Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Ta làm chủ định mệnh - Hoàn Chương 3: Ta làm chủ định mệnh

Chương 3: Ta làm chủ định mệnh

9:53 chiều – 12/06/2024

8

Cuộc hôn nhân này của ta, trở thành một câu chuyện đẹp trong kinh thành.

Mọi người đều nói ta và chàng ấy cùng đường về kinh, chính là có duyên, hôn nhân do trời định, thật diệu kỳ.

Vì gả cho hoàng tử, của hồi môn của ta cũng rất đáng kể.

Mặc dù Mục Kích không được sủng ái, nhưng dù sao cũng là hoàng thân quốc thích, có một số lượng nhỏ người ủng hộ hắn, không đến nỗi nghèo nàn.

Đêm tân hôn, chàng ấy mạnh mẽ trên giường, thân thể cường tráng làm ta rất hài lòng.

Sau khi thành thân, ta và chàng ấy càng thân mật hơn.

Vài ngày sau, chàng ấy ôm ta bay lên mái nhà, hai người tâm sự vô cùng tình tứ.

Ta ngẩng đầu ngắm sao, nói với chàng ấy:

“Phu quân, ba ngày sau trời sẽ có nhật thực.”

Mục Kích lập tức bỏ qua tình cảm hiện tại, nghiêm túc hỏi:

“Thật sao?”

Chàng ấy có vẻ không tin.

“Chúng ta là vợ chồng, sao ta lại lừa chàng”. Ta nhìn chàng. “Cơ hội khó có được.”

Mục Kích nghĩ đến điều gì đó, đôi mắt sáng lên, nắm tay ta nói:

“Có thê tử tài giỏi như thế này, phu quân như ta còn mong gì hơn!”

Ba ngày sau, trong cung xảy ra một chuyện lớn.

Thục phi, mẫu phi của nhị hoàng tử, phạt quỳ Trương tần, con gái của tể tướng, khiến cả hai mẹ con đều chết.

Chuyện này vừa xảy ra, trên trời liền có nhật thực.

Trong cung được một trận chấn động, hoàng thượng nổi giận.

Thục phi bị giam vào lãnh cung. Nhị hoàng tử cũng bị liên lụy.

Mục Kích sau một hồi mưu tính chỉ được phân công xây nhà, ngược lại Tứ hoàng tử Mục Sơ được đề bạt.

Vì chuyện này, chàng ấy luôn không vui trong lòng.

Ta mời chàng ấy ra ngoài giải sầu, lại tình cờ gặp vài tài tử:

“Những tài tử này, năm nay nhất định sẽ đỗ đạt cao.”

Mục Kích không tin lắm, nhưng vẫn vui vẻ kết giao với họ.

Trên đường về, ta vô tình nhắc đến:

“Tiểu tướng quân Ngự Hoài, sao đã lâu không thấy điện hạ nhắc đến?

“ Nàng không thích hắn ta, nên ta phải tránh xa. Hình như hắn ta đã đi biên cương rồi.”

Ta cười nhạt, không nhắc đến người này trước mặt chàng ấy nữa, cũng không nói rằng, ta đã gửi thư cho Ngự Hoài sau khi hắn ta bị đuổi khỏi nhà.

Cứ như vậy, nhiều lần sau, ta lại gợi ý cho chàng ấy kết giao với nhiều người.

Ban đầu chàng chỉ bán tín bán nghi, sau đó những người này thực sự đỗ đạt, chàng ấy có ơn tri ngộ, kết giao với họ rất vui vẻ.

Qua vài lần điều tra, chàng ấy xác nhận ta có tầm nhìn độc đáo, càng yên tâm nghe theo lời ta.

Nhưng nửa năm trôi qua, chàng ấy vẫn bị chèn ép trên triều đình, vị tứ đệ mà chàng từng không để vào mắt giờ đã leo lên đầu chàng rồi.

Gần đây, chàng ấy rất nóng tính, trách móc không ít hạ nhân, chỉ khi đối diện với ta mới thu lại một chút, cười một cái.

Biết rằng chàng ấy trên triều không thuận lợi, có một số việc cũng không cần giấu diếm nữa.

Một ngày nọ, ta vào thư phòng của Mục Kích, bảo mọi người đều lui ra:

“Có một số chuyện chỉ có thể nói với điện hạ.”

“Chuyện gì?”

Ta dùng ngón tay chấm nước trà bên cạnh, viết lên bàn mấy chữ.

“Mục Hạo, Mục Kích, Mục Sơ” – đây lần lượt là tên của nhị hoàng tử, tam hoàng tử, và tứ hoàng tử.

Mục Kích mím môi thành một đường thẳng, ta nói thẳng ra điều chàng ấy sợ nhất:

“Hạo, nghĩa là ánh sáng ban ngày.”

“Sơ, nghĩa là buổi sáng, sáng sớm, tràn đầy sức sống.”

“Tên của nhị hoàng tử và tứ hoàng tử đều mang ý nghĩa như vậy.”

“Còn điện hạ chàng…”

Mục Kích, Kích là vũ khí, hoàng thượng từ khi chàng ấy sinh ra đã định làm lưỡi dao cho các hoàng tử khác.

Vị hoàng đế bệ hạ đó, từ đầu đến cuối không hề có ý định để Mục Kích làm thái tử.

9

________________________________________

Chàng ấy cố gắng nén cơn giận, ta biết, nếu người nói không phải là ta, chắc chắn đã bị kéo ra đánh trăm rồi.

“Phu quân đừng giận, giận quá hại thân.”

Thấy ta bình tĩnh như vậy, Mục Kích biết ta đã có kế hoạch gì đó:

“Phu nhân đã có kế hay?”

Ta tiến gần chàng ấy, nói bằng giọng chỉ có hai người chúng ta nghe thấy:

“Lần trước vào cung, ta đã gặp mặt thánh thượng, bệ hạ hiện nay mạng số không còn dài.”

Chàng ấy đột ngột đứng dậy, suýt nữa làm đổ cốc trà bên cạnh.

Chuyện này rất quan trọng, Mục Kích tất nhiên thể không chỉ tin lời một mình ta.

Chàng ấy trong cung có tai mắt, có hướng đi rồi, không lâu sau đã tìm ra manh mối.

Hôm đó, chàng ấy vội vã trở về, cùng ta bàn kế sách:

“Phu quân từ nhỏ đã đóng quân ở biên cương, chắc là cũng có chút quan hệ.”

Ta viết hai chữ: Phong địa (phong đất).

Mấy tháng sau, biên giới có loạn, Mục Kích tình nguyện xin quân, hoàng đế cảm thán đứa con này nhân hiếu, liền chia cho Mục Kích đất đai nơi đó, phong chàng làm Cẩn Vương.

Chờ khi chiến loạn lắng xuống, gia quyến sẽ cùng đến đó.

Nhưng tổng chỉ huy lại được hoàng đế chỉ định người khác, Mục Kích chỉ là giám quân, ba tháng sau chiến loạn lắng xuống, ta tạm biệt cha mẹ, huynh đệ và muội muội sắp kết hôn mà ta chỉ gặp hai lần sau khi kết hôn.

Trước khi đi, ta không yên tâm, nhiều lần dặn dò Lục Doanh Doanh cẩn thận, giữ gìn sức khỏe, đừng chạy lung tung, tránh gặp nguy hiểm.

Muội muội trước còn hả hê giờ bị ta làm sợ chết khiếp, chắc chắn sẽ không dám chạy lung tung, gần đây sẽ không thể chết được.

Đến biên cương, tình cảnh không khác nhiều so với dự liệu của ta.

Mục Kích không phải là người không có kế hoạch.

Chàng ấy ở kinh thành bề ngoài là hoàng tử vô quyền vô thế, nhưng đã âm thầm nuôi dưỡng lực lượng, nhưng như vậy vẫn chưa đủ.

Quan lớn của phong địa không phải người của chàng ấy, đợi khi tân hoàng lên ngôi, chỉ cần một lý do là có thể xử lý chàng ấy.

Vì vậy, Mục Kích rất lo lắng, đôi khi còn trách móc ta, ý nói ở kinh thành còn có thể chiến đấu một phen, đến nơi biên thùy khổ hàn này, chết lúc nào không biết.

Ta cười thầm trong bụng, chẳng lẽ phu quân ta vẫn chưa hiểu rõ ý nghĩa của danh hiệu mà hoàng đế ban cho sao?

Vương hiệu “Cẩn”, có nghĩa là cẩn trọng, cẩn thận. Ý muốn nói phải cẩn trọng trong lời nói và hành động, không được tham vọng những thứ không phải của mình.

Nếu dám tham vọng, hoàng đế nhất định không tha cho chàng.

Mục Kích không phải không hiểu, chỉ là đang giận dữ như con thú bị nhốt.

Ta mỉm cười an ủi: “Vương gia không cần vội, chi bằng hãy kết giao thêm vài vị tiểu tướng.” Nói rồi ta đưa cho chàng một danh sách.

Mục Kích biết năng lực của ta, từ trước tới nay chưa bao giờ coi ta như những nữ tử bình thường, mà thường xuyên dẫn ta ra ngoài du ngoạn.

Người khác nghĩ rằng chàng yêu ta sâu đậm, nhưng ta hiểu rõ chàng chỉ muốn được hưởng lợi từ ta.

Những tân quý mà ta bảo chàng kết giao khi còn ở kinh thành, giờ đã có tiền đồ cũng không quên chàng, thường gửi tin tức cho chàng, xem như là đảng ngầm của tam hoàng tử.

Chàng rất tin tưởng ta ở phương diện này, tất nhiên hy vọng ta có thể giúp chàng thêm lần nữa.

Thấy danh sách này, Mục Kích liền tươi cười: “Có thê tử như nàng thật tốt, đa tạ Ân Nhi.”

“Phu thê hoạn nạn có nhau.” Ta mỉm cười dặn dò chàng, những người trong danh sách chắc chắn về sau sẽ có tác dụng.

Sau khi tiễn chàng đi, ta cũng có việc riêng của mình.

Biên cương liên tiếp có tuyết lớn, nhiều nhà dân bị sập mái.

Những năm gần đây, cuộc sống khó khăn, người dân vốn đã khốn khổ. Nếu không được cứu trợ, sợ rằng không qua nổi mùa đông này.

Ta quản lý tài chính của vương phủ và của hồi môn của mình, cũng xem như có chút sinh kế, lúc này bỏ ra một ít để cứu trợ dân chúng cũng tốt.

Sửa nhà, phát cháo, chẳng mấy chốc ta đã nổi danh ở biên cương.

Mục Kích ban đầu không để tâm, nhưng không biết ai đó đã nói gì với chàng, khiến chàng tức giận quay về.

“Tại sao vương phi chỉ lo nổi danh cho mình? Trên phố dân chúng chỉ biết đến vương phi, không biết đến vương gia ta!”

Ta bực bội nói: “Vương gia nghĩ ta như vậy sao?”

Ta đẩy chàng ra: “Chẳng lẽ ngài không tin ta?”

Ta rất hiếm khi tỏ ra ấm ức, chàng nghe vậy biết chắc là có chuyện gì khác, liền vội vàng an ủi ta, sau khi dỗ dành một hồi, ta mới nguôi giận:

“Vương gia, đây là phong địa của ngài, nếu ngài hành động như ta, hoàng đế sẽ nghĩ sao?”

Ta khẽ nói: “Không có lòng trung thành.”

10

Chỉ một lời, Mục Kích hiểu ngay, nếu đối mặt với thảm họa mà vương gia không xử lý, dân chúng trong phong địa sẽ oán giận chàng, nhưng nếu xử lý, hoàng đế sẽ có lý do để xử lý chàng.

Nhưng nếu ta, vương phi, thay chàng đứng ra thì lại khác.

Nhân cơ hội này ta nói:

“Vương phi và vương gia là một thể, dân chúng cảm ơn ta cũng chính là cảm ơn vương gia.”

Mục Kích bị ta thuyết phục, chàng sinh ra trong hoàng tộc, từ trước đến nay vốn không coi trọng dân thường, nếu không phải ta khác biệt, lại có thân phận, chàng cũng không lấy ta làm vợ.

Ta làm việc này là có lợi cho chàng, không có gì sai trái.

Ngoài ra, những tiểu tướng mà ta bảo chàng kết giao chẳng mấy chốc đã nổi danh trong quân đội, và đã xảy ra xích mích với vị quan lớn vừa được bổ nhiệm, chẳng bao lâu sau, ngoại tộc lại tấn công biên giới, ta nói với Mục Kích:

“Vương gia, cơ hội đã đến.”

Chàng nhìn ta ngạc nhiên: “Thật sao?”

“Chỉ cần kế hoạch chu đáo, đá tảng có thể loại bỏ trong ba ngày.”

Thấy chàng vui mừng, ta nhắc nhở: “Vương gia, không thể để người này chết.”

Chàng hiểu ý ta, thay người mới đến càng khó giải quyết, không thể để chết hai tướng quân liên tiếp.

“Cảm ơn phu nhân đã nhắc nhở!”

Ba ngày sau, đại tướng biên cương bị thương, việc quân sự hằng ngày do các thuộc hạ xử lý.

Hai tháng sau, quyền lực hoàn toàn nằm trong tay Mục Kích.

Chàng đã có quyền, ta làm việc cũng càng thêm thuận tiện, thư tín của ta cũng gửi đi bốn phương tám hướng.

Hầu hết những việc này ta đều không giấu chàng.

“Ta tạo thế cho phu quân.”

Mục Kích xem qua, rất vui.

Chàng thậm chí còn xây cho ta một đài quan sát bên ngoài vương phủ.

Ta quan sát thiên văn, thường xuyên nhắc nhở chàng, hôm nay ta dẫn chàng lên đài cao:

“Nếu người trong hoàng thành muốn ngài về kinh thành, ngài phải suy nghĩ kỹ.”

Chàng hiểu ý ta, hoàng đế bị bệnh, kết hợp với lời ta từng nói, những huynh đệ của chàng chắc chắn rất muốn lừa chàng về, để tiện xử lý trên đường.

Ta chỉ vào một ngôi sao trên bầu trời:

“Phu quân chính là ngôi sao này, lúc này nhất định phải giấu mình chờ thời cơ.”

Hai năm sau, thiên hạ đại loạn.

Ta quay lại nhìn chàng:

“Ngày phu quân thống lĩnh thiên hạ đã cận kề!”

Mục Kích ánh mắt cháy rực: “Mong phu nhân giúp ta!”

Ta nhìn chàng đầy tình cảm: “Chỉ mong phu quân không quên lời thề ban đầu.”

Mục Kích: “Ta nhất định không phụ nàng!”

Ta cười ôm chàng, qua vai chàng nhìn ngôi sao sau lưng, ngôi sao đó thoạt nhìn không rõ, thực ra đã vào tinh bàn, sắp tỏa sáng rực rỡ!