Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Trí Đường - Hoàn Chương 4: Trí Đường

Chương 4: Trí Đường

6:31 chiều – 11/06/2024

Trở về phủ, đã là đêm khuya, chúng ta đã thay quần áo.

” phu nhân,tâm trạng của ta hôm nay rất tốt.” Trần Du lên giường trước, ngả ngửa nghiêng dần ở mé giường chờ ta, hỏi tiếp: “Còn nàng?”

Ta đang cài khuy, đột nhiên nghe ngài ấy nói như vậy, một chút giật mình, sau đó cười: “Ta với hắn không có gì quan hệ, phu quân thoải mái là tốt.”

Ta ước gì có thể giết hắn, trả thù cho mạng sống của mình. Hôm nay, vì Trần Du, ta không dám hành động lỗ mãng, chỉ đốt một căn nhà của hắn, làm sao mà thoải mái được?

Trần Du nhìn sâu vào ta một lúc, trước tiên cười, sau đó lại lắc đầu, “Bỗng nhiên ta lại cảm thấy, không đủ thoải mái.”

“Vậy phu quân muốn làm gì nữa?”

Trần Du không trả lời ta, chỉ khi ta đi đến bên giường, ngài ấy kéo tay ta, kéo một cách chậm rãi vào lòng ngài ấy,ôm quanh eo ta.

Khuôn mặt đẹp đến tột cùng của ngài ấy dần dần gần tới ta, trên mặt ngài ấy nở một nụ cười không quan tâm, “Đường Nhi, ta muốn hôn nàng, được chứ?”

Trần Du nói vậy khiến ta bất ngờ. Ta ta là phu nhân của ngài ấy, liệu có cần phải hỏi không?

Ta không nghĩ nhiều.

Mỗi lần, mỗi lần họ đều như vậy.

Nhưng nếu ta không đồng ý, liệu Trần Du có giận dữ và giết ta không?

Nhưng ta không thể hỏi Trần Du, ta đã đồng ý trước đây chưa?

Trần Du nhìn thấy ta ngơ ngác nửa ngày, nhẹ nhàng cúi đầu, cười một cách nhẹ nhàng , “Thôi đi, hôm nay nàng cũng mệt, đi nghỉ sớm đi.”

Ta nhìn nụ cười của ngài ấy, một cảm giác không tốt đã nảy sinh trong lòng ta.

Trần Du, kẻ cười sau lưng, nếu phát hiện ra điều gì đó, trong khi ta đang ngủ,ngài ấy làm gì ta thì phải làm sao?

Mối thù chưa trả, ta không thể chết.

Ta quyết định đánh cược.

Cược rằng trước đây Đường Đường sẽ đồng ý.

Ta nhẹ nhàng nhíu mày, mỉm cười với ngài ấy, đôi mắt cong cong, “Phu quân, chúng ta phu thê, hôn một cái đương nhiên là được rồi.”

Ngài ấy nhìn ta với một chút biến đổi trong ánh mắt, sau đó một giây sau, một nụ cười nhạt nở trên môi ngài ấy, “Ồ?”

Ta nhìn chăm chú vào đôi mắt của ngài ấy, không bỏ qua bất kỳ sự thay đổi nhỏ nào.

Ngài ấy dường như hơi ngạc nhiên.

Liệu ta đồng ý, khiến ngài ấy bất ngờ?

Nhưng ai có thể biết được Trần Du sẽ đột nhiên thực hiện điều này.

Ta nắm chặt tay,đổi chủ đề ,vội vàng nói, “Phu quân… hôm nay thiếp thực sự hơi mệt,nếu không thì chúng ta vẫn nên… “

Ta chưa nói hết lời,liền cảm thấy tay ở eo của ta đột nhiên co lại một chút.

Ta ngồi trong lòng ngài ấy, ngài ấy cao hơn ta một chút, đang ngước xuống nhìn ta, không nói một từ.

Cơ thể ta dính chặt vào ngực của ngài ấy,ngài ấy chỉ cúi người một chút, sau đó hôn lên môi của ta.

Ta nhìn chằm chằm vào đôi mắt của ngài ấy, ngồi yên một cách cứng nhắc, không chuyển động.

Ngài ấy thực sự làm sao?

Vậy ta phải làm gì bây giờ?

Tay ta nên đặt ở đâu?

Trần Du có lẽ đã nhận ra ta hơi căng thẳng,ngài ấy ôm chặt đôi bàn tay của ta không biết nên để ở đâu, chỉ nhẹ nhàng hôn một cái, sau đó nói nhỏ: “Đường Nhi, nhắm mắt lại đi.”

Ta trong một khoảnh khắc không biết phải nói gì, nghe lời nhắm mắt đi, môi ngài ấy lại tiếp tục đến gần.

Ngài ấy làm mọi thứ rất nhẹ nhàng và chậm rãi, rất kiên nhẫn, nụ hôn dịu dàng này không giống như những gì ta tưởng tượng.

Trong đầu ta trống rỗng, không biết ngài ấy khi nào đã buông tay ta.

Ta chỉ nghe thấy ngài ấy cười nhẹ một tiếng, “Được rồi, nghỉ đi.”

Chỉ có… chỉ vậy à?

Phải, ta đã quên,ngài tể tướng này có một căn bệnh khó nói.

“Ồ…” Ta lơ đãng gật đầu, ẩn trong lòng mừng rỡ, sau đó tự mình leo lên giường.

Trần Du không ôm ta như mọi khi, tuy ta không biết tại sao, nhưng cũng không quan tâm.

Chỉ nhớ rằng, vào nửa đêm,ngài ấy mới ôm ta vào lòng lại.

________________________________________

Buổi sáng, sau khi ăn sáng xong, ta nghe thấy một vài người hầu đang thảo luận trong sân.

“Ta nghe nói, tối qua phòng của Lục Vương bị cháy, Lục Vương đang… làm chuyện ấy với Phi tần, làm Lục Vương kinh hãi đến mức không thể nào tiếp tục được.”

Một Nô tì khác nói , sau khi nghe, lớn tiếng hỏi: “Không thể tiếp tục? Không thể tiếp tục cái gì?”

“Ngươi biết mà.” Một nô tì nháy mắt vài cái.

Một vài nô tì khác đổi màu mặt, ngay lập tức hiểu được điều cô ấy nói là gì, lại hỏi: “Làm sao cô biết?”

“Bên ngoài đều truyền như vậy mà, ta nghe được hôm nay lúc đi mua vải, Lục Vương sáng sớm đã sai người đi tới các hiệu thuốc lấy thuốc, còn mời một số thái y , nói chung là cả y thủ tục đều có.”

“Thế à?! Bệnh này không dễ chữa đâu!”

“Đúng vậy!”

Ta đứng ở một bên, im lặng.

Ta suy nghĩ rằng việc đốt phòng có phải vấn đề mấu chốt không?

Người nằm bệnh giấc mộng tỉnh, kẻ hề lại chính là ta.

Nhưng mà nếu có thể làm Lục Vương hoảng sợ như vậy, đó cũng đã thỏa mãn mong ước của ta.

Những nô tì kia tiếp tục nói: “Nhưng Lục Vương không phải đã gửi người đi tìm một cách bí mật sao? Không biết làm sao lại truyền ra ngoài.”

Sau khi nghe xong, ta nhăn mày nhẹ nhàng.

Phải, ta nghĩ việc này chắc chắn là do Trần Du để lọt thông tin.

Điều này chính là cách xử lý củ ngài ấy khi cảm thấy không thoải mái sao?

Thực sự là một đòn bẩy tốt.

Những nô tì đang nói chuyện bỗng dưng ngưng lại, ta nhìn lên, họ đều nhìn đồng loạt nhìn ta:

“Phu….phu nhân”

“Ừm”Ta gật đầu rồi quay người rời đi.

Lúc quay lại phòng,Trần Du từ triều đình trở về,liền phái người gọi ta tới thư phòng.

Suy nghĩ rằng không có việc gì làm, tôi đã đồng ý.

Khi bước vào thư phòng, Trần Du đang cầm một cuốn sách không rõ tên.

Nhận ra sự xuất hiện của ta, ngài ấy nhìn lên với ánh mắt lạnh lùng ban đầu bỗng trở nên ấm áp với một nụ cười, ngài ấy nhỏ giọng gọi: “Đường Nhi, ngồi vào đây đi.”

Ta hỏi, “Phu quân, có việc gì sao?”

Trần Du chỉ vào phía bên phải của ngài ấy, “Ngồi vào đây đi.”

Ta không nói gì, chỉ đi nghe lời và ngồi xuống, rồi hỏi tiếp: “Phu quân, có chuyện gì sao?”

“Ở đây ngồi với ta,cùng đọc sách.”

Ngồi đó khá là chán chường, ta vừa muốn nói điều gì đó, Trần Du lại nói trước.

“Như mọi khi.”

“…” Thôi thì thôi, không biết phải làm sao với ngài ấy .

Với lời của ngài ấy, ta không dám tranh luận gì nữa, chỉ có thể đồng ý.

Nhìn ta như vậy, Trần Du cười nhẹ, “Vậy là được rồi, ta đã sai người làm một ít bánh ngọt mà nàng thích, mời nàng đến, thực ra là để nàng nếm thử thôi.”

Ngài ấy vừa nói xong, một nô tì đã mang vào vài đĩa bánh ngọt.

Ta tỏ ra hài lòng, nhưng ta là một cô nương, phải giữ phong thái.

Vì thế, ta mỉm cười với ngài ấy, “Phu quân,chàng thật là chu đáo .”

Trần Du chỉ cười nhẹ, không nói gì, cũng không nhìn ta, lại cúi đầu vào sách.

Ngài ấy không nhìn ta, nhưng thực sự như vậy thì ta lại cảm thấy thoải mái hơn.

Ta nhìn vào những chiếc bánh ngọt trên bàn, vẫn cười tươi, “Phu quân, vậy thì ta sẽ không kiêng nể nữa.”

Những chiếc bánh này màu sắc đa dạng ta lấy một chiếc ngẫu nhiên và đưa vào miệng.

Đúng vị yêu thích của ta.

Trong những ngày sống lại của mình, có nhiều sự tình cờ thực sự.

Dựa vào cách hành xử của Trần Du, dường như những thứ mà người trước yêu thích hầu như trùng khớp với ta, ta đoán rằng đó cũng là lý do mà Trần Du không phát hiện ra dấu vết trong thời gian dài như vậy, điều này khiến cho ta cảm thấy thoải mái hơn khi ở bên Trần Du.

Ta chưa kịp nuốt một chiếc bánh, một người hầu đã chạy vội vàng vào, “Thưa ngài, xảy ra chuyện không tốt rồi,Trì đại nhân trên đường trở về phủ đã bị đâm một kiếm!

Trì đại nhân?

Trong triều đình chỉ có một Trì địa nhân, và đó chính là cha ta.

Cha ta?!

Ta giật mình, không còn thời gian để suy nghĩ, ta đứng dậy, vội vã hỏi: “Cha… Tình hình của Trì đại nhân như thế nào?”

Người hầu lau mồ hôi, nói: “Thần đến báo cáo với ngài, còn về tình hình của Trì địa nhân thì không rõ lắm…”

Ta không còn quan tâm đến điều khác, ta chạy ra ngoài, chỉ nghe Trần Du nói một câu, “Nhanh chóng chuẩn bị xe ngựa.”

________________________________________

Khi ta đến Trì phủ , ngoài phòng ngủ của cha ta có rất nhiều người,còn mẫu thân ta đang khóc trong phòng .

Mọi người đang thấp giọng trò chuyện.

“Trì phủ thật bi thảm, cách đây không lâu, con gái mới chết đuối, hôm nay gia chủ lại gặp chuyện này, ài…”

“Không biết Trì phủ này đắt tội ai.”

Nghe những lời này,ta chỉ cảm thấy lòng mình đau nhói.

Ta bước nhanh vào phòng , Trần Du đi sau ta không nói một lời.

Khi ta bước vào, ta thấy mẫu thân ta ngồi ở bên giường lau nước mắt, khi nhìn thấy ta và Trần Du bước vào, bà lau đi nước mắt, đứng dậy muốn hành lễ.

Ta giữ bà lại, nhìn thấy cha ta nằm yếu ớt trên giường, mắt ướt đẫm.

Nhưng vì Trần Du ở đó, ta vẫn phải kìm nén nước mắt.

“Trì phu nhân không cần phải tỏ ra xa cách.” Ta nói, “Trì phủ cát nhân thiên tướng(2),nhất định sẽ không sao.”

(2-chỉ những người hiền lương luôn được trời phù hộ)

Mẫu thân ta lau nước mắt một lần nữa, ” Cảm ân tể tướng phu nhân đã an ủi.”

Cha ta bị ám sát, ta đương nhiên không thể đứng nhìn mà không làm gì được.

Lúc này Trần Du đứng sau lưng ta bất ngờ lên tiếng, “Đường Nhi, nàng trước tiên ở lại cùng Trì phu nhân , ta sẽ quay lại ngay.”

Ta nhìn ngài ấy một lúc, cuối cùng thất vọng cụp mắt xuống.

Cũng đúng ngài ấy đường đường là một tể tướng của một nước, làm sao có thời gian để quan tâm mấy chuyện này?

Ta không có gì để trách ngài ấy cả,ngày từ đầu chuyện này không liên quan đến ngài ấy.

Nhưng mà ngài ấy kêu ta ở lại với nương,ta cũng thấy mãn nguyện rồi.

Ta gật đầu, Trần Dư quay người rời đi mà không nói gì thêm.

________________________________________

Ta ở lại với cha đến tận khuya, Trần Du vẫn chưa trở về, ta muốn mẫu thân ta đi nghỉ trước nhưng bà không đồng ý, cứ bắt ta đi nghỉ trước.

Trong sự bế tắc ta đồng ý,người cảm khích nói ta có thể tới vào ngày mai, ta nhẹ nhàng đồng ý.

Mẫu thân ra lệnh cho người hầu chuẩn bị phòng cho ta. Ta trở về phòng kiệt sức về cả thể xác lẫn tinh thần, đóng cửa lại rồi leo lên giường.

Ta ôm chân co ro trong góc giường, đôi mắt đờ đẫn nhìn xuống, dựa vào bức tường lạnh lẽo, ta cảm thấy rất mệt, nhưng không hề buồn ngủ chút nào.

Cha nương ta chưa bao giờ làm điều gì có hại, ta không hiểu ai lại độc ác đến vậy?

Vì vậy ta nhất định tìm ra kẻ chủ mưu trả thù cho cha ta.

Ta dựa vào bức tường lạnh, không biết đã qua bao lâu, chỉ nghe thấy tiếng mưa rơi bên ngoài.

Có lẽ lúc này, Trần Du mới chỉ làm xong việc?

Một tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, ta ngạc nhiên một chút, đứng dậy để mở cửa.

Ngay khi cửa mở ra, ta thấy Trần Du đang đứng dưới mưa,dùng dù che mưa.

Ta có chút ngạc nhiên, không nghĩ rằng ngài ấy sẽ đến.

Ta miễn cưỡng mỉm cười với ngài ấy nhưng nụ cười có chút cay đắng”Phu quân,sao chàng lại tới đây?”

Trần Du không nói gì, gấp dù rồi bước trực tiếp vào trong.

“Đường Nhi,ngày mai tên sát thủ sẽ nói ra kẻ chủ mưu,nàng không cần lo lắng,mọi chuyện có ta rồi.”

Nghe ngài ấy nói như vậy, tim ta run lên một chút, mắt đột nhiên ướt đẫm.