Trần Du nắm lấy tay áo ta, khi mọi người chú ý đến người đó, ngài ấy nhắc nhở ta: “Đừng nói gì.”
Ta giữ khuôn mặt trầm trọng, không hỏi thêm, chỉ gật đầu một cách cẩn thận.
“Đây là gì?” Diệp Nhuận nhìn chăm chú vào người hầu bị đưa ra, hỏi.
“Thưa vương gia, chúng thần thấy người hầu này đang lẻn vào phòng của phu nhân tể tướng, thấy chúng thần thì chạy, vậy nên đã bắt hắn lại.” Một lính canh nói.
Người đó bị lính cung dẫn ra trước mặt mọi người.
Diệp Nhuận mở lời trước: “Ngươi làm công việc gì?”
Hắn cúi đầu, không nói một từ.
Mặc dù có nhiều người giữ hắn lại, nhưng hắn không chịu quỳ gối.
Diệp Nhuận lại gần, đạp mạnh vào đầu gối của hắn, hắn gục xuống đất, dưới động tác mạnh mẽ đó, một tấm biển thẻ rơi ra từ hông của hắn.
Diệp Nhuận nhíu mày, đạp mạnh vào tên lính khác, “Lấy lên để bổn vương xem.”
Người hầu cúi xuống nhặt lên, đưa cho Diệp Nhuận.
Diệp Nhuận nhặt lên tấm biển thẻ, trên đó có một chữ “Bắc” lớn lên, rất nổi bật.
Hắn nhăn mày một cách nghiêm trọng, “Tấm biển thẻ này từ đâu ra?”
Người hầu này ngoài mặt trông như đang thách thức Diệp Nhuận,một từ cũng không chịu nói.
“Vương gia… liệu…hắn ta mới là gián điệp của địch quốc không?”
Người này mới nói xong, Diệp Nhuận bỗng nhiên thay đổi biểu cảm, như đang kìm nén điều gì đó.
Ta đứng bên cạnh, không nói một lời.
Dường như đã được sắp xếp bởi Trần Du, ngài ấy thực sự tính toán rất kỹ.
Lần này thật may mắn có ngài ấy bên cạnh.
Khi Diệp Nhuận chuẩn bị nói điều gì đó, Trần Du đã nhanh chóng nói trước: “Dường như, đó chỉ là một hiểu lầm, cảm ơn vương gia đã giúp thần tìm ra gián điệp trong nhà, ngày mai thần sẽ đến tạ ơn vương gia.”
Trần Du nói với sự kính trọng và trên khuôn mặt cũng có chút khí cười.
Tôi nghe ngài ấy nói xong, lại vội vàng bổ sung thêm: “Lần này cũng phải cảm ơn vương gia đã giúp thần hoá giải hiềm nghi”gián điệp”.”
Lời nói của chúng ta đã đủ làm cho hắn không thể nói thêm gì nữa.
Không khó nhìn ra Diệp Nhuận có chút tức giận, nhưng lại đè xuống, giả vờ đứng thẳng: “Tể tướng và phu nhân không cần khách khí, đây cũng là bổn phận của ta.”
Hắn nghiến răng, vung tay áo dẫn mọi người đi..
Cho đến khi không còn nhìn thấy những người đo nữa, ta mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó đi vào trong phủ cùng Trần Du.
Ta đi bên cạnh ngài ấy, nói thầm: “Hôm nay cảm ơn đại nhân đã giúp đỡ, nếu có cơ hội, ta sẽ trả ơn đại nhân.”
Trần Du quay đầu nhìn ta, “Nếu nàng thật sự muốn đền đáp, ngày mai hãy đến thư phòng đi.”
Chỉ vậy à?
Tưởng tượng chỉ là việc đem trà nước cho ngài ấy, ta liền đồng ý, “Được.”
Tâm trí ta đã thả lỏng hơn một chút, nhưng lại nhớ đến người vừa bị bắt đi, ta hỏi: “Đại nhân, người vừa bị bắt đi là ai?”
“Đó là người tin cậy của ta, ngày mai ta sẽ giải quyết một số việc trong tù, sau đó sẽ cứu hắn ra ngoài.”
Ta không ngờ Trần Du còn nói cho ta biết điều này, trong lòng tự nhiên trào lên một cảm xúc không thể diễn tả.
Sau tất cả, cảm giác bảo vệ thật sự rất tuyệt.
Ta tin tưởng ngài ấy, ngài ấy cũng tin tưởng ta.
…
Chúng ta vẫn phải ngủ trên một chiếc giường, chỉ khác với trước đây, tâm trạng hoàn toàn khác biệt.
Thực ra, ta thích ngài ấy, thích rất nhiều,nhưng ta không biết đó có phải là thích giữa nam và nữ không.
Nhưng đồng thời, ta cũng không ghét việc nằm cạnh ngài ấy.
Ta chưa bao giờ bị rồi bời bởi các mối quan hệ Bây giờ chuyện đó đã xảy ra, nếu ta ngủ chung giường với ngài ấy như vậy chắc ta cũng chỉ thích ngài ấy thôi, phải không?
Trần Du cũng khác trước kia, ngài ấy yên tĩnh nằm bên cạnh ta, cả hai chúng ta đều ngơ ngác nhìn lên mái nhà.
Thấy ngài ấy vẫn chưa ngủ, ta buộc moeengj hỏi: “ngài, ngài có nghĩ… mấy năm nữa chúng ta vẫn nằm cùng nhau như thế này không?
Nhưng mấy năm sau, không ai biết người nằm bên cạnh Trần Du là ai.
Trần Du suy nghĩ một lúc, dường như cũng khá cẩn trọng, “Có, nhưng có thể sẽ hơi chật chội.”
Ta chỉ là hỏi thoáng qua không có gì, không ngờ ngài ấy lại trả lời một cách nghiêm túc như vậy.
Nhưng… sẽ chật chội sao?
Nhài ấy béo thêm hay là ta béo thêm?
Nghĩ như vậy, ta gật đầu đồng ý, “Đúng vậy, thức ăn trong phủ thực sự rất ngon, những ngày qua ta đã tăng cân nhiều lắm.”
Khi nghe điều này, một nụ cười mảnh mai nhen nhóm ở mắt môi của Trần Du,”Nàng nghĩ đơn giản quá, không phải vì điều đó đâu.”
“…” Nếu không phải vì điều đó thì còn lý do gì nữa?
Ta không suy nghĩ nhiều hơn, cũng không hỏi thêm.
…
Hôm sau.
Cha ta đã tỉnh dậy. Nghe tin này, ta vội vàng đến Trì phủ, chỉ khi thấy ông ấy không sao, ta mới yên tâm trở về phủ.
Khi ta về đến, Trần Du vừa từ triều đi về, đang chờ ta thư phòng , và ta đã đi thẳng tới đó.
Khi ta đến thư phòng, Trần Du đang thảo luận với một số quan chức khác về điều gì đó, và mọi người đang trò chuyện khá vui vẻ.
Khi ta bước vào, mọi quan chức đều hành lễ gọi ta một tiếng “phu nhân”.
“Nghe nói hôm qua Lục Vương Gia đã bắt được một tay gián điệp ở phủ Tể tướng, đúng không?” một quan chức nói.
“Ừ,” Trần Du trả lời một cách do dự.
Ngay sau đó, một quan chức khác cười: “Từ khi phu nhân đến, Trần Đại Nhân bỗng chốc như mất hồn vậy.”
Lúc này, ta đang pha trà bên cạnh, nghe thấy điều này, ta cảm thấy hơi ngượng ngùng.
Chỉ nghe thấy tiếng cười nhẹ của Trần Du từ phía sau.
Quan chức khác cười: “Trần Đại Nhân, chúng ta thành hôn chỉ chênh lệch mười ngày mà, giờ con trai ta đã tròn trẻo rồi, còn đứa nhà ngài sao lại tĩnh lặng như vậy?”
Sau khi trà được pha xong, ta phục vụ trà cho mọi người.
Trần Du chỉ cười, không nói gì.
Ta biết, điều này là do Trần Du có một số bí mật khó nói ra.
Nhưng ngài ấy chỉ cưới một mình ta, nên không tránh khỏi có người nói rằng ta “giữ chốn nhà không hơn nhà”.
Thực sự là một điều khó nghe.
Một số quan chức cười ha hả: “Chúng ta đang đợi bữa tiệc trăm ngày của thiếu gia đấy.”
Ta cũng chỉ cười nhẹ.
Nhưng nói thật, bệnh thì phải chữa chứ đúng không?
Ta nên cố gắng cải thiện tình trạng sức khỏe của Trần Du, để ngài ấy có cơ hội thưởng thức cuộc sống gia đình, không phụ lòng lòng tốt cuẩngif ấy đối với tôi.
…
Vậy là ta đã quyết định hành động.
Sáng hôm sau, ta đã ra khỏi nhà từ sớm, chạy khắp phố xóm, chỉ để tìm một loại thuốc bổ sinh lực, thậm chí còn gần như xô xát với người khác.
Chủ tiệm thuốc cười toe toét trước khi ta ra về, nói nếu hiệu quả tốt, ta có thể giúp quảng bá và viết một đánh giá, và nếu tốt,người ấy sẽ tặng ta một bộ thuốc nữa.
Ta đồng ý.
Tối đó khi Trần Du về nhà, ta đã nấu sẵn một bát thuốc bổ nóng hổi cho ngày ấy.
Trần Du tối nay không có nhiều việc,ngài ấy trở về phòng từ sớm.
Ngài ấy bước vào phòngmột cái, liền nhìn thấy loại thuốc ta nấu dành riêng cho ngài ấy, đến gần ta và hỏi: “Cái này là gì?”
Ta mặt nghiêm túc, “Đại nhân, loại thuốc này có thể giải quyết căn bệnh mắc kẹt của ngài suốt nhiều năm, cũng là cách ta biểu dương sự chăm sóc của đại nhân dành cho ta trong thời gian qua.”
Trần Du không quan tâm, chỉ nói ba chữ nhàn nhạt: “Ta không bệnh.”
Hiểu được, đàn ông mà, họ luôn tự trọng.
Ta nhìn ngài ấy, “Đại nhân, ta đã rất cố gắng để mua được nó.”
Trần Du nghe xong, nhìn thấy ta mệt mỏi, dường như có chút cảm động, lấy một ít thuốc, chẳng chút do dự, và sau đó nếm một ít.
Thuốc đắng, ngài ấy nhăn mày nhẹ nhàng.
Thấy vậy, ta lấy một quả táo khô trong túi ra và bỏ vào miệng ngài ấy.
“Đại nhân, thế nào?” Ta hỏi.
“Đây là loại thuốc gì?”
“Thuốc bổ sinh lực.” Ta nói và sau đó thêm, “Nếu có hiệu quả, ta sẽ đi lấy thêm, đừng ngại, còn về tiền bạc… để biểu hiện lòng thành, ta sẽ dùng tiền của riêng mình.”
“…”
Trần Du im lặng một lúc, sau đó bất lực cười và nắm lấy tay ta, kéo ta vào lòng, “Đường Nhi, nếu nàng cho ta uống cái này, ta sẽ nghĩ rằng nàng đang ám chỉ điều gì đó.”
Bàn tay Trần Du nắm lấy tay ta rất nóng, nhiệt độ truyền qua áo vào cổ tay ta, nó nóng hơn so với bình thường.
Ta nhìn lên và hỏi, “Ám chỉ điều gì?”
Ngài ấy không lẽ nghĩ rằng ta muốn…
Khi suy nghĩ này xuất hiện, ta nhanh chóng giải thích, “Đại nhân, thật sự là thuốc bổ, đại nhân không phải…”
Ta chưa kịp nói hết, Trần Du đã ngắt lời, “Uống rồi, cũng khá bổ.”
“…Này, ngài nói chuyện sao mà cứ thẳng thắn thế?”
Một bầu không khí ngượng ngay lập tức bắt đầu, ta cảm thấy như Trần Du có vẻ không được thoải mái.
Chính xác hơn, là cơ thể của ngài ấy không được thoải mái.
Cuối cùng, Trần Du buông tay ta ra, đi qua ta không nói một lời, sau đó lên giường.
Ngài ấy như thế, sao lại giống như một người phụ nữ bị oan uất?
Nhưng tiền cũng không thể để phí, nhớ lại lời của chủ tiệm, ta quay người và đi về phía giường.
Lúc này Trần Du đang thay quần áo.
Ta hỏi: “Đại nhân, ngài cảm thấy hiệu quả thế nào?”
“Không có gì đặc biệt.”
Tiếp theo, ta lại hỏi: “Vậy… bây giờ ngài có cảm giác gì không?”
Trần Du nhìn ta một cái, “Không có cảm giác gì cả.”
Ta nhìn vào áo sơ mi của ngài ấy một cách ngượng ngùng, “Uhm… Đại nhân, nếu viết một bài cảm nhận về việc sử dụng, vẫn có thể nhận thêm một liều thuốc, điều này cũng có thể tiết kiệm được một ít bạc.”
Trần Du không nói gì, lên giường, ta sát ngay sau ngài ấy, cũng lên giường.
“Đại nhân, ta còn một câu hỏi…”
Ta chưa kịp nói hết, Trần Du liền quay người không nhanh cũng không chậm, ánh mắt sâu xa, “Nàng thật sự muốn viết bài cảm nhận sao?”
Ta cảm nhận được một chút mùi nguy hiểm, nghĩ suy nhanh trong vài giây, ta nói lắp bắp, “Không cần… Nếu có… thì cũng tốt.”
Ngay khi ta nói xong, Trần Du nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy eo ta.
Trong khoảng cách gần như vậy, ta có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ trên cơ thể ngài ấy.
“Đường Nhi,nàng biết ta thích nàng.”
Ta tròn mắt một chút, cũng không đẩy ngài ấy ra, nhếch môi mỉm cười, “Thực ra, ta cũng khá thích chàng.”
Trần Du cũng ngạc nhiên một chút, nhưng không dám hỏi lại, sợ ta thay đổi ý kiến.
Ta nói thoải mái, thậm chí không ngờ một ngày nào đó ta cũng có thể nói ra những lời như vậy.
15
Ta có thể cảm nhận rõ ràng được cánh tay chàng ấy ôm chặt eo ta, giữ ta chặt trong lòng.
Sau một lúc, chàng ấy mới nói bằng giọng điềm tĩnh: “Đường Nhi, hôm nay nàng cũng mệt rồi, nghỉ đi.”
Ta không suy nghĩ nhiều, ngoan ngoãn gật đầu và sẵn sàng nằm xuống.
Nhưng khi mới nằm xuống, một ý nghĩ đột ngột xuất hiện trong đầu ta.
Không đúng, ta đã đưa cho Trần Du bát thuốc nhưng mà chàng ấy vẫn chưa uống hết.
Nghĩ vậy, ta liền ngồi dậy, nhanh chóng rời khỏi giường, đến bàn và lấy bát thuốc, sau đó đến trước mặt Trần Du.
“Đại nhân, hãy uống thuốc trước khi đi ngủ.” Ta nói với sự kiên nhẫn, ” chỉ cần một hơi là xong.”
Nàng đang quan tâm ta à?”
“Chủ yếu là thuốc này khá đắt đỏ.”
Ta nhận ra Trần Du hơi bất lực một chút, nhưng cũng không tức giận, chàng ấy nhìn lên một chút, “Nàng cho ta uống thuốc này, có phải nàng nghĩ ta không ổn không?”
Đứa trẻ này thật sự thật lòng.
Nhưng thực tế, ta cũng nghĩ vậy.
Suy nghĩ đó, ta gật đầu, “Đại nhân, không có gì phải xấu hổ, hợp tác điều trị là tốt cho ngài, cho ta và cho tất cả mọi người phải không?”
Trần Du nhếch môi cười nhẹ nhàng, không vội vã không chậm, đứng dậy một cách nhẹ nhàng, đáp lại một cách nhẹ nhàng, lấy tô thuốc trong tay ta, sau đó uống hết một hơi.
Ta hơi ngạc nhiên, nhìn chàng ấy với một chút bế tắc.
Ngay sau đó, ta nghe Trần Dư nói: “Đến đây, chúng ta sẽ thảo luận chi tiết về cảm nhận của mình.”
Chàng ấy đứng quay lưng về phía ta, ta không biết biểu hiện của ngài ấy như thế nào, chỉ nghe thấy ngài ấy dần dần hạ giọng, và vẫn kéo ta đi.
Ta vui vẻ gật đầu, “Được.”
Nhưng khi mới leo lên giường, ta bị Trần Du kéo một cách mạnh mẽ, trực tiếp rơi vào lòng chàng ấy.
Ta nhìn lên và thấy ngài ấy đang nhìn xuống ta, đôi mắt nhẹ nhàng đỏ hơn một chút.
Trần Du nhìn ta trong vài giây, nhẹ nhàng nuốt nước bọt, ngón tay nhẹ nhàng vuốt nhẹ trên má ta, sau đó hơi cúi xuống.
Ta nhìn theo, cũng nuốt nước bọt theo chàng ấy.
Trần Du dừng lại một chút, nhìn thẳng vào đôi mắt của ta, từ từ cúi đầu và nhẹ nhàng hôn lên môi ta.
Chàng hôn từ từ và nhẹ nhàng.
Ta vội vã đưa tay đẩy ngài ấy, nhưng bàn tay nằm giữa không trung bị ngài ấy nắm chặt, đặt lên giường.
Bàn tay của Trần Du đặt trên eo ta đã mở ra dây lưng của ta không biết từ khi nào, nhưng ngài ấy không có hành động lopx máng, mà mang theo một chút ý định thăm dò.
Cho đến khi ta không thở được, chàng ấy mới thả ta ra, giọng nói nhẹ nhàng hơi khàn khàn kèm theo một chút cười, “Nhớ viết cảm nhận của nàng vào ngày mai.”
Ta đỏ mặt vì bị chàng ấy hôn, “Ý ngài là gì?”
“Không biết chắc có thể lại được tặng một bộ thuốc nữa cho nàng , làm vốn.”