“Ta không biết.” Ngay khi cô ta nói xong, ta liền nói,”Lục vương phi vừa mới qua đời, người vừa ngồi lên vị trí vương phi, vì vậy hãy tự giữ bản thân, tránh làm những việc không đạo đức, gây nhiều phiền não,tạo ra những phiền toái không đáng có .”
Cô ta nghiến răng nói, “Cảm ơn phu nhân đã nhắc nhở.”
“Phu nhân, nếu không quay về ngay, Tể tướng đại nhân sẽ lo lắng ạ.
“Tiểu Thùy theo sau ta, nói nhỏ.
Ta thở dài sâu, gật đầu, “Ừ,” một tiếng nhẹ nhàng, rồi quay người rời đi.
________________________________________
Khi ta đi đến cổng cung điện, Trần Du dường như vừa kết thúc cuộc trò chuyện với vài quan lớn, thấy ta trở lại,ngài ấy đứng dậy và đi dần về phía ta.
“Đường Nhi về phủ thôi.”
Ta cảm thấy lòng mình nặng trĩu, nhẹ nhàng gật đầu, trả lời, “Được.”
Chúng ta nhanh chóng trở về phủ.
Ta nằm xuống giường với khuôn mặt mệt mỏi, thở dài.
Trần Du thay quần áo sạch sẽ, thấy tình cảnh của ta,ngài ấy nằm xuống bên cạnh ta.
“Hôm nay Lục Vương phi có nói gì với nàng không?” Trần Du bất ngờ hỏi.
Ta không muốn nói nhiều, chỉ lắc đầu.
Dù ta là phu nhân của tể tướng, nhưng muốn trả thù cho bản thân ta vẫn phải suy tính từng bước.
Ta là phu nhân của Trần Du, hành động của ta có thể ảnh hưởng đến ngài ấy, vì vậy ta không dám tự ý hành động.
Ngài ấy đối với ta rất tốt, ta không muốn gây phiền toái cho ngài ấy.
Trần Du nhận ra rằng ta không muốn nói nhiều, ngài ấy thông cảm không hỏi gì thêm, ôm ta vào lòng, “Nếu trong lòng có điều gì không vui, hãy nói với ta, dù là giết người hoặc phóng hỏa, ta cũng sẵn lòng giúp màng .”
Nghe ngài ấu nói như vậy, ta không kìm được mà cười, trong lòng lại xuất hiện một cảm giác khó diễn đạt.
Thực ra, ta không muốn nợ ngài ấy gì cả.
Ta vừa muốn mở miệng để từ chối,ngài ấy lại cúi đầu hôn nhẹ lên trán ta, “Ngày mai cần phải dậy sớm, nghỉ ngơi đi.”
Ta thất thần đưa tay lên sờ nhẹ trán mình, khuôn mặt đỏ ửng, chỉ có thể kìm nén cảm xúc ngượng ngùng và nói lắp bắp, “Tại… tại sao?”
“Ngày mai ta không có việc bận, nếu phu nhân rảnh, hãy đến thư phòng với ta.”
“……”
……
Không ngoài dự đoán,ngày hôm sau ta vẫn lười biếng trên giường không dậy.
Trần Du nhẹ nhàng nhấc mở chăn, nhẹ nhàng gọi, “Đường Nhi, đã đến lúc dậy rồi.”
Ta nhăn mày, lại gắp chăn che mình, không nói gì.
Không biết đã bao lâu, bên ngoài chăn lại vang lên tiếng của Trần Du, “Đường Nhi, ta nhớ lúc trước nàng không phải là người thích ngủ nướng đâu.”
Nghe điều này, ta như bị giật mình, ngay lập tức ngồi dậy.
Nếu nguyên thể của Trần Du thích dậy sớm, thì ta cũng phải dậy sớm.
Ta vuốt nhẹ mắt buồn ngủ, mơ hồ nhìn thấy Trần Du đã mặc y phục.
Trần Du thay đồ một cách thoải mái, thấy ta dậy, ngài ấy mỉm cười mãn nguyện, “Ta đợi phu nhân cùng nhau dùng bữa.”
Ngài ấy nói xong, bước ra khỏi phòng, chỉ còn mình ta ngồi trên giường một cách thấy thần.
Tiếp theo, Tiểu Thùy bước vào, gương mặt tươi cười, “Phu nhân.”
Sau khi được phục vụ tắm rửa, hai chúng ta cùng đi ra ngoài.
Tiểu Thùy đi phía sau ta, bất ngờ nói, “Phu nhân, hôm qua người múa thật đẹp, thật là khiến Tiểu Thuý mở mang tầm nhìn.”
Ta nhếch môi một chút, do dự nói, “Ta biết múa điệu múa đó… có lạ không?”
“Ừ, lạ lắm!” Tiểu Thuỵ gật đầu mạnh, “Tiểu Thuỵ phục vụ phu nhân đã lâu, biết phu nhân biết nhảy múa, nhưng chưa từng biết phu nhân biết điệu “Lý Yên Khúc”, hôm qua thấy người múa, thực sự nô tì rất bất ngờ.”
Ta nhấm nháp môi, không nói gì.
Trần Du đã bảo ta múa điệu múa này, vậy nên ta mới múa.
Có khi là cô ấy đã học từ nhỏ, việc Tiểu Thuỵ không biết cũng là điều bình thường.
Ừ, chắc là như vậy.
……
Sau khi dùng bữa sáng, ta cùng Trần Du đi đến thư phòng.
Ngài ấy ngồi xử lý công việc, ta đứng đó không biết làm gì.
Không dám hỏi, không dám nói.
Trần Du nhìn lên ta một cái, “Rót trà cho ta.”
Ngài ấy nói xong rồi lại hạ đầu đọc tài liệu.
Ta biết pha trà, chỉ là… ta không biết nhài ấy thích loại trà nào.
Nghĩ thế, ta nhỏ giọng hỏi, “Phu quân, hôm nay chàng muốn uống loại trà nào?”
Trần Du nhìn xuống và suy nghĩ một lúc, mới nhìn lên và nói nhẹ nhàng, “Nàng biết ta thích loại trà nào.”
Ta cười tươi vui vẻ, “À… Đúng rồi, thiếp biết rồi.”
Thế thôi, biết cái quái gì đâu.
Mặc dù không biết, nhưng ta chỉ có thể quay đi mà thôi.
Không sao, Tiểu Thùy chắc chắn biết, ta sẽ đi hỏi Tiểu Thùy.
Ngay khi quay đi, tiếng Trần Du lại vang lên, “Đường Nhi, pha trà ở phòng kia.”
Ta nhìn theo hướng mà ngài ấy chỉ, mới nhận ra phía sau rèm ngọc có một căn phòng trà nhỏ.
Ta nhìn sang phía đó, như bị sét đánh, nhìn xuống đất một lúc rồi trả lời, rồi bước qua.
“Từ lâu không đến, thiếp thân đã quên mất.” Ta cười.
Trần Du chỉ nhếch môi, ánh mắt quay trở lại trên tấm văn.
Ta đi vào, nhìn vào vài loại trà trên đó, một lúc rơi vào suy tư.
Chỉ có bốn năm loại, ta chọn một cái ngẫu nhiên, nếu may mắn, có thể sẽ chọn được loại ngài ấy thích.
Nhưng nếu không may…
Ta không dám nghĩ sâu, sau một lúc suy nghĩ, ta chọn một cái ở phía xa nhất.
Những loại thường dùng thường để ở mé bên.
Ta pha trà thành thạo, sau đó đứng lên mang ra.
“Phu quân , trà.”
“Ừ.” Trần Du nhận lấy, thổi một cái, sau đó nhấp một ngụm.
Trái tim ta đập không ngừng , nắm chặt nắm đấm trong tay áo.
Chỉ khi Trần Du đặt ly trà xuống mà không có biểu cảm gì đặc biệt, ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Ta đoán đúng rồi?
Ta chưa kịp vui mừng, liền lùi ra một bước.
Sau đó, Trần Du thỉnh thoảng yêu cầu ta phục vụ trà hoặc mài mực cho ngài ấy.
Ánh mắt của Trần Du luôn ấm áp và dịu dàng, ta bất ngờ nhận ra rằng, ngài ấy không khó gần như ta tưởng.
Cho đến khi ta mệt, chỉ biết ngáp, Trần Du mới nói chuyện với ta.
“Đường Nhi.”
Ngài ấy đột nhiên gọi ta, làn mắt mệt mỏi của ta liền tỉnh lại, nhìn lên trả lời, “Ồ?”
Trần Du hạ mắt lật trang văn, giọng nói cũng tự nhiên, “Gần đây, ta không chịu được cách cư xử của lục vương,đang định nghĩ biện pháp chơi họ, nàng có ý kiến gì hay không?”
8
Bị ngài ấy hỏi như vậy, ta rất bối rối.
Hóa ra Trần Du cũng không thích cách hành xử của Diệp Nhuận?
Ta nghiêm túc suy nghĩ, hỏi lại,”Phu quân,ngài dự định bắt đầu từ đâu?”
Trần Du nhấn nhá nhẹ tay trên bàn, suy tư một lúc, sau đó mới nói, “Lục vương có một người vợ đã mất, ta đã sai người điều tra, hóa ra là do lục vương với Lâm Thanh vương phi hiện tại hợp tay sát hại.”
Ồ, có vẻ như người đó là ta.
Nhưng khi ngài ấy nói về việc sai người đi điều tra, ta cảm thấy hơi ngạc nhiên.
Ta không nghĩ ngài ấy sẽ gửi người đi điều tra chuyện này.
Nhưng mối quan hệ giữa Phủ tể tướng và Trì phủ luôn tốt đẹp, vậy nên việc ngài ấy gửi người đi điều tra cũng có thể hiểu được.
Ý định của Trần Du là từ phía này bắt đầu, đúng là theo ý ta.
Ta vừa muốn hỏi ngài ấy định làm thế nào, thì nghe Trần Du tiếp tục nói: “Phu nhân,nàng nghĩ sao về điều này?”
“Cô ấy bị Lục Vương giết hại, chúng ta có thể dùng cơ hội này để trừng phạt hắn ta.”
“Ví dụ?”
“Một vụ cháy, đốt cháy phòng ngủ của Lục Vương.”
Ta mới nói xong, nghe Trần Du cười nhẹ một tiếng, nhưng không nói gì thêm.
Nghe thấy ngài ấy cười, ta nhăn mày, “Phu quân,chàng cười gì vậy?”
Trần Du hất hàm cười trong, giống như không có gì xảy ra, “Phu nhân thật là tốt bụng, ta còn nghĩ rằng phu nhân sẽ dùng biện pháp tàn nhẫn hơn.”
“……”
Có suy nghĩ ta cũng không dám, cuối cùng là mượn tay Trần Du để trả thù Diệp Nhuận, họ cũng không có mối thù nào đáng giá mạng sống, ta cũng không thể sai người lên đâm Diệp Nhuận chứ?
Sau đó chúng ta cả hai đều không nói gì.
Ta thấy ly trà bên cạnh Trần Du đã nguội đi một chút, vậy nên chuẩn bị đổi ly mới cho ngài ấy.
Nhưng khi tay ta vừa chạm qua, Trần Du lại gọi ta lại.
“Phu nhân đã mệt mỏi rồi, để ta cử người khác đi.”
Lời ngài ấy vừa dứt, một người hầu từ cửa bước vào,
Nhìn thấy ngài ấy thực sự lo lắng cho ta, ta cũng không còn khách khí, liền ngồi lại.
Trần Du lại lấy cuốn văn sở lúc nãy chưa đọc xong, cẩn thận đọc tiếp.
Người hầu đã đổ trà nóng vào, đưa đến gần Trần Du, rồi nghe ngài ấy nói tiếp: “Đại nhân không phải là ghét trà này quá đắng sao,luôn dùng trà này để chiêu đãi khách? Hôm nay thế nào…”
Người đó chưa nói xong, thì bị Trần Du ngắt lời, “Ngươi nhớ nhầm rồi, ta chỉ thích uống trà này.”
“Vâng vâng… có khi thần gần đây bận quá đầu óc có chút không minh mẫn…”
Người hầu cười khẩy một cái rồi nhanh chóng lui ra ngoài.
Một ngày trôi qua, đến tối.
Ta và Trần Du đã lên kế hoạch, ta sẽ đi đốt phòng ngủ của Diệp Nhuận, vì đó là phòng mà trước đây là Lục Vương phi ở, tức là ta.
Ta dự định bảo Trần Du loại bỏ các lính canh và trông chừng giúp ta
Ta không ngờ Trần Du thật sự sẽ đồng ý với kế hoạch của ta, và còn đồng ý rất dễ dàng.
Để tránh bị lộ bí mật, ta còn cố gắng hỏi Tiểu Thuỵ về cuộc sống hàng ngày của thân thể này, để không làm Trần Dư sợ hãi khi ta nhảy qua tường.
Rất nhanh, chúng ta đã leo qua tường vào Phủ Lục Vương.
Ta đứng ở góc tường, vuốt nhẹ tro bụi, nói, “Phu quân, chàng là người chức cao vọng trọng, lại còn biết leo tường à?”
Trần Dư chỉ nhếch môi một chút, không nói gì.
Ta quen với địa hình ở đây, nhưng để không làm Trần Dư nghi ngờ, ta cũng đi theo anh ấy một vòng.
Khi đến cửa phòng, từ bên trong truyền ra một số tiếng thở dốc nhè nhẹ, và vẫn còn tắt đèn, không cần phải suy nghĩ cũng biết họ đang làm gì.
Cửa phòng chỉ đóng nhẹ, tiếng ồn bên trong càng ngày càng to, như những mũi kim đâm vào tim ta.
Họ thật gan dạ, không sợ rằng sau khi ta chết, ta sẽ trở lại truy sát họ sao.
Trần Du có lẽ đã thấy ta đứng ngơ ngác, đi đến gần ta, ôm ta vào lòng, nói nhỏ, “Đường Nhi, hôm nay hay là thôi, chúng ta đổi ngày khác.”
Trần Du ôm ta chặt, vòng tay của ngài ấy rất ấm áp.
Ta mím mạnh môi, nén lại cảm xúc không thoải mái trong lòng, nhẹ nhàng cười, cũng nói nhỏ, “Phu quân,chàng nói gì vậy? Chúng ta đã đến đây rồi không thể dừng lại được.”
Đã đến lúc này, ta không còn tình yêu với Diệp Nhuận nữa, ta chỉ cảm thấy tiếc nuối cho quá khứ của mình.
Cuối cùng, Trần Du cũng đồng ý một cách nhẹ nhàng rồi mới buông ta ra.
Ngài ấy nhìn chăm chú vào đôi mắt của ta, dường như muốn nói điều gì đó, nhưng không thốt ra lời.
Hai người đó có lẽ quá mải mê với cửa đã đóng, cộng với việc chúng ta di chuyển rất nhẹ nhàng, nên họ không nhận ra chúng ta.
Ta cũng không biết Trần Du đã làm gì, dù thời gian chuẩn bị của chúng ta không dài, nhưng không có một người hầu nào đến.
Khi đã chuẩn bị xong mọi thứ, ta ném một ngọn lửa vào góc tường, rồi cùng Trần Du trở về.
Ta quay đầu nhìn thấy ngọn lửa ngày càng lớn, khói đen bốc lên, từ bên trong truyền ra một tiếng la kinh hoàng, hai người đó liền chạy ra ngoài.
……