Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Trí Đường - Hoàn Chương 5: Trí Đường

Chương 5: Trí Đường

6:32 chiều – 11/06/2024

Vậy là sáng nay ngài ấy nói ta ở lại, rồi lát sau ngài ấy quay về, có phải là để đi tìm tên sát thủ không?

Nhưng nghĩ tới địa vị hiện tại, ta không thể cảm ơn ngài ấy thay cho Trì phủ được.

Lo sợ ngài ấy nhận ra sự thay đổi trong vẻ mặt của ta,ta mỉm cười nói một cách cay đắng, “Vâng, chúng ta và Trì phủ xưa nay luôn có quan hệ tốt, giúp đỡ cũng là điều dĩ nhiên.”

Ta cúi đầu, không biết ngài ấy có biểu cảm gì, chỉ là phút tiếp theo,ngài ấy nhẹ nhàng ôm ta vào lòng.

“Trong mắt ta,Đường nhi chỉ cần là chính mình.”Trần Du siết chặt cánh tay,nhẹ giọng nói , “Ý của ta là, Đường nhi muốn khóc thì khóc, không cần kìm nén.”

Đôi mắt ta đỡ đần,ta im lặng, không thể nói một từ nào.

Tôi không thích khóc, ngay cả trước mặt mẫu thân ta cũng cầm được nước mắt.

Nhưng những lời nói đơn giản của ngài ấy đã phá vỡ tuyến phòng thủ cuối cùng trong lòng ta.

Ta thấp giọng hỏi, “Phu quân…ý chàng là sao? Chỉ cần làm chính mình nghĩa là gì?”

Trần Du nhẹ nhàng đưa tay sờ nhẹ đầu ta, “Ta biết nàng là ai, nàng là Đường Nhi,Đường Nhi của Trì phủ,Đường Nhi mà ta yêu.”

Ta sụt sịt, nước mắt không kìm được mà rơi xuống, ta muốn tranh cãi với ngài ấy nhưng lại không biết nên nói gì nên chỉ nói: “Ngài đã biết sự thật tại sao không nói ra?”

Ngoài ra, Trí Đường mà ngài ấy thích là sao?

“Chờ nàng khóc xong đã.”

Bên ngoài trời mưa lớn, ta ôm chặt Trần Du và khóc rất lâu.

________________________________________

Buổi sáng, ta thức dậy với đôi mắt sưng húp, phát hiện Trần Du đang nằm bên cạnh ta, ta đang nằm trong vòng tay của ngài ấy.

Ta cử động, dường như hành động đó đã đánh thức ngài ấy.

Mọi chuyện xảy ra đêm qua cứ như một giấc mơ.

Ngài ấy khẽ mở mắt, đưa tay chạm vào mắt ta, lặng lẽ ngồi dậy, chuẩn bị đi ra ngoài.

Tôi thấy vậy,liền hỏi, “Đại nhân,ngài muốn làm gì?”

“Thấy nàng khóc, mắt sưng lên hết rồi,ta sai người mang thuốc cho nàng.”

Xét theo những gì ngài ấy nói,ngài ấy đã từ lâu biết ta không phải Trí Đường “thật”.

Vậy là bao nhiêu ngày ở bên cạnh ngài ấy, ngài ấy đang giả vở sao?

“Những lời gì?”

“Người đã biết ta không phải Trí Đường”thật”, vì sao lại không giết ta?

“Vì nàng là Đường Nhi, và là Đường Nhi mà ta yêu .” Trần Du quay người đi vài bước về phía ta, nói không nhanh cũng không chậm, “Nàng thích múa, thích ăn đồ ngọt, thích câu cá vào ngày thường, và ngày hôm đó khi nghe tin Trì đại nhân bị ám sát nàng đã rất lo lắng.”

Ta nghe xong, im lặng một lúc.

Có nghĩa là,ngài ấy không giết ta sao?

Ta luôn cảm thấy có điều gì đó không đúng.

“Còn Trí Đường lúc trước thì sao?” Ta suy nghĩ vài giây rồi nói: “Có lẽ vì hôm đó ta và cô ấy cùng rơi xuống nước nên ta mới trở thành cô ấy.”

“Ừ, cô ấy vốn là gián điệp của nước địch, họ ngẫu nhiên đặt cho cô ấy một danh hiệu rồi gửi cô ấy tới đây, cho nên tên ban đầu của cô ấy không phải là Trí Đường,Trần Ngư dừng lại rồi nói tiếp.” : “Bề ngoài cô ấy kính trọng ta, nhưng thực ra cô ấy muốn giết ta. Ta có thể giữ cho cô ấy một mạng, chỉ vì cô ấy rất giống nàng.”

“Gián điệp của địch quốc…

Ta nhìn vào đôi mắt đen huyền của ngài ấy, bỗng có một cảm giác sâu xa không lối thoát.

“Từ lúc nào ngài đã biết ta không phải cô ấy?”

“Nàng khác với cô ấy, dễ dàng để nhận ra.”

“……”

Nếu biết như vậy,ta đã không tự hành hạ mình.

Trần Du vươn tay muốn ôm ta, nhưng thấy ta không nói gì,ngài ấy giơ tay nửa chừng rồi rụt tay lại.

“Được rồi, ta sẽ đợi nàng,dù sao cũng đã từng đợi rất lâu rồi.”

“Ngài chờ gì ở ta?”

“Chờ đợi nàng yêu ta.”

Khi nghe câu này, ta cảm thấy tim mình rung động một cách mãnh liệt.

Ta không biết phải nói gì.

Cảm xúc của ta dành cho Trần Du, thậm chí ta cũng không biết phải mô tả nó như thế nào.

Ngài ấy thực sự rất tốt bụng.

Trần Du đưa tay vuốt ve đầu ta một cách trìu mến,có chút thăm do.

Ta quen với động tác này của ngài ấy, trong một khoảnh khắc, ta không chống cự, cho đến khi ngài ấy rút tay lại.

Lúc này, tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên.

Trần Du đi đến mở cửa, sau đó rời đi sau khi nghe người hầu nói.

Ta thấy vậy,liền đứng lên, vội vàng hỏi, “Có chuyện gì vậy?”

“Người thuê sát thủ sát hại cha nàng đã biết.”

Ta vội vàng hỏi , “Là ai?”

” Lục hoàng tử, Diệp Nhuận.”

Đúng vậy, cha ta không chỉ ở triều đình mà còn ở nhà, luôn tôn trọng người khác, không bao giờ làm tổn thương bất kỳ ai.

Nhưng nếu là Diệp Nhuận, mọi thứ sẽ trở nên rõ ràng.

Ta nhăn mày, “Có lẽ là vì đêm đó ta đã đốt cháy phòng của hắn, khiến hắn hoảng sợ, hắn đang giữ mối hận trong lòng, cho rằng cha ta đã trả thù cho ta, vì vậy hắn trả thù cha ta.”

Những gì hắn làm khiến ta căm phẫn.

Trần Du không nói gì, chỉ nói một câu, “Ta sẽ giúp nàng.”

Hai người chúng ta lần lượt bước ra khỏi phòng.Vừa bước ra có rất nhiều người nhìn chúng ta ,nhưng hầu hết như đang nhìn Trần Du.

Nhìn Trần Du làm gì?

Nhưng mà, phải công nhận,ngài ấy thực sự rất đẹp trai, từ cử chỉ đến lời nói, luôn phát ra vẻ ấm áp.

Chúng ta nhanh chóng đến phòng của cha ta, mẫu thân ta đang cầm phỉnh thuốc để cho cha ta uống.

Cha nương ta từ trước tới nay luôn hòa thuận.

Sau khi uống thuốc xong, ta dụi dụi mắt nói mẫu thân nghỉ ngơi.

Mẫu thân ta do dự một lúc rồi đồng ý, sau khi nhắc nhở rất nhiều,người mới chậm rãi ra khỏi phòng.

Cha ta cần có người chăm sóc, buổi trưa, Trần Du để ta đi ăn trước, ta hứa sẽ quay lại ngay sau đó để thay ngài ấy, rồi vội vã rời đi.

Chưa đi được bước ra khỏi cửa, một chiếc mũi tên đâm thẳng vào bàn đá bên cạnh ta, trên đó còn kèm theo một lá thư.

Ta nhìn lên trên, nhưng không thấy bóng dáng của ai.

Lo sợ Trần Du chờ đợi lâu, ta nắm chặt lá thư trong tay, rồi vội vã rời khỏi đó.

13

Sau khi về phòng, Trần Du vì công việc đã ra đi trước, ta ở lại chăm sóc cha đến chiều.

Trong thời gian đó, mẫu thân đã nhiều ghé qua, khi trò chuyện, nhắc đến việc ta cũng tên là Trí Đường,mẫu thân ta vô cuf xúc động.

Người nói, nếu con gái của người còn sống, cũng sẽ bằng tuổi với ta.

Ta biết, người lại nhớ tới con gái đã mất của mình, cũng chính là ta.

Thực ra, ta rất muốn nói cho họ biết ta chưa chết, nhưng khi thấy họ từ cơn đau buồn vượt qua, ta không muốn nói cho họ biết.

Bởi vì ta hận Diệp Nhuận, ta muốn trả thù. Nếu có chuyện gì xảy ra với ta thêm lần nữa, họ lại phải đau lòng một lần nữa, ta không đành lòng.

Ta an ủi mẫu thân ta về nghỉ ngơi, nhưng vì ta hiện đang ở trong tình huống đặc biệt, mẫu thân ta đương nhiên sẽ không để ta phải ở lại chăm sóc suốt một đêm.

Người không chịu, ta cũng không thể ép buộc, may mắn thay, Trần Du sai người đến đón ta về,dù ngài ấy đã biết sự thật, ta vẫn đồng ý.

Khi ta lên xe, Trần Du cũng ở trong đó, điều này khiến ta hơi ngạc nhiên.

“Đã ăn trưa chưa?”

Ta vừa lên xe đã nghe Trần Du hỏi.

Ta trả lời thật, “Chưa.”

Ngay lập tức, Trần Du đưa cho ta một chiếc bánh quế, “Ăn đi đã,cho đỡ đói.”

Sau khi suy nghĩ dù sao Trần Du cũng biết ta là ai rồi, ta cũng không ngần ngại.

“Cảm ơn ngài.”

Ta cười tươi nhận chiếc bánh quế và cắn một miếng lớn.

Trần Du nhìn ta, cười nhẹ.

Ngày hôm sau, ta dậy sớm chuẩn bị đi tới Trì phủ.

Sau khi cùng Trần Du ăn sáng xong chuẩn bị ra ngoài, một tên thị vệ vội vàng tới báo cáo.

“Đại nhân, phu nhân.” Thị vệ cúi đầu nói tiếp: “Bẩm, Lục hoàng tử đã tập hợp rất nhiều thị vệ ở bên ngoài, hắn nói Phủ tể tướng của chúng ta có gián điệp của nước địch,hắn muốn vào bắt người.”người lục vương phủ nhất quyết muốn vào nhà để khám xét.

Mắt ta hơi đờ đẫn.

Gián điệp của nước địch, đó chẳng phải là ta sao?

Nhưng hắn ta làm sao biết trong phủ có gián điệp?

Ta ổn định tinh thần, nhìn về phía Trần Du.

Trần Du vẫn bình tĩnh, vươn tay nắm lấy tay ta, “Có ta ở đây,đừng sợ.”

「」 Lời nói bình thường của ngài ấy,nhưng đối với ta như một viên thuốc an thần.

Chúng ta lần lượt bước ra ngoài và nhìn thấy lính canh kín cửa, người đứng đầu là Diệp Nhuận.

Diệp Nhuận nhìn chúng ta cười tà ác, “ Trần tể tướng, nghe nói trong nhà ngài có gián điệp của nước địch, nên ta đưa người sang giúp ngài tìm những gián điệp này,ngài cũng không cần phải cảm ơn ta đâu.”

Khi hắn nói từ “gián điệp”, đôi mắt đê tiện của hắn nhìn thẳng vào mặt ta.

Có lẽ hắn đang nói ta.

“Việc trong nhà của ta, không cần vương gia quan tâm.” Trần Du trả lời.

“Không sao, không sao.” Diệp Nhuận giơ tay lên một cách hào phóng, nhìn sang những người lính canh ở sau lưng mình, nhẹ nhàng vẫy tay, “Tất cả các người vào tìm kiếm, tìm kiếm kỹ lưỡng!”hắn nói một cách đầy khiêu khích.

Ngay khi hắn nói xong, những người lính canh sau lưng hắn lao vào phủ.

“Cảm ơn vương gia nhiều.”

Trần Du không cản lại, ta biết, ngay cả khi muốn cản cũng không được.

Ta nhìn xuống, trái tim ta đập nhanh.

Trần Du nắm lấy tay ta một cách âm thầm, ý chỉ cho ta không cần lo lắng.

Cho đến khi một lính canh tìm thấy một số lá thư đã mở, và một lá thư chưa mở ra.

Ta nhận ra ngay, lá thư chưa mở ra đó là lá thư ta lấy từ mũi tên ngày hôm qua mà chưa đọc.

“Vương gia, chúng ta đã tìm thấy một số lá thư nghi ngờ!”

Diệp Nhuận bước nhanh đến, lấy lá thư, nhìn xuống, gần như không nhịn được cười, “Trần đại nhân, ngài xem này, cuối cùng thì bổn vương cũng tìm ra được chứng cớ của gián điệp.”

“Ngươi nói, chúng tìm thấy ở đâu?” Diệp Nhuận chỉ vào người lính canh vừa nói.

“Thưa vương gia, chúng thần tìm thấy trong phòng của tể tướng phu nhân.”

“Tể tướng phu nhân lại là gián điệp?!”

Ta nghe xong, trán ta nhăn lại, hơi bất ngờ.

Ta đã sống trong căn phòng đó một thời gian, nhưng chưa từng thấy những thứ đó.

Có lẽ là người trước giấu, nhưng bị người của Diệp Nhuận tìm ra.

Ta cảm thấy bối rối, dù sao cô ấy cũng là một gián điệp, tại sao không hủy đi ngay khi thấy? Đợi cho người khác tìm ra sao?

Không hủy đi cũng chẳng sao, nhưng sao không giấu kỹ hơn.

Ta nhìn xuống, vẫn bình tĩnh nói: “Chỉ là một số lá thư không rõ nguồn gốc, ta không biết về những thứ này, cũng không phải là gián điệp gì cả, vương gia đừng đổ lỗi không đáng.”

14

“Vương gia đổ lỗi không đáng?” Diệp Nhuận nhếch môi cười méo mó, “Bây giờ có bằng chứng rõ ràng, ngươi là gián điệp vẫn còn giả vờ không biết!”

Ta nắm chặt tay thành nắm đấm, “Ta không biết những thứ này từ đâu đến, ta làm sao giả vờ?”

Lúc này, ta chỉ có thể mạnh mẽ phủ nhận.

Nhưng dù thế nào, ta cũng không thể hiểu được, nguyên thể làm gián điệp , Diệp Nhuận làm sao biết? Lại còn đưa người trực tiếp tới cửa phủ tể tướng.

“Đến bây giờ ngươi vẫn dám nói mạnh miệng! Xem ngươi trong tù còn có dám nói không!” Diệp Nhuận cười lạnh, “Đem cô ta về!”

Ngay khi Diệp Nhuận nói xong, từ trong phủ truyền ra tiếng ồn ào, mọi người tự nhiên quay đầu nhìn.

Một người hầu được dẫn ra ngoài.