Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Chương 4

9:49 chiều – 27/06/2024

Ta nghĩ một lúc, không chắc chắn nói. “Có lẽ là… trứng hấp?”

Lương Tri Ý: “?”

Buổi tối Tề Yến lại đến, đến sớm hơn hôm qua, nên vừa vào đã ngửi thấy mùi hương trên người ta.

“Đi gặp Thục phi rồi?” Hắn hỏi vậy nhưng có vẻ không ngạc nhiên, sau đó quay đầu dặn người hầu hạ ta tắm rửa thay quần áo.

Khi ta bước ra với mái tóc ướt, hắn kéo ta lại, cầm khăn lau tóc cho ta.

Một loạt động tác liền mạch, ta chưa kịp phản ứng lại thì đã dựa vào lòng của hắn.

Ta chậm chạp nhận ra. “Hoàng thượng không thích mùi hương trên người Thục phi sao?”

Giọng hắn lười biếng: “Trẫm không thích.”

“Ồ, vậy lần sau hoàng thượng đến thì báo trước một tiếng, thần thiếp sẽ tắm rửa sạch sẽ trước.”

Hắn dừng lại, cười nhẹ. “Không tò mò vì sao trẫm không thích?”

“Hoàng thượng tự có lý do của mình.”

Chủ yếu là ta lười hỏi, lỡ chạm vào chuyện cũ thì không hay.

Hắn giữ khoảng cách, nâng cằm ta lên, cười nói: “Hoàng hậu phải chuẩn bị trước cũng vất vả, chi bằng vì Trẫm, đừng qua lại với Thục phi nữa được không?”

Ta thật thà nói: “Mọi người đều ở trong cung, nếu mà không qua lại thì sẽ không được hay cho lắm.”

Ánh mắt Tề Yến trở nên sâu thẳm, dù môi mỉm cười nhưng mắt lạnh như băng, như mặt hồ bị đóng băng trong đêm đông, phản chiếu ánh trăng lạnh lẽo, giả vờ như vẫn đang chầm chậm trôi.

Ta dù ngốc cũng nhận ra không ổn, lập tức xuống nước. “Nếu hoàng thượng yêu cầu, thần thiếp sẽ nghe theo.”

Ánh sáng trên mặt hồ lóe lên: “Nghe lời Trẫm như vậy?”

Ta gật đầu lia lịa. “Vâng vâng.”

Dù sao ngài cũng là người có quyền lớn nhất trong cung.

Hơn nữa Thính Vũ Hiên thực sự cách rất xa, ta thật sự cũng lười đi…

Tề Yến: Nàng ấy thật nghe lời, trong lòng chắc chắn có ta.

Ân Liêu: Nam nhân chẳng đáng tin bằng một con gà mái.

5

Từ đêm đó, Tề Yến mỗi ngày đều ngủ lại trong cung của ta, cũng chẳng làm gì, chỉ ôm ta ngủ.

Vì vậy ta cũng không bước ra khỏi cung nửa bước, một là sợ lại dính mùi hương gì đó rồi bị hắn bắt tắm lần thứ hai, hai là vì lười.

Đến đầu mùa hè, lại có đại thần ở tiền triều lo lắng về tương lai của Tề quốc, dâng sớ nói rằng hoàng thượng chưa có con nối dõi, không thể không lo xa.

Lý lẽ là vậy, nhưng theo thông tin từ tiền tuyến do Tiểu Thúy thu thập, các đại thần bất mãn vì ta độc sủng quá lâu, người mới đã được đưa vào cung, nhưng Tề Yến chưa lần nào ghé thăm.

“Yêu nữ, yêu nữ!” Tiểu Thúy học theo dáng vẻ của đại thần sau khi hạ triều, biểu hiện phẫn nộ. “Trước đây nghe nói trưởng công chúa Ân quốc có dáng vẻ mê hoặc, nếu thực sự làm mê muội tâm trí của hoàng thượng, sau này lại sinh hạ hoàng tử mang dòng máu Ân quốc, thì phải làm sao?”

“Hấp chín đi.” Ta vừa nghe vừa dặn người trong nhà bếp nhỏ. “Cá chép hấp ngon lắm đấy.”

Tiểu Thúy lại than thở. “Nương nương!”

“Đừng lo lắng vô ích.” Ta phẩy tay. “Phía trước dù có bão to thế nào cũng chẳng ảnh hưởng đến chỗ chúng ta, hơn nữa nếu thực sự có ngày đó, chúng ta cũng không thể làm gì được, chi bằng ăn cơm trước đã.”

Từ khi ta sinh ra, cái danh hồng nhan họa thủy chưa bao giờ rời xa ta, nếu thật sự tính toán thì cũng không bao giờ hết, lo lắng nhiều như vậy, chi bằng ăn cơm.

Tối hôm đó ta vui vẻ ăn nửa con cá chép, khi Tề Yến đến, ta vẫn đang ợ hơi không được phải phép cho lắm.

Chắc chắn không phải lỗi của ta, là vì hắn về sớm quá.

“Tối nay, Trẫm sẽ không ở lại chỗ nàng.” Hắn quét mắt qua đống thức ăn thừa, thản nhiên nói.

Ta không để ý, gật đầu. “Hoàng thượng có việc thì bảo Tiểu Phúc Tử đến thông báo là được.”

Hắn như không nghe thấy, nhìn ta rồi nói: “Tối nay Trẫm sẽ ân sủng Thục phi.”

Ta ngẩn ra một chút, nghĩ cũng chẳng sao, người ta đã vào cung hai tháng rồi, liền lại gật đầu. “Ồ.”

Biểu cảm của Tề Yến trong khoảnh khắc đó trở nên rất kỳ lạ, như có chút tức giận, lại có chút thất vọng, ta nhìn không hiểu cho lắm.

Tóm lại hắn nhìn chằm chằm ta một lúc, cuối cùng phất tay áo rời đi.

Buổi tối khi ta đi ngủ, có chút không quen, luôn cảm thấy thiếu gì đó, cuối cùng tìm một cái gối ôm vào lòng mới cảm thấy thoải mái, ngủ một giấc ngon lành.

Ngày hôm sau Tiểu Thúy lo lắng như gặp đại địch, nói rằng sáng nay hoàng thượng trong buổi chầu nhìn không được khỏe, sắc mặt không tốt, tính khí cũng không tốt.

“Nương nương, hoàng thượng có phải thật sự đã ở cùng Thục phi…”

Ta nhìn mảnh vườn dưới ánh mặt trời, nghĩ ngợi một lúc. “Tiểu Thúy, cải thảo của chúng ta có thể thu hoạch rồi.”

Tiểu Thúy lập tức chuyển sự chú ý. “Đúng vậy!”

Đây là lứa cuối cùng, thu hoạch xong lứa này ta sẽ không còn gì để trồng nữa. Dù sao lúc đó ta nghĩ mình không sống được lâu, nên mang ít hạt giống theo, giờ chỉ biết thở dài, quả là tầm nhìn hạn hẹp.

Vườn rau đã trống, ta và Tiểu Thúy ăn cải thảo suốt ba ngày, cảm thấy vô cùng nhàm chán, bắt đầu thúc giục gà mái đẻ trứng mỗi ngày.

Gà mái bị ép quá, mổ ngay vào tay Tiểu Thúy.

Tiểu Thúy vừa nhìn ta băng bó vết thương cho nàng, vừa oán trách. “Nương nương, hay chúng ta mua thêm hạt giống đi?”

Ta vỗ đầu nàng, rất hài lòng. “Cuối cùng ngươi cũng không nghĩ đến việc tranh sủng, chỉ muốn trồng rau rồi.”

Tiểu Thúy: “…”

Dạo gần đây Tề Yến luôn ngủ lại Thính Vũ Hiên, nên ban đầu, Tiểu Thúy ngày nào cũng bên tai ta khuyên ta mau đi lấy lại sự sủng ái của hoàng thượng, mấy ngày nay chắc nhận ra mình đang làm việc vô ích, cuối cùng cũng từ bỏ.

Ta rất hài lòng, nhưng cũng không định trồng rau nữa.

Lý do rất đơn giản, lúc đầu vì Ngự thiện phòng bớt khẩu phần ăn của ta, ta mới phải tự lực cánh sinh, giờ làm đến hoàng hậu, ăn uống thực sự không tệ, không cần phải trồng nữa.

Tiểu Thúy ánh mắt u ám: “Nương nương, người chỉ là lười thôi.”

Ta không phủ nhận: “Ừ.”