Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Ta là nữ phụ độc ác thức tỉnh - Hoàn Chương 2: Ta là nữ phụ độc ác thức tỉnh

Chương 2: Ta là nữ phụ độc ác thức tỉnh

11:07 sáng – 10/06/2024

6.

________________________________________

“Thế tử xin hãy cứu ta!” Có lẽ vì ta vẫn còn lưu luyến cuộc đời này, nên mới cầu cứu Thẩm Tuỳ An trong giây phút nguy hiểm cận kề đó.

Hắn ta cũng ra tay dứt khoát, mũi giáo đỏ rực trực tiếp quét qua, cắt đứt một lọn tóc của ta, máu ấm bắn lên mặt ta, tên thích khách hung ác lập tức bị chém đứt đầu.

Thẩm Tuỳ An rút giáo nhanh như gió, ta còn chưa kịp mừng vì thoát chết thì mũi giáo kia đã đổi hướng chĩa vào trán ta.

Ta nhìn hắn qua một màn đỏ thẫm, tay hắn đang run rẩy, mũi giáo oai phong phất phơ trong gió.

Ánh mắt Thẩm Tuỳ An đầy kiềm chế và nhẫn nhịn, mắt đã đỏ hoe, nghiến răng nghiến lợi mở miệng: “Nói! Tại sao ngươi gọi ta là thế tử?”

Ta ngơ ngác một lúc, rồi lập tức phản ứng lại. Lão An Quốc Công đã qua đời trong cuộc nổi loạn mười năm trước, hiện tại mọi người đều gọi Thẩm Tuỳ An là An Quốc Công.

Chỉ là một cách xưng hô mà thôi, sao hắn lại phản ứng mạnh như vậy chứ?

Thôi, không nên dây dưa với hắn ta, nói đại cho qua chuyện đi. “Dân nữ ngu muội không biết gì, xem kịch ở quê thường thấy diễn viên trẻ đóng vai quan thường được gọi là thế tử. Dân nữ tưởng đó là cách xưng hô kính trọng với các quan lớn như ngài. Nếu đã mạo phạm ngài, xin ngài tha mạng, dân nữ ở quê lên không hiểu chuyện.”

Mặt ta lộ vẻ sợ hãi, cúi đầu dập mạnh xuống đất, trên mặt dính đầy máu, ta cố ép mình nặn ra vài giọt nước mắt, ta biết, bộ dạng mình lúc này chắc chắn rất thê thảm. Thẩm Tuỳ An nhìn ta đầy nghi ngờ, không nói một lời, chỉ lặng lẽ nhìn ta quỳ khóc.

Kiếp trước ta cũng từng khóc trước mặt hắn. Thực sự là ta đã không chịu nổi sự lạnh nhạt của hắn và ánh mắt thương hại hoặc chế giễu của những người trong phủ, ta khóc hỏi hắn liệu ta có đáng phải trở thành vật hy sinh trong mối quan hệ tay ba của hắn, Lý Trà Trà và Thái tử không?

Nếu Thái tử và Lý Trà Trà đã định hôn ước, Thẩm gia đã đứng sau Hoàng đế và Hoàng hậu tương lai, tại sao không thả ta đi? Để bọn ta hoà ly một cách tốt đẹp.

Thẩm Tuỳ An mặt không biểu lộ cảm xúc, từ chối: “Công chúa, người là nữ chủ nhân tôn quý nhất ở Thẩm gia, ngoài việc không thể cho người tình yêu, thần có thể đáp ứng mọi thứ. Nếu hoà ly, Thái tử và Lý Trà Trà sẽ không vui và cảm thấy áy náy vì chuyện của chúng ta, mong công chúa hiểu cho, đừng làm gánh nặng cho họ, thần hy vọng bọn họ sẽ mãi mãi hạnh phúc.”

Ta đã tát hắn ta một cái ngay tại chỗ, khóc đến khản giọng: “Nhưng ta cũng là con người! Ta không phải là món đồ sứ lạnh lẽo! Ta muốn tình yêu, cha mẹ và ca ca đều không thương yêu ta, chàng là phu quân của ta cũng không yêu ta! Tại sao các người không nghĩ rằng ta cũng là con người có máu có thịt! Chàng nói cho ta biết, ngay cả con chó còn có mẹ và huynh đệ tỷ muội chăm sóc, vậy còn ta thì sao?”

Lúc đó Thẩm Tuỳ An đã làm gì? Hắn đã nhét một con dao găm vào tay ta trước ánh mắt ngỡ ngàng của ta, rồi nói, “Nếu công chúa có oán hận, chi bằng hãy dùng con dao này cắt từng miếng thịt của thần để hả giận.”

Ta kinh hãi lùi lại, con dao rơi xuống đất, sau đó hắn bình tĩnh chỉ để lại một câu “Nếu người không muốn, thì đừng nói những lời này nữa, càng làm người khác đau đầu”, rồi quay người đi vào thư phòng.

. “Thưa công gia, thích khách đã bị bắt và tiêu diệt hết rồi, bệ hạ sợ thái hậu và hoàng tử công chúa gặp nguy hiểm, lệnh cho ngài dẫn người trở về bảo vệ!”

Sự xuất hiện của thị vệ đã phá vỡ tình huống bế tắc này, hắn ta thu lại giáo, xoay người lên chiến mã, trước khi quay đầu ngựa lại nhìn ta sâu sắc một lần nữa, rồi rời đi xa.

Ta cứ quỳ như vậy cho đến khi đoàn xe ngựa đi xa hẳn mới dám đứng lên.

Quay người lại liền rơi vào một vòng tay ấm áp, là ca ca.

Ca ca cầm khăn tay cẩn thận lau máu trên mặt ta, từng lớp một tách tóc ta ra xem, da đầu bị kéo căng, đau đến nỗi ta nhăn mặt nhăn mày.

“Ca ca, muội không sao, đó là máu của thích khách.”

Nghe vậy ca ca mới thở phào: “Muội muội, muội tuyệt đối không được xảy ra chuyện nữa.”

“Lại xảy ra chuyện nữa?”

Ta thắc mắc trong lòng, buột miệng hỏi.

Gương mặt bình tĩnh của ca ca đột nhiên có chút hoảng loạn.

“Ý ta là cha đã không còn, nếu muội lại xảy ra chuyện nữa chẳng phải mẹ sẽ đau lòng lắm sao!”

Lời của ca ca khiến ta cảm nhận được sự quý trọng, ta cười an ủi huynh ấy:

“Ca ca yên tâm, muội muội của huynh rất lanh lợi mà!”

Không ngờ mặt huynh ấy đột nhiên tối sầm lại, rồi cho ta một cái cốc đầu:

“Nói bậy! Muội luôn luôn hậu đậu, đã thế thị lực còn yếu, đi trên đường ta còn lo muội bị người ta đụng phải.”

Ta ôm đầu chạy vòng quanh ca ca cầu xin tha thứ, di nương Ngọc Thư lại cứu ta khỏi nguy nan.

“Huynh đệ các con đừng có làm loạn nữa, than lửa của ta vẫn đang cháy, mau đun ít nước nóng tắm rửa một chút rồi về nhà, nếu không mẹ các con nhìn thấy bộ dạng này, chẳng phải sẽ sợ chết khiếp sao.”

Lúc này ta mới để ý thấy y phục của ca ca dính đầy đất, như thể mới bị ngã ở đâu đó, tóc cũng có chút rối.

Bầu trời sau cơn hỗn loạn giờ đây đặc biệt tĩnh mịch và xanh thẳm, ta không khỏi cảm thán trong lòng.

Thật tốt, ta không sao, di nương còn có thể gọi chúng tôi dùng nước nóng tắm rửa, ca ca đến đón ta về nhà…

8.
9.
Thoáng chốc đã sang xuân, ca ca ta sắp thi khoa cử, mẫu thân nghe nói chùa Ẩn An ở ngoại ô kinh thành rất linh thiêng, sớm đã đi báo danh lấy lượt và xếp hàng từ trước.

Hôm nay cuối cùng cũng đến lượt hai mẹ con ta, sáng sớm hai chúng ta đã chuẩn bị hành lý, sẽ ở trong chùa trai giới ba ngày để cầu may cho anh trai.

Chùa Ẩn An diện tích rất lớn, trang nghiêm tĩnh lặng, nghe nói gần đây người trong hoàng thất cũng đã đến cầu phúc.

Ta quỳ trước mặt trời Phật, thành tâm cúi đầu, trong lòng lặng lẽ nói lên những mong ước.

Một là tạ ơn hoa có ngày nở lại.

Hai là tạ ơn những điều tiếc nuối đều được bù đắp.

Ba là mong người thân luôn bình an thuận lợi.

Sau khi bái Phật xong đứng dậy, ta phát hiện không thấy mẹ đâu, có lẽ bà đã đi cầu may, nghĩ vậy nên ta cũng đi theo đến dưới cây bồ đề to ở trung viện.

Mẹ đang kiễng chân, cố gắng duỗi tay, ném một dải lụa đỏ lên cành cao nhất của cây đa, miệng còn cầu nguyện:

“Quan Âm Bồ Tát phù hộ, cho con cái của con bình an suốt đời, mọi điều ước đều thành sự thật!”

Ta thấy buồn cười, định bụng bước tới giúp mẹ, nhưng lại bị một người phụ nữ dưới gốc cây làm giật mình dừng bước.

Người phụ nữ có làn da trắng như tuyết, khí chất cao quý, đang bắt chước mẹ ta ném dải lụa đỏ lên cây.

Bên cạnh bà ấy là những thị nữ ăn mặc lộng lẫy, còn có một gã nhỏ nhắn da trắng không râu với vẻ ngoài ẻo lả.

Đó là người mẹ của kiếp trước của ta, hoặc bây giờ đúng hơn ta nên gọi bà là thái hậu.

Mẹ ta thì tâm tư thật rộng rãi, hoàn toàn không nhận ra người phụ nữ đang nói cười với mình không tầm thường, nhưng ta không muốn tiếp xúc nhiều với bọn họ, vội vàng tiến tới khoác tay mẹ.

“Mẹ bỏ con mà chạy đến đây, thật làm con tìm mãi, chúng ta mau đi ăn cơm thôi! Nghe nói cơm chay ở chùa này làm rất ngon.”

Mẹ ngượng ngùng nhưng cũng tự hào giới thiệu với người đối diện:

“Đây là đứa con gái ham ăn của tôi, tên là Nhụy Nương. Mong bà không chê cười, nó chỉ hay nhõng nhẽo trước mặt mẹ và ca ca của nó thôi, còn bình thường thì nhờ vào con bé cả”

“Một tay con bé đã gánh vác nửa gia đình rồi đấy!”

Thái hậu thoáng ngẩn ngơ, rồi đột nhiên tươi cười rạng rỡ.

“Con gái ngoan, thật tốt, con bé nhà ta, Du Du, cũng rất ngoan ngoãn, lời ta và ca ca nó nói nó đều nghe theo, chưa bao giờ làm ta phải lo lắng. Ta và mẹ chồng không hợp, mấy lần đều là Du Du thay ta chịu phạt quỳ. Ca ca nó chê mực in không tốt, nó liền lấy sợi tơ sen làm mực cho ca, tay đều trải đầy vết thương nhỏ.”

“Ôi trời, đó thật là một cô nương tốt, con bé bao nhiêu tuổi rồi? Chắc hẳn đã có gia đình rồi nhỉ? Một cô gái tốt như vậy, phu quân của con bé hẳn là quý như vàng.”

Mẹ ta nói về con cái thì rất hứng thú, nhưng không để ý thấy sắc mặt của thái hậu đột nhiên trở nên dữ tợn.

Ta nhận ra điều không ổn, kịp thời kéo mẹ lại, rời xa thái hậu.

Các cung nữ và thái giám đều hoảng loạn, la lớn: “Mau đi tìm chủ tử đến.”

Người phụ nữ sang trọng như thái hậu đột nhiên trở nên điên dại, tự giật tung tóc mình, cực kỳ đau đớn bóp cổ mình.

“Bà lão độc ác đó đã hại ta và con gái ta! Du Du của ta khi chết chỉ mới đôi mươi, là lỗi của mẹ, mẹ không nên bị bà lão độc ác đó chia rẽ!”

Thái hậu phát ra tiếng kêu thảm thiết, như một con hổ cái bị cướp mất con non.

Bà không ngừng gọi tên của ta kiếp trước, đầy bi ai và hối hận, nhưng lúc này ta chỉ quan tâm đến người phụ nữ nhút nhát bình thường bên cạnh mình, bà ấy mới chính là mẹ của ta.

“Mẹ xin lỗi con, Du Du, bao năm qua sao con không bao giờ vào giấc mơ của mẹ? Mẹ thậm chí không tìm được một bức tranh của con! Hu hu…”

“Ha ha ha ha!”

Thái hậu đột nhiên cười lớn, lao đến trước mặt ta, nắm chặt cánh tay ta, bà dùng lực rất mạnh, ta nghĩ cánh tay mình chắc chắn sẽ bị bầm tím.

“Con chính là Du Du của mẹ, đúng không? Cao tăng nói Du Du đang ở đây, chỉ là con đau lòng không muốn nhận lại mẹ.”

Bà ôm chặt lấy ta vào lòng, lực mạnh đến nỗi ta không thể giãy ra, bà dường như muốn gộp hết những cái ôm nợ từ kiếp trước vào lần này.

“Du Du, mẹ nói cho con nghe, mẹ đã báo thù cho con rồi! Mẹ đã cướp con của Lý Trà Trà nuôi bên mình, bây giờ chúng đều không nhận mẹ ruột của chúng nữa!

“Ha ha ha, mẹ còn cho Thẩm Tùy An uống thuốc tuyệt tự, hắn phải thủ tiết cho con cả đời!

“Hu hu hu… lão độc phụ ác thật! Con chết rồi bà ta mới nói với mẹ rằng con chưa từng làm việc cho bà ta. Lão độc phụ! Bà ta giết người tận tâm!”

Ta cảm thấy hơi chóng mặt, có lẽ là thiếu không khí, bị ngạt.

Mẹ lo lắng tiến lên kéo thái hậu, nhưng bị các thái giám và cung nữ bên cạnh ngăn cản: “To gan! Không được làm tổn thương lão phu nhân của chúng ta!”

Mẹ ta gấp đến mức giọng nói mang theo tiếng khóc:

“Quý nhân này, xin hãy buông tay, con gái ta sắp bị ngạt chết rồi! Nó là con gái của ta, bà nhận nhầm người rồi!”

Nhưng trái lại ta cảm thấy thái hậu lại dùng thêm sức, bà hung dữ nói: “Nói bậy! Nó là Du Du của ta, là con gái của ta!”

10.

“A Di Đà Phật…”

Một tiếng niệm Phật vang lên, Thái hậu đột nhiên mềm nhũn ra, tiểu cung nữ nhanh chóng đỡ lấy thân thể bà đang ngã xuống.

Mẹ ta không còn bị khống chế, hoảng hốt chạy tới ôm chặt lấy ta.

“Là lỗi của mẹ, mẹ để Nhụy Nương phải chịu ấm ức rồi.”

Ta yên lặng dựa vào bờ vai gầy yếu của mẹ, lặng lẽ lắc đầu.

Sau khi mẹ hết đau buồn, mới nhớ tới việc cảm ơn vị đại sư đã cứu ta.

“Vừa rồi thật sự nhờ có đại sư ra tay, mẹ con chúng ta không biết lấy gì đền đáp.”

Cao tăng khẽ gật đầu với mẹ rồi không nói thêm gì, bên cạnh ông còn có một người đàn ông cao ráo, là Thẩm Tùy An.

Hai người bọn họ đều không rời mắt khỏi ta, như đang nhìn thấu qua ta để tìm kiếm dấu vết của người khác.

Liên tưởng đến lời của Thái hậu vừa nói, ta chợt rùng mình.

Việc xuyên không trọng sinh là điều ta đã trải qua, điều đó có nghĩa là trên đời này thực sự có thể còn tồn tại những người khác có khả năng biết quá khứ và tương lai.

Ta lén lút cào nhẹ vào lòng bàn tay mẹ, làm nũng: “Mẹ ơi, con muốn đi ăn cơm.”

Mẹ thương ta, thấy ta làm nũng liền lập tức bỏ qua đám người kia, đỡ ta đi về phía nhà ăn.

Trước khi rẽ phía trước, ta lén quay đầu lại, chạm đúng ánh mắt của Thẩm Tùy An, thấy đôi môi hắn mấp máy, rõ ràng là hai từ “Du Du”.

Ta trong lòng vô cùng hoảng loạn, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh quay đầu lại.

Không sao, chỉ cần ta không thừa nhận, ai sẽ tin rằng ta là một người đã chết, hơn nữa, sự tồn tại của ta cũng không quan trọng.

Hôm nay là ngày cuối cùng của kỳ trai giới, mẹ nói bà muốn đến nhà ăn chay để giúp đỡ, coi như báo đáp ơn cứu giúp của đại sư hôm đó.

Trước khi đi, mẹ dặn dò ta không được đi đâu, cẩn thận kẻo lại gặp chuyện như hôm trước.

Ta nằm trên giường, gác chân, đọc kinh sách mà thấy chán ngán, chẳng mấy chốc cảm thấy buồn ngủ và không khỏi nhắm mắt lại.

Khi mở mắt ra, ta phát hiện mình đang nằm trong một đại điện xa lạ, bên trong có tượng Phật mà ta chưa từng thấy ở bất kỳ ngôi chùa nào.

Các tượng Phật khác thường hiền từ hoặc trang nghiêm, có tượng cầm bình tịnh thủy, có tượng cầm hoa sen.

Nhưng tượng Phật này, nét mặt rõ ràng là biểu cảm hài hước nổi tiếng của thế kỷ 21.

Điều kỳ quặc hơn nữa là ngón giữa của tượng lại chỉ thẳng lên trời, như đang thách thức ông trời.

Điều kỳ quặc hơn nữa là đại điện này là nơi lớn nhất ta từng thấy.

Điều kỳ quặc hơn nữa là thân tượng Phật này thực sự được đúc bằng vàng, trên đầu còn có một miếng da bánh bao, trên miếng da bánh bao có gắn một viên ngọc!