“Bệ hạ, Lục Doanh ngày đó khi quân đoạt công trước tiên, tội này cũng đủ để tru di cửu tộc. Hôm qua lại công khai vu khống Quý phi, lăng mạ danh tiết Quý phi, những bức tranh bẩn thỉu không thể chấp nhận được trong dân gian cũng đều xuất phát từ Lục phủ.”
“Khi quân phạm thượng, ức hiếp công thần, vu khống Quý phi, từng cái từng cái đều là tội chết!
“Vi thần muốn cáo Lục Việt Xuyên tự cao tự đại, ngông cuồng khi quân, đối với bệ hạ bày tỏ ân tình chỉ để cầu lợi, loại tai họa này hôm nay không trừ, còn đợi đến khi nào!”
Cố Hoài Châu mỗi câu nói đều dứt khoát, cả triều đình tĩnh lặng một hồi, lập tức đồng loạt cao giọng hưởng ứng:
“Thần đẳng phụng nghị!”
Lục Việt Xuyên mặt lộ vẻ kinh hoàng – hắn không bao giờ nghĩ rằng, Quý phi rõ ràng không có gia tộc hỗ trợ, nhưng lại có thể có tiếng nói trong triều đình như vậy.
Hoàng đế nói: “Lục Việt Xuyên, ngươi quả thật đức không xứng với vị, tước hầu cho ngươi, cuối cùng là trẫm đề bạt, trở về làm người canh giữ Ứng Thành của ngươi đi, ngay lập tức trục xuất khỏi hoàng thành!”
Lục Việt Xuyên hoảng loạn nhắc lại tình cảm quân thần cũ: “Bệ hạ, ngày đó trong cung có biến, thần đã cứu người một mạng!!”
“Đây chính là lý do ngươi khi quân đoạt công, dung túng Lục Doanh phạm thượng sao?”
Ninh Uyên cao cao tại thượng, đôi mắt sâu thẳm nhìn chăm chăm Lục Việt Xuyên đang quỳ bên dưới: “Lục Việt Xuyên, hiện giờ ngươi đang ở trước mặt trẫm, bày tỏ ân tình để cầu lợi sao?”
Lục Việt Xuyên toàn thân run rẩy, lập tức quỳ rạp xuống đất, đầu cũng không dám ngẩng lên, hắn thậm chí không dám biện bạch một lời nào nữa. Bởi vì hắn biết, nói thêm một lời, Ninh Uyên nhất định sẽ giống như Quý phi, chém đầu hắn trước triều để cảnh cáo tất cả những thần tử tự cao tự đại có mặt trên triều.
Lục Việt Xuyên bị giáng chức làm người canh giữ cổng thành, ngay cả phó tướng cũng có quyền sai bảo hắn, một tước hầu, chỉ trong một đêm bị giáng xuống mười bậc, trở thành một trò cười lớn.
Trước khi bị trục xuất khỏi hoàng thành, Diệp Sơn dẫn theo Diệp Tụng Nha đến gặp ta.
“Tỷ tỷ đã gả cho Lục Việt Xuyên, làm phu nhân hầu phủ chưa được mấy ngày, Lục gia đã sụp đổ.”
Cô ta không muốn đi Ứng Thành chịu khổ, cầu xin ta cho cô ta hoà ly, cô ta không muốn sống cả đời với người đàn ông vô dụng như Lục Việt Xuyên.
“Muội muội, nể tình chúng ta chúng ta là người một nhà! Muội cứu tỷ đi!”
Diệp Sơn cũng cầu xin ta, nhưng vẫn mang dáng vẻ của cha: “Ban cho tỷ tỷ ngươi hoà ly, coi như giữ mặt mũi cho nó, lại tìm cho nó một công tử danh gia vọng tộc, để tỷ tỷ ngươi tái giá cao môn!”
Ta cười khẩy: “Ta đã không còn là người của Diệp gia, dựa vào cái gì mà phải ban ơn cho các ngươi?”
“Cút khỏi Ninh Hòa cung của ta!”
Thị vệ kéo Diệp Sơn và Diệp Tụng Nha ra ngoài.
Diệp Sơn chỉ tay vào ta mắng: “Ngươi đúng là đứa con bất hiếu!”
“Nhưng phụ thân à!” Ta vô tội nhìn ông: “Là phụ thân không cần ta trước mà!”
Sự giận dữ của Diệp Sơn lập tức chuyển thành hối hận.
Dù ông có hối lỗi thế nào, ta cũng sẽ không muốn nghe nữa.
Một tháng sau tin tức từ Diệp gia lại đến tai ta.
Tỷ tỷ ta chết rồi. Tỷ ta ngoại tình với thương nhân giàu có ở Ứng Thành, bị Lục Việt Xuyên bắt gian tại giường.
Lục Việt Xuyên vốn đã thất ý, lại bị người bên gối phản bội như vậy, liền phát điên tại chỗ, giết chết cả hai người.
Hai mạng người, tri phủ Ứng Thành phán Lục Việt Xuyên lưu đày biên cương.
Nửa năm sau, biên cương lại nổ ra chiến sự, Cố Hoài Châu xuất chinh, trong thư gửi ta nói rằng, Lục Việt Xuyên tự xin nhập ngũ, xung phong giết địch.
Ta đoán rằng, hắn muốn nhờ lập công trong chiến sự để trở về kinh đô, trả thù ta.
Một năm sau, biên cương đại thắng.
Luận công ban thưởng, ai có công lao đều được phong thưởng, trong đó cũng không thiếu người lập công chuộc tội.
Chỉ riêng Lục Việt Xuyên, chẳng có gì cả.
“Làm sao có thể, ta đã lập được bao nhiêu công lao? Ta đã giết bao nhiêu kẻ địch?”
Lúc cuối buổi tiệc mừng công, các thần tử giải tán, Lục Việt Xuyên lại xông vào, muốn đòi công bằng.
Ta cùng Ninh Uyên dự tiệc mừng công, ngồi trên cao lật giở sổ công lao chiến sự ở biên cương, cười nói: “Trên này không có tên Lục Việt Xuyên ngươi!”
Lục Việt Xuyên giật lấy sổ luận công, chỉ thấy những công lao hắn lập được đều ghi tên người khác.
Mà những người đó, đều là thị vệ trong cung, trong đó dẫn đầu là thị vệ Vân Huy từng cho ta đi qua ở điện Thành Đức.
Vân Huy và nhóm thị vệ của hắn, đều từng làm việc dưới trướng Lục Việt Xuyên.
Lúc trong cung có biến, người bảo vệ hoàng cung và chiến đấu chính là bọn họ, chỉ vì Lục Việt Xuyên là đại ca của bọn họ, nên cuối cùng luận công ban thưởng, Lục Việt Xuyên độc chiếm công lao, phong hầu phong tước, mà Vân Huy và những người khác, chỉ được nhận chức thị vệ cung đình. Vân Huy bị cướp công lao, trong lòng vốn đã không hài lòng, ngày đó ở ngoài điện Thành Đức thấy ta vội vã muốn vào gặp Hoàng thượng, liền đoán ra vài phần, chủ động cho ta đi qua.
Hắn giúp ta một lần, ta tự nhiên đáp lại hắn một lần.
Lần này, công lao của Lục Việt Xuyên ở biên cương, đều được ghi tên Vân Huy và những người khác, họ cũng vì vậy mà được phong hàm võ tướng, có phủ đệ riêng.
“Nhưng Vân Huy căn bản chưa từng lên chiến trường, hắn thậm chí chưa từng rời khỏi hoàng cung! Hắn dựa vào cái gì mà lập quân công!”
Lục Việt Xuyên biết tất cả điều này đều do ta ngầm ra lệnh, hắn hét lên với ta:
“Không công bằng! Đây là những công lao ta dùng mạng để giành lấy, dựa vào cái gì! Dựa vào cái gì bị bọn họ cướp đi! Tại sao sổ luận công không có tên ta! Ngươi dựa vào cái gì mà xóa tên ta!”
“Hỏi rất hay!”
Ta cười rạng rỡ nhìn hắn, giọng nói lại lạnh như lưỡi dao.
“Có phải cảm thấy trong lòng có một ngọn lửa thiêu đốt làm ngươi tức giận đau đớn? Có phải cảm thấy bị người khác cướp đi mọi thứ, tức giận tuyệt vọng? Có phải hận không thể một đao giết chết người cướp công của ngươi?”
“Lục Việt Xuyên, ngươi cuối cùng cũng cảm nhận được cảm giác bị người trên dễ dàng xóa tên và công lao của mình rồi!”
Lục Việt Xuyên bị một câu của ta làm cho tỉnh ngộ, trong đầu đột nhiên sống lại một đoạn ký ức.
Trong đoạn ký ức đó, người bị xóa công lao là một người phụ nữ vô vọng.
Nàng liều mạng lập công, nhưng người khác được phong hầu bái tướng, nàng lại bị ban cho làm “lễ vật” của công thần.
Nàng bị lừa lên kiệu hoa, bị yêu cầu tạ ơn phu quân, ở nhà chồng chịu đủ ức hiếp khinh nhục, cuối cùng bị bức đến gia phá nhân vong, vào cung diện thánh cầu một đường sống, lại bị Quý phi cao cao tại thượng đánh nát miệng có thể nói ra sự thật, bị phu quân hạ thuốc câm, vu khống bị tâm thần, cuối cùng nàng chết thảm trong nội viện, đôi mắt chưa từng khép lại.