Khi tình thương của một bậc trưởng bối dành cho hậu bối đạt đến đỉnh điểm, họ sẽ quan tâm-
“Con làm việc ở đâu? Khi nào thì kết hôn? Khi nào thì sinh con?”
Dù tôi xuyên không cổ đại, làm Hoàng hậu tôn quý, vẫn không thoát khỏi sự thúc ép sinh con của Thái hậu, sự chăm sóc đặc biệt của các phi tần trong hậu cung.
Dưới sự kiểm soát thống nhất của họ, tổng quản nội vụ vội vã đến Phượng Nghi điện, khóc lóc trước mặt tôi.
Các phi tần của Cẩu Hoàng đế đều “Đình công”, lý do rất đồng nhất, đều là cơ thể không khỏe.
Tên cẩu Hoàng đế cứng đầu ở ngự thư phòng suốt năm ngày, rồi bước vào Phượng Nghi điện của tôi, mặt mày u ám, như thể mấy ngày rồi không đi ngoài.
Tôi là ai? Tôi có từng sợ hãi ngồi im không? Tôi chỉ sợ bị trĩ thôi.
“Hoàng thượng đến đây, có chuyện gì cứ nói thẳng.” Tôi mở lời.
“Chuyện hậu cung, Hoàng hậu quản lý rất tốt.” Hoàng thượng chậm rãi nói, nhưng chữ “tốt” đó lại mang ý nghĩa khác.
“Hoàng thượng quá khen, thần thiếp không dám nhận.” Tôi cười nói.
Tôi nghe ra ý tứ trong lời hắn, những phi tần nói “không khỏe” khi đến lượt hầu ngủ, hôm sau lại vui vẻ đến làm bài tập sáng. Quá thành thạo, chỉ cần nghĩ bằng chân cũng biết họ có ý gì.
“Trẫm tưởng Hoàng hậu khuyên được thừa tướng rồi sẽ ngoan ngoãn, không ngờ ngay cả phi tần hậu cung cũng bị Hoàng hậu thu phục lòng người, ai cũng mong Hoàng hậu sinh con trai.” Hoàng thượng châm biếm nói.
Như thể việc sinh con trai là do tôi ép hắn vậy!
Không ai hỏi tôi có muốn sinh con với tên Cẩu tra Hoàng đế này không, thật phiền phức!
Vua cả thiên hạ đang ở trước mặt tôi, tôi còn có thể cãi lại không? Thực tế đã cho tôi biết, không thể, tôi chỉ có thể nói khéo léo:
“Hoàng thượng quá yêu thương thần thiếp, các muội muội chỉ tình cờ không khỏe thôi, sau này thần thiếp sẽ đôn đốc ngự y chăm chỉ bắt mạch bốc thuốc cho các muội muội.”
Cẩu Hoàng đế liền cau mày nhìn tôi, như thể đang chờ tôi nói tiếp.
Nếu vậy, tôi sẽ không khách sáo!
“Thần thiếp cũng biết rõ tình cảm sâu nặng của Hoàng thượng dành cho thần thiếp.” Thấy vẻ mặt cẩu Hoàng đế rõ ràng bị nghẹn, tôi thầm vui mừng, “Sinh con chắc chắn là một chuyến đi qua cửa tử, khi bụng ngày càng lớn, vết rạn da cũng ngày càng rõ, kèm theo buồn nôn, mất ngủ, sinh xong có thể bị trầm cảm sau sinh. Nguy hiểm quá cao, Hoàng thượng không muốn thần thiếp trải qua, đó là vì muốn tốt cho thần thiếp.”
“Hoang đường, trẫm chưa bao giờ nghe nói những triệu chứng kỳ lạ này.” Hoàng thượng không hài lòng mắng.
Tôi cười nhạo, họ đều cố gắng thể hiện trạng thái đẹp nhất trước mặt Hoàng thượng, làm sao có thể cho hắn thấy những cảm xúc và ảnh hưởng tiêu cực này.
Thân phận Hoàng hậu của tôi trông thì có vẻ tôn quý, nhưng cuối cùng cũng chỉ là công cụ sau cùng thôi. Cũng phải cẩn thận nhìn sắc mặt cẩu Hoàng đế, không cẩn thận thật sự hỏng việc, một câu “chém đầu ở cửa ngọ môn” là tôi chết ngay.
Với tên Cẩu Hoàng đế này, tôi chỉ có thể bắt đầu lại chủ đề.
“Thần thiếp có thể giúp Hoàng thượng quản lý hậu cung tốt, thực ra có một bí quyết.” Tôi giả vờ bí ẩn nói bốn chữ, “Vô dục tắc cương.”
Tôi không có tình cảm gì với cẩu Hoàng đế, cũng sẽ không ghen tuông vì hắn sủng ái ai khác, không làm mất đi chính mình.
Tôi không ham mê tình yêu đế vương mơ hồ.
Đối xử với cẩu Hoàng đế và Thái hậu như cấp trên, cả hai bên đều giữ mặt mũi là có thể sống bình an qua ngày trong hậu cung, không khó chịu.
Cẩu Hoàng đế nhìn tôi, thở dài một hơi, như thể tiếc nuối lại như thể hoài niệm:
“Hoàng hậu thay đổi nhiều quá.”
“Thần thiếp thích nghe Hoàng thượng nói rằng Thần thiếp đã trưởng thành.” Tôi cười nói, “Vì đã trưởng thành, sẽ không đi tìm kiếm những thứ hão huyền. Hoàng thượng nghĩ sao?”
“Vô dục tắc cương.” Hoàng thượng lẩm bẩm, đứng dậy rời đi, nói với tôi một câu giống như cảnh báo, “Trẫm mong Hoàng hậu nói được làm được.”
Ha, hcẩu Hoàng đế tưởng mình trong mắt người khác là miếng bánh thơm ngon à, nhưng trong mắt tôi, hắn còn không hấp dẫn bằng mứt hoa quả trên đĩa.
11
Thiên Hựu năm thứ hai mươi lăm, Cẩu Hoàng đế băng hà, thụy hiệu Minh Hiến Đế.
Thái hoàng Thái hậu quá bi thương, ngất xỉu bên giường Minh Hiến Đế, ngày hôm sau cũng qua đời.
Ba ngày sau, Thái tử đăng cơ, đổi quốc hiệu thành Khải, gọi là Khải Nguyên năm thứ nhất.
Tôi, Tô Băng Băng, vinh dự thăng cấp làm Thái hậu.
Nhưng năm nay, tôi chỉ mới ba mươi tuổi!
Còn về sinh mẫu của tân đế, Lâm Phi, đã qua đời từ năm trước khi tân đế đăng cơ.
Người bạn tốt của tôi, hồng nhan bạc mệnh, chỉ còn lại tôi, Thái hậu, sống một cuộc sống hưu trí trong hậu cung rộng lớn, thật là cũng có chút buồn chán.
Khi Hoàng hậu của tân đế đến bái kiến tôi, tôi không do dự giao lại Phượng Ấn cho nàng, để lại một bức thư dưới án thư, mượn kim bài mà tân đế ban cho, thuận lợi ra khỏi Hoàng cung.
Tôi mới ba mươi tuổi, Hoàng cung, Hậu cung đừng mong trói buộc tôi suốt đời!
Hỡi ôi, bên ngoài Hoàng cung, ta đến đây!