Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Chương 6

7:02 chiều – 26/06/2024

8

Hôm đó, ta an ủi Tạ Giản tại cung Thuận Ninh, khi rời đi, biểu cảm của hắn vẫn ngơ ngác, mơ hồ.

Giờ đây Tạ Giản tin vào thần Phật, những lời đó chắc chắn đã lọt vào tai hắn.

Người chết không thể luân hồi, là vì người sống còn vương vấn.

Lời này thật sự tàn nhẫn, nhưng ta không muốn hắn bị ràng buộc bởi quá khứ.

Vì một người đã chết mà đau khổ ngày đêm, thật không đáng.

Hứa Dẫn Ninh đã chết, đó là sự thật.

Ta tiếp tục cùng sư phụ và sư huynh học tập nghiên cứu y thuật.

Sau rằm tháng Giêng, bệnh nhân đến y quán ngày càng đông, phần lớn là bệnh nhiệt và cảm lạnh.

Mọi người bận rộn không ngớt, các đại phu từ sáng đến tối không ngơi nghỉ.

Ta cũng bận rộn trong y quán, khám bệnh và bốc thuốc cho bệnh nhân đến khám.

Làm việc liên tục, cả người ta như lột một lớp da.

Đêm ngủ không ngon, ban ngày dậy sớm, ta đến Ký Thế Đường sớm hơn thường ngày.

Lúc này trên phố còn chưa có ai.

Từ xa ta đã thấy trước cửa Ký Thế Đường có một người nằm.

Ta vội chạy lại đỡ, hóa ra là một cô nương trẻ tuổi.

Cô nương ngất xỉu, khi ta chạm vào cơ thể nàng, nàng phát ra một tiếng rên đau đớn.

“Đừng… xin ngươi…”

Lông mày nàng nhíu chặt, giọng nói yếu ớt bị che bởi khăn che mặt càng thêm mờ nhạt.

Ta mất khá nhiều sức mới đưa nàng ấy vào trong nhà, mạch của nàng rất yếu, tứ chi lạnh ngắt, còn sốt cao, không biết nàng ấy đã nằm ngoài cửa bao lâu trong cái lạnh mùa đông này.

“Cô nương, cô nương…”

Ta gọi vài tiếng, nàng không có phản ứng, chỉ nhíu mày, vẻ mặt đau đớn nằm đó.

Ta kéo tay áo nàng ấy lên để bắt mạch, chỉ một góc nhỏ thôi cũng khiến ta kinh ngạc.

Cổ tay nàng có nhiều vết thương đáng sợ.

Ta nhớ lại tiếng kêu của nàng lúc ta đỡ, liền kéo tay áo bên kia lên.

Vết bầm, sẹo, vết thương chưa lành.

Trên cổ tay trắng trẻo gầy yếu của nàng trông rất dữ tợn.

Chính những vết thương này khiến nàng ấy sốt cao.

Ta đứng dậy định bốc thuốc, vừa nhích bước thì bị nàng nắm lấy tay áo.

“Tha thứ cho ta… tha thứ cho ta…”

Nàng khóc nức nở, ta quay lại nhìn, nàng đã mở mắt.

“Cô nương, ngươi hãy nằm nghỉ, ta đi lấy thuốc cho ngươi.” Ta nhẹ nhàng an ủi nàng.

Cô nương ấy nắm chặt tay áo ta không buông, nước mắt nàng thấm ướt khăn che mặt, đường nét hiện ra làm ta dần nhận ra nàng rất quen thuộc.

Nàng nhìn ta, mắt đẫm lệ.

“Tha thứ cho ta, ta chuộc tội…

“Xin ngươi tha thứ…

“Hứa tiểu thư…”

Ba chữ đó làm ta kinh hãi.

Lúc tỉnh lại nàng đã buông tay, ngất xỉu.

Có lẽ là sốt quá cao nên nhận nhầm người.

Ta giơ tay kéo khăn che mặt nàng, khi khăn rơi xuống, khuôn mặt quen thuộc trong ký ức dần rõ ràng.

Là Tô Dạng Nguyệt.

9

Năm thứ tư sau khi kết hôn, ta gặp người con gái mà Mặc Dao luôn nhắc đến.

Nàng ấy trốn sau lưng Mặc Dao, vẻ mặt lo lắng bất an.

Mặc Dao nói, Tô Dạng Nguyệt không còn sống được bao lâu, điều cuối cùng nàng ấy mong muốn là được ở bên Mặc Dao trước khi chết.

Lúc đó, cậu ta vừa bị lật đổ, cả gia đình bị đày ra biên cương.

Ta đau đớn không chịu nổi, sức khỏe ngày càng kém, nên ánh mắt nhìn Mặc Dao cũng đầy hận thù: “Ta chưa chết, hầu gia đã muốn rước người mới vào cửa rồi sao? Giờ chỉ có thể làm thiếp thôi nhỉ.”

Mặc Dao mặt đen lại, lạnh lùng quát ta. “Hứa Dẫn Ninh, ngươi không thể nói chuyện tử tế được sao?”

Nói chuyện tử tế? Ta phải làm sao để nói chuyện tử tế?

Ta chưa kịp vượt qua nỗi đau mất con từ năm ngoái, giờ lại mất đi người thân duy nhất, còn phải nhìn phu quân của mình đưa người phụ nữ khác về nhà, chẳng lẽ ta phải bình tĩnh mỉm cười chấp nhận?

“Hứa tiểu thư, ta chưa kịp đa tạ ngươi vì đã cứu mạng Dao ca.”

Tô Dạng Nguyệt ngoan ngoãn cúi đầu cảm ơn ta.

Nàng ta đứng ở vị trí nào mà nói lời đa tạ?

Ta nhìn ả, ả mặc bộ đồ đơn giản, trang sức giản dị, dáng vẻ thanh tao càng làm nổi bật sự thuần khiết khác thường của ả.

Ta nhớ lại Mặc Dao không bao giờ cho phép ta mặc quần áo màu sáng trước mặt hắn ta.

Ta cố gắng vịn giường đứng dậy, khi đến gần ả, Mặc Dao vô thức đưa tay ra chắn trước mặt ả ta.

Ta cười lạnh một tiếng, vung tay tát mạnh.

“Phải gọi là phu nhân.”

Lúc đó, Tô Dạng Nguyệt tỏ ra tinh thần phấn chấn, lanh lợi, thật khó để liên hệ với hình ảnh bệnh hoạn của ả hiện tại.

Ả ta sao lại bị thương nặng như vậy?

Những vết thương sâu nhất thậm chí có thể thấy cả xương.

Sau khi ta cho ả uống thuốc hạ sốt và xử lý vết thương, tam sư huynh cũng đến.

Huynh ấy nhìn thấy Tô Dạng Nguyệt liền giật mình.

“Đây, đây chẳng phải là tiểu thư của Tô gia sao?”

“Chắc là vậy… sư huynh, sao huynh biết?”

Huynh ấy không tin nổi tiến lại gần nhìn Tô Dạng Nguyệt, lông mày càng nhíu chặt.

“Nàng ta đã mất tích ba năm rồi, sao hôm nay lại xuất hiện ở Vân Kinh?”

Mất tích?

Tam sư huynh cũng tiến lên xem xét, dù đã quen với những vết thương nhưng khi nhìn thấy vết thương trên tay Tô Dạng Nguyệt, huynh ấy cũng không khỏi hít một hơi.

“Ba năm trước, chủ tiệm Tô đến kinh thành dán cáo thị tìm con gái, tìm một năm không thấy, ai cũng nghĩ rằng tiểu thư Tô gia đã gặp bất hạnh, rồi họ rời khỏi Vân Kinh.”

Tam sư huynh nhìn Tô Dạng Nguyệt trên giường. “Khi đó ta ra ngoài hái thuốc, còn cố gắng để ý tìm kiếm, không ngờ hôm nay lại gặp ở đây.”

Ta nghe nói, hóa ra tiệm vải họ Tô mở ở Vân Kinh, sau đó Mặc Dao và Tô Dạng Nguyệt yêu nhau, Mặc phu nhân không thích thân phận con gái thương gia của Tô Dạng Nguyệt, lại không thể khuyên Mặc Dao từ bỏ, liền dùng vài thủ đoạn đuổi Tô gia ra khỏi Vân Kinh.

Sao lại mất tích?

Sau khi ta chết, Mặc Dao không cưới Tô Dạng Nguyệt, ta còn nghĩ ả ta đã rời kinh thành về nhà rồi.

Tô Dạng Nguyệt trên giường ngủ không yên, thỉnh thoảng mê sảng.

Nghĩ lại, tại sao lúc đó ả lại xin lỗi ta?

Ta chưa kịp suy nghĩ kỹ thì nghe thấy tiếng ồn ào ngoài phòng khách.

Từ bên ngoài, vài người đàn ông hung dữ xông vào.

Không hiểu sao, ta có cảm giác những người này đến tìm Tô Dạng Nguyệt.

Tam sư huynh chậm hơn ta một bước, ta vội ra hiệu cho huynh ấy đừng ra ngoài.

“Gọi chủ quán ra đây!”

Người đàn ông có hình xăm trên mặt lớn tiếng quát, hoàn toàn không coi ta ra gì.

“Ta là đại phu ở đây, có chuyện gì nói với ta cũng được.” Ta không hài lòng nói.

Người có hình xăm nhìn ta từ đầu đến chân, cười khẩy: “Cô nương, ngươi là cái thá gì mà đòi làm đại phu?”

Lúc này ta mới nhận ra mình bận rộn chăm sóc Tô Dạng Nguyệt mà quên thay áo vải.

“Ta nói là được, đây là y quán, các vị không đến khám bệnh thì xin mời về.” Ta nói và định gọi tiểu đồng tiễn khách.

Người có hình xăm nhìn đồng bọn một cái, rồi nói: “Chủ nhân bọn ta có một nữ tỳ bỏ trốn, con tỳ đó thật đáng ghét, trộm nhiều đồ, nghe nói chạy đến Ký Thế Đường, bọn ta đến đây muốn lục soát.”

“Nếu nói vậy, các vị là quan gia à?” Ta hỏi một cách thản nhiên. “Có lệnh bài không?”

“Tất nhiên không, một tỳ nữ cần gì đến quan gia!” Người có hình xăm rõ ràng không kiên nhẫn.

“Vậy thì, ta không thể để các vị vào lục soát.”

“Cái gì? Ngươi có biết chúng ta là ai không!” Người có hình xăm trợn mắt, lấy từ túi ra một tấm thẻ gỗ, trên đó khắc chữ “Mặc” to tướng. “Chúng ta là người của Hầu phủ, y quán rách nát này của ngươi không vào được sao?”