Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Trí Đường - Hoàn Chương 1: Trí Đường

Chương 1: Trí Đường

6:29 chiều – 11/06/2024

Phần 1

Ta đã chết,cơ thể hoàn toàn lạnh lẽo.

Nhưng ta cũng sống lại, trở thành phu nhân của Tể tướng.

Chính vì vậy, Tể tướng muốn đưa ta đến tang lễ của Lục vương phi, cũng chính là tang lễ của ta.

Rất tình cờ, thân thể này cũng tên là Trí Đường, trông giống ta đến 70-80%, tất cả mọi thứ đều tình cờ đến mức như là đã sắp đặt sẵn.

Thậm chí ta cảm thấy, ta tựa như là thế thân của chính mình .

Ngày ta ngã xuống nước, cô ấy cũng ngã xuống nước, có lẽ là vì điều đó, ta mới trở thành cô ấy.

Bây giờ, ta chỉ có một suy nghĩ, ta muốn trả thù.

Phần 2

Đó là ba ngày sau.

Ta đứng bên ngoài linh đường, nghe thấy có người đang khóc cho ta.

Nói thì mỉa mai, sau khi ta chết, họ cũng chỉ đơn giản tổ chức một tang lễ, còn Lục vương gia Diên Nhuận và phi tần đó cũng chỉ là giả vờ chảy vài giọt nước mắt.

Ta không thể không cười lạnh.

“Đường Nhi, sao thế?” Một giọng nam dịu dàng truyền đến từ bên cạnh.

Ta quay đầu nhìn, là Tể tướng Trần Du.

Ta nhìn vào khuôn mặt của chàng ấy, lắc đầu, “không có gì.”

Trần Du không hỏi thêm, nhìn vào bên trong một cái, mỉm cười nhẹ với ta, “Vào đi.”

Ta bước vào, ánh mắt quét qua nhóm người đông đúc, không thấy Lục vương gia cùng với phi tần của hắn.

Người rất nhiều , những người hầu trong phủ đi lại, ta và Trần Du lạc nhau.

Cũng được.

Ta đi vào căn phòng mà trước đây ta đã ở, cửa phòng mở ra.

Khi ta bước tới cửa,bên trong đột nhiên vang lên một âm thanh nho nhỏ.

“Vương gia, nhẹ chút~”

Vương gia? Diệp Nhuận?

Ta vô thức nhìn vào trong phòng, thì thấy một bức tranh khiêu dâm kinh điển.

Diên Nhuận quay đầu nhìn ta một cách hoảng sợ.

Ta ngưng thoái thở một chút.

Mẹ khiếp, tang lễ của ta vẫn đặt trước sân, hắn lại ở phía sau sân mà vui vẻ à?

Ôi!

Ta vừa uốn đi lên, bỗng một cánh tay kéo lấy tay ta.

Người đó rất mạnh, kéo ta về phía sau, ta đâm mạnh vào ngực của hắn.

Sau đó, hai bàn tay che mắt ta, một giọng nói vang lên nhỏ nhẹ, “Đừng nhìn những thứ đó, làm bẩn mắt nàng.”

Giọng nói này, có phải là Trần Du không?

Nhưng chàng ấy làm sao lại ở đây?

Trần Du đẩy ta ra ngoài, rồi bước vào trong,nhếch môi nhìn hai người trần truồng, miệng hắn cong lên một nụ cười vô hại, như không thấy gì, “Thần sẽ không làm phiền sự hứng thú của vương gia.”

Diên Nhuận giữ cái chăn che người, mặt đỏ bừng không biết nói gì, “Ngươi… bổn vương nói với các người, việc hôm nay nếu ai dám tiết lộ một từ nào ra ngoài, ta nhất định sẽ không tha cho hai người!”

Trần Du nhẹ nhàng gật đầu, khuôn mặt vẫn giữ nụ cười vô tội, “Thần hiểu rồi.”

Sau khi nói xong, chuyển người lui ra ngoài.

“Về thôi.”

Ta lúng túng gật đầu, không ngờ Trần Du thực sự sẽ đồng ý với Diên Nhuận.

Trên đường về phủ,hai người chúng ta ngồi trên xe ngựa đều không nói một lời.

Chỉ khi sắp tới phủ, Trần Du mở miệng phá vỡ sự yên bình.

“Hôm nay phu nhân sao lại đi ra phía sau sân?” Không chờ ta trả lời,Trần Du không nhanh cũng không chậm nói tiếp.

“Ta đã tìm phu nhân rất lâu rồi.”

Ngữ khí này của Trần Du, ta cảm thấy như chàng ấy đã chịu đựng uỷ khuất gì đó…?

Ta hắng giọng, “Thần thiếp… vội vã tìm ngài, không biết tại sao, lại đi ra phía sau sân.”

Trần Du cười cười, “Bây giờ sao lại trở nên rụt rè rồi?”

Nghe vậy, ta đột nhiên rơi vào im lặng.

Làm sao ta biết họ đã quan hệ như thế nào?

Ta không thể giải thích, chỉ mím môi mỉm cười .

Phần 3

Ngày thứ hai.Câu chuyện Lục vương gia vui đùa ở sân sau,trong khi thi thể Lục vương phi chưa nguội lạnh đã lan truyền khắp kinh thành.

Không cần phải suy đoán cũng biết việc này là do Trần Du làm.

Dù sao, ngày đó, chỉ có ta và Trần Du thấy chuyện đó.

Ta không ngờ rằng Trần Du lại là một người “khẩu phật tâm xà(1)”.

(1-chỉ những người bên ngoài nhìn hiền lành,vô tội nhưng bên trong lại nham hiểm,độc ác)

Khi Trần Du trở về phủ, vẫn giống như chưa có chuyện gì xảy ra, cùng ta ăn tối.

Chàng ấy lại gắp thêm thịt vào bắt của ta nói, “Cơ thể nàng còn chưa hồi phục, hãy ăn nhiều một chút.”

Ta nhìn cái đùi gà bóng loáng trong bắt, gật đầu nói “Vâng.”

Sẽ thật tệ nếu chàng ấy biết sự thật.

Sau khi ăn tối, Trần Du lại đi xử lý văn thư.

Nói ra, Trần Du quả thực là người rất có quyền lực,đã đảm nhiệm chức vụ Tể tướng khi còn rất trẻ.

Hoàng đế mê mải với cái đẹp,không quan tâm chuyện triều chính, nên mọi việc chính sự hầu như đều do Trần Du xử lý, cũng nhờ vậy, cả triều đình từ trên xuống dưới mới yên ổn, không gây bất hoà.

Buổi tối, ta ngồi trong sân thổi gió, sai người mang ra một ít bánh ngọt.

“Phu nhân, đại nhân nói, tối nay sau khi hoàn thành công việc,sẽ đến phòng của người.” Nô tì thân cận bên cạnh ta nói.

Ta dừng lại với chiếc bánh quy trên tay

“Ở phòng của ta?”

Nghĩ vậy, ta nhìn lên và hỏi, “Tiểu Thuỵ, ta và ngài ấy… đã bao lâu rồi chưa làm chuyện đó?”

Tiểu Thuỵ nhăn mày,lát sau mới hiểu ý của ta, “Thưa phu nhân, phu nhân và ngài ấy trước giờ chưa từng ở chung phòng.”

“Chưa?” Ta cũng nhăn mày theo, “Sao đã kết hôn lâu như vậy mà vẫn chưa ở chung giường,Tể tướng có phải có vấn đề gì khó nói không?”

Tiểu Thuỵ nghiêm túc suy nghĩ một chút, gật đầu, “Nghe phu nhân nói vậy,cũng có lý, nô tì đã ở trong phủ nhiều năm, chưa từng thấy đại nhân cùng với bất kỳ phụ nữ nào…”

Tiểu Thuỵ chưa nói hết câu, nhưng ta đã hiểu ý của muội ấy.

Nhưng điều đó cũng tốt, ít ra không cần lo lắng phải đối mặt với chuyện đó.

“Đại nhân đối với phu nhân rất tận tình.” Tiểu Thuỵ nói, mỉm cười ngượng ngùng, “Thực sự là ghen tị với người đó.”

Ta uể oải ngả người ra sau, nuốt chiếc bánh ngọt trong miệng, thở dài, “Quan tâm cũng vô ích, phụ nữ cuối cùng cũng sẽ già đi, không có giá trị gì, sau này chỉ có thể trở thành phụ nữ bị bỏ rơi.”

Mấy ngày qua,sau khi rời khỏi phủ của Lục Vương phủ,trong lòng liền trở nên nhẹ nhõm hơn một chút.

Nếu có thể quay lại thăm cha nương, thì càng tốt.

“Phu nhân,người thực sự đã thay đổi rất nhiều trong vài ngày qua.”

Tiểu Thuỵ nói bất ngờ, làm ta giật mình.

「Tại sao lại thay đổi?」

“Chuyện nhiều hơn, tính cách cũng vui vẻ hơn.” Tiểu Thuỵ nói.

Ta nuốt nước bọt, “Vậy…vậy ta sẽ cố gắng im lặng hơn.”

Nhưng điều đó quá khó, ta thậm chí là một người nghiện nói.

Tiểu Thuỵ lắc nhẹ đầu, cười, “Nếu phu nhân có thể nói nhiều hơn, sẽ tốt hơn chứ.”

Nghe vậy ta cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Không sao cả, chỉ cần Trần Du không phát hiện ra thôi, ta chỉ sợ sau khi bị phát hiện, sẽ bị coi như là kẻ điên.

Sau đó, ta cho Tiểu Thuỵ lùi xuống, ngồi một mình trên ghế đẩu trong sân,ngày sau đó liền ngủ thiếp đi.

Không biết đã bao lâu, ta chỉ cảm thấy cơ thể như được ai đó nhẹ nhàng bế lên.

Khi ta mở mắt ra,thứ ta nhìn thấy là xương quai hàm của Trần Du.

Sức của chàng ấy rất lớn, bước chân vững vàng, nằm trong vòng tay của chàng ấy cảm giác rất an toàn.

Bị ôm như vậy, ta cảm thấy không mấy thoải mái, nhưng nếu cố thoát ra, liệu rằng có bị phát hiện chàng ấy phát hiện ra điều gì không?

Nhưng mấy viên cứng cứng trên ngực anh ấy là gì?

Nghĩ vậy, tay ta liền vươn lên để sờ.

Nhưng khi lòng bàn tay tiếp xúc, từ trên đầu bỗng truyền đến một tiếng, “Vừa không gặp ta một nửa giờ, dục vọng của phu nhân lại lớn hơn rồi.”

Bị âm thanh đó làm giật mình, ta nhanh chóng rút lại tay, cười đáp, “Phu quân, thiếp chỉ muốn xem phu quân gần đây có khỏe không thôi.”

Thật là xấu hổ.

Trần Du cười nhạt, không nói gì thêm

Vào phòng,Trần Du đặt ta lên giường, sau đó cởi áo ngoài.

Trần Du sắp xếp quần áo gọn gàng, quay đầu nhìn ta, hỏi một câu làm ta rất bối rối, “nàng không sợ ta làm gì sao?”

“À?” Ta nhăn mày nhẹ, sau đó lắc đầu, “Không sợ đâu,phu quân,chàng nói gì thế?”

“Ngài tốt nhất vẫn đi chữa căn bệnh khó nói của mình đi”.Ta nói thầm trong lòng

“Nàng không phải là Trí Đường, phải không?” Trần Du từng bước tiến gần ta,trên mặt vẫn mang nụ cười nhàn nhạt đó,”Cô ấy không quen với Lục Vương phủ như nàng, không thích đồ ngọt, không gọi ta là phu quân, tính cách của nàng bây giờ hoàn toàn khác biệt so với trước đây,nàng là ai?”

Bị phát hiện rồi sao.

Nhưng thực sự ta không biết tính cách của Tể tướng Phu nhân thế nào,muốn giả vờ cũng không thể được.

Ta vẫn nhìn Trần Du với vẻ mặt ngây thơ, giọng điệu có chút thất vọng, khịt mũi nói: “Phụ nữ giống như một bông hoa, sau mùa hoa nở không ai quan tâm đến cô ấy, cô ấy bị người khác bỏ rơi, ta không muốn bị như vậy.”. Ta muốn ở trong cuộc sống hữu hạn này.” Trong cuộc sống đời thường, yêu đương đôi lứa với người có phải là sai không?

Ta khóc như mưa, thật đáng thương, còn lấy một chút nước bọt bôi lên mặt.

“Nghĩ kĩ chưa?” Trần Du nhếch môi, “Vậy thì ta sẽ chiều theo ý của nàng.”

Trần Du thực sự chiều chuộng ta và chèn ép ta dưới thán rất nhiều

Chàng ấy tiến lại, đặt tay lên khuôn mặt ta, nắn nhẹ một cái,ta cảm thấy thậm chí có chút đâu.

“Nàng là Trí Đường phải không?”

「Thật đấy.” Ta gật đầu một cách chân thành,

Ta nói ta là “Trí Đường”không sai chứ?

Ta không ngờ Trần Du lại nghiêm túc với ta chuyện này,nên ta lại sụt sịt rơi nước mắt nói, “Phu nhân,chúng ta phu thê bao nhiêu năm,ngày cả chút lòng tin này với thiếp cũng không có sao?”

Trần Du nhìn ta, trầm ngầm không nói lời nào thêm, im lặng một lúc, cuối cùng đi lên giường ngủ bên cạnh ta.

Chàng ấy cúi đầu, ta không nhìn rõ được biểu cảm của chàng ấy, chỉ nghe chàng ấy nói nhẹ nhàng, “Đường Nhi, ta tự nhiên là tin tưởng nàng, tính cách của nàng bây giờ, rất giống với một người bạn cũ của ta.”

Sau khi nghe điều này, ta cảm thấy nhẹ nhõm.

Nhưng ta luôn cảm giác Tần Du như biết được điều gì.

Nhưng dù sao, nếu Trần Du không nghi ngờ ta thì cũng tốt.

Ta thức sớm, dự định đi thăm phụ mẫu.

Chắc chắn họ rất buồn bã.

Tuy nhiên,do thân phận của bản thân, ta đã suy nghĩ rất lâu trước khi tìm ra một lời biện hộ phù hợp, may mắn là quan hệ giữa Trần phủ và Trì phủ luôn tốt đẹp.

Khi ta đến Trì phủ, đã là buổi trưa.