Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Chương 12

7:07 chiều – 26/06/2024

Bệnh nhân không phân biệt đẳng cấp, nếu Tạ Giản tự nguyện thử thuốc khi đã nhiễm bệnh, ta sẽ không từ chối, nhưng để một người khỏe mạnh tự hại mình thì ta không đồng ý.

“Tạ tướng quân, ngài mệt đến nói mê sảng rồi, mau đi nghỉ đi.”

“Tiêu đại phu cũng đã mấy ngày liền không nghỉ ngơi.”

“Ta trẻ hơn ngài, chịu được.”

“……”

Tạ Giản giật lấy bình thuốc từ tay ta: “Tiếp theo để ta cho binh lính uống thuốc, ngươi đi nghỉ đi, hiện giờ chỉ có mình ngươi là đại phu, nếu ngươi ngã xuống thì quân Trường Tĩnh thật sự vô vọng rồi.”

Kết hợp với lời của Lục Cửu Quân, ta nhận ra Tạ Giản có lẽ vì quá tự trách mà sinh ra xu hướng tự hủy hoại bản thân.

Ta nghĩ, có lẽ nên nói rõ mọi chuyện với hắn, còn hơn để hắn luôn chìm đắm trong sự hối hận giả tạo đó.

“Tạ Giản, thật ra ta…”

“Tiêu đại phu!”

Phía sau truyền đến âm thanh.

Tống Ngôn yếu ớt vẫy tay gọi ta, hắn ta lê bước đến trước mặt ta, ánh mắt kiên định:

“Tiêu đại phu, để ta thử thuốc.”

Tống Ngôn nguyên thuộc Thái y viện, ở đó ba năm rồi được luân chuyển đến quân doanh làm quân y.

Trong quân doanh Trường Tĩnh có tổng cộng mười vị quân y.

Tống Ngôn là người đứng đầu trong số họ.

Từ khi dịch bệnh bùng phát, mọi người đều bận rộn đến mức đầu tắt mặt tối, dù có phòng bị nhưng vẫn không may nhiễm bệnh, đành phải gửi thư cho phó tướng ở xa tận núi Hàn Sơn.

Ta trong phòng thuốc, sắc thuốc đã được chuẩn bị xong, lòng đầy lo lắng.

Nếu thành công ngay lần đầu, có thể điều chỉnh liều lượng thuốc dựa trên triệu chứng của Tống Ngôn, biết đâu có thể nhanh chóng giải quyết dịch bệnh này.

Nhưng nếu không thành công…

Ta cố gắng không nghĩ đến kết quả xấu.

“Tiêu đại phu, ngươi không cần phải nặng lòng, đã chữa bệnh thì dù sao cũng phải đi đến bước này.”

Tống Ngôn ngược lại an ủi ta: “Nghe tướng quân nói ngươi là học trò của Trần Bạch Quang, tuổi trẻ mà đã điềm tĩnh thế này, thật là hậu sinh khả úy…”

Ta nâng bát thuốc lên, nhưng thấy Tống Ngôn nhìn về phía xa ngoài doanh trại, ánh mắt như có chút lưu luyến, nhưng cũng vô cùng bi ai.

Hắn ta cũng đang sợ hãi trước những điều chưa biết phía trước.

Ta đưa bát thuốc cho hắn ta. Tống Ngôn không đón lấy, chỉ nhìn chằm chằm vào bát thuốc mà không nói gì.

“Tiêu đại phu, mấy bệnh nhân bị ho ra máu dữ dội mấy ngày trước hôm nay đã ổn định hơn, liệu lượng thuốc có cần giảm bớt không…”

Giọng nói của Tạ Giản từ ngoài vọng vào.

Ánh mắt bình thản của Tống Ngôn cuối cùng cũng dao động, hắn ta ngước lên nhìn ta, ánh mắt sâu thẳm.

“Xin lỗi.”

Hắn ta lao đến, làm vỡ tan bát thuốc vừa nấu xong, mảnh sứ văng khắp nơi.

Cổ tay ta cảm thấy đau nhói, răng của Tống Ngôn đã cắn sâu vào da thịt, hắn ta nôn ra máu từng ngụm lớn, mọi hành động diễn ra trong nháy mắt.

Khi ta kịp phản ứng, Tạ Giản đã khống chế Tống Ngôn trên mặt đất.

Tống Ngôn vẫn tiếp tục nôn ra máu, rõ ràng tình trạng của hắn ta trước đó còn nhẹ, giờ đột nhiên trở nên nghiêm trọng.

“Tiêu Ninh Từ, mau đi rửa vết thương!”

Tạ Giản kéo ta lên từ mặt đất, vội vã dẫn ta đến thùng nước rửa sạch máu trên cổ tay mà không biết đó là máu của Tống Ngôn hay của ta.

Tay hắn nắm chặt cánh tay ta đang run rẩy.

Nhìn thùng nước bị nhuộm đỏ, ta cuối cùng cũng hiểu Tống Ngôn đã làm cách nào để hạ độc.

15

Tốc độ phát bệnh nhanh hơn ta tưởng.

Hai canh giờ sau, trán ta bắt đầu nóng lên.

Tạ Giản hoảng sợ, nói muốn đưa ta ra ngoài tìm đại phu để chữa trị.

Ta khác với những binh lính đã uống phải máu của người nhiễm độc, vết thương của ta trực tiếp tiếp xúc với máu của Tống Ngôn – người đã ăn con sâu độc.

Lục Cửu Quân ngăn cản hành động liều lĩnh của Tạ Giản.

“Thái tử đã hạ lệnh, dù có gặp khó khăn nhưng nếu chúng ta thật sự xông ra ngoài sẽ là chống lại thánh chỉ.”

Ta cũng đồng ý với quan điểm này.

Rời khỏi khu vực dịch bệnh một cách tùy tiện, dù có lý do chính đáng, cũng khó tránh bị quy tội cố tình lan rộng dịch bệnh.

Tạ Giản sắc mặt u ám, tay nắm chặt.

Tống Ngôn chưa kịp tra khảo đã chết, trước khi chết chỉ để lại một câu “Xin lỗi”.

Không ai ngờ thủ phạm lại là người trong khu vực phía tây, càng không ngờ đó lại là thái y của triều đình.

Ta muốn an ủi Tạ Giản, nhưng thực sự chóng mặt đến nỗi không thể nói được.

Sau khi sắp xếp xong mọi việc, không biết do bệnh hay do mệt mỏi dồn nén trong nhiều ngày, ta chìm vào giấc ngủ sâu.

Trong mơ, ta như trở về ba năm trước.

Ta mơ thấy quê nhà Giang Nam, mơ thấy cha mẹ đã mất nhiều năm.

Còn mơ thấy cậu và huynh tỷ muội trong viện, những người luôn coi ta như con đẻ.

Có lẽ trước khi tròn mười sáu tuổi, cuộc sống của ta với cái tên Hứa Dẫn Ninh vẫn còn khá vui vẻ.

Cảnh trong mơ như cuốn phim quay chậm, ta chưa kịp thoát khỏi những kỷ niệm đẹp của quá khứ, đã đến phủ Mặc Hầu Dương.

Ta như một người ngoài cuộc, nhìn thấy mình cố gắng lấy lòng Mặc Dao, lấy lòng Mặc lão phu nhân.

Sau khi thành hôn, Mặc Dao trở nên ít kiên nhẫn và dịu dàng hơn, hầu hết đều không để ý đến sự chu đáo của ta, ta thấy hắn ta vứt bỏ tất cả những bộ quần áo màu sáng của ta, đốt hết những cuốn sách y học mà ta trân trọng, còn thấy hắn ta an ủi ta khi ta đau đớn vì mất con, nói rằng sẽ còn có cơ hội khác…

Ta không thể cảm thông với chính mình trong giấc mơ đang đau khổ tột cùng.

Yêu và hận chỉ cách nhau một ranh giới mỏng manh, sự thù hận tích tụ bùng nổ hoàn toàn vào ngày cậu của ta bị lưu đày.

Ta cuối cùng cũng nhớ ra, điều hủy diệt tình yêu của ta dành cho Mặc Dao không phải là Tô Dạng Nguyệt với ý đồ chiếm đoạt, mà là sự quyết tuyệt của Mặc Dao khi ta quỳ trước cửa thư phòng suốt ba ngày chỉ để cầu xin hắn ta cho ta gặp cậu lần cuối, nhưng hắn ta thậm chí không thèm mở cửa.

Nội tạng ta đau nhói như bị xé rách, như trở về những ngày đêm bị “Hữu Hối” hành hạ.

Ta cố gắng tỉnh dậy từ giấc mơ, trán ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Dưới ánh nến lung linh, ta nhìn thấy khuôn mặt tiều tụy của Tạ Giản.

“Tạ tướng quân sao lại ở đây?” Ta muốn ngồi dậy, nhưng phát hiện tứ chi mệt mỏi, không có sức để nâng cơ thể lên.

“Ngươi cảm thấy thế nào?” Giọng Tạ Giản hơi khàn.

Ta nhớ lại việc mình đã thử loại thuốc mới trước khi ngủ.

Ta lắc đầu: “Hình như không có tác dụng, phải điều chỉnh lại.”

Tạ Giản cúi đầu không nói, từ khi trở về quân doanh, hắn chưa bao giờ ngủ ngon, so với trước khi đến đây trông hắn già đi vài tuổi.

“Tiêu tiểu thư, Tạ mỗ biết tạ lỗi cũng vô ích, nhưng…”

“Tạ tướng quân, khi ta đồng ý vào quân doanh đã nghĩ đến ngày này.” Ta thở dài, “Quyết định đó là do ta đã suy nghĩ kỹ, tướng quân không cần phải áy náy.”

Tạ Giản không nói thêm, hắn nhấc khăn trên trán ta, nhúng lại vào chậu nước.

Ta nhìn khuôn mặt hắn, dù trong mơ hay trong ký ức, ấn tượng của ta về Tạ Giản thật sự rất ít ỏi.

“Sao vậy?” Tạ Giản nhận ra ánh mắt của ta, hỏi.

“Cái chết của Hứa Dẫn Ninh không liên quan đến ngài.”

Tạ Giản hơi sững sờ, không ngờ ta lại nói như vậy.

“Tiêu tiểu thư đang muốn an ủi ta sao?”

Hắn khẽ cười, nhưng nụ cười chứa đầy đau khổ.