắt dò xét của Mạnh Đan Khanh, cúi đầu nhìn mũi chân mình.
Nàng ấy còn rực rỡ hơn ta tưởng tượng, bộ trang phục hoàng hậu phức tạp nặng nề cũng không che lấp được sự rạng rỡ từ bên trong của nàng ấy.
Chỉ là nàng ấy dường như đang cố gắng kiềm chế, trong bốn bức tường cung điện và ánh mắt của mọi người, từng chút một thu lại sự tự tại của mình.
Dù sao cũng không có chuyện gì, mọi người chỉ đến hành lễ thỉnh an, trò chuyện vài câu rồi cũng tản đi.
Mạnh Đan Khanh ngồi ở vị trí chủ tọa, nói không nhiều, khi mọi người trò chuyện qua lại, nàng ấy chỉ mỉm cười lắng nghe.
Ta cầm chén trà để giết thời gian, dưới ánh mắt của Thanh Vân ta cũng không dám uống nhiều, chỉ nghĩ lát nữa về cung Trúc Lan nhất định phải nói với Thanh Vân một chút, không thể vì một vết thương nhỏ, mà để ta cả đời không uống trà không ăn cay.
Chỉ là ta không ngờ, khi mọi người định rời đi về cung của mình, Mạnh Đan Khanh lại mở miệng giữ ta lại.
Khi nàng ấy gọi ta là Dung quý phi là lúc ta đang định rời đi, nghe tiếng nàng ấy ta còn ngẩn ra một lúc.
Ta xoay người lại theo tiếng gọi của nàng ấy, đối diện với đôi mắt trong sáng của nàng ấy.
Dưới sự chỉ thị của nàng ấy, ta ngồi lại, đợi mọi người đi hết, ta mới dè dặt mở miệng, hỏi nàng ấy giữ ta lại có chuyện gì.
Trong đầu ta hiện lên hàng chục cảnh tượng khi gặp Mạnh Đan Khanh, nàng ấy cho ta một đòn phủ đầu, để mình lập uy.
Nhưng nàng ấy không làm gì cả, chỉ bảo người mang một cây đàn thất huyền tặng ta.
“Bản cung nghe nói, Dung quý phi giỏi đàn, cây đàn này là khi bản cung mười sáu tuổi, có được từ tay một ông lão ở núi, nghe nói đây là một cây đàn tuyệt thế, nhưng bản cung không giỏi đàn, giữ lại cũng lãng phí, nên muốn tặng cho Dung quý phi.”