Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Ta là nữ phụ độc ác thức tỉnh - Hoàn Chương 1: Ta là nữ phụ độc ác thức tỉnh

Chương 1: Ta là nữ phụ độc ác thức tỉnh

11:07 sáng – 10/06/2024

1.

Ta chết rồi, là ngã chết, cơ thể hẫng lên cao rồi đập xuống một cách đau đớn, máu tươi bắn tung tóe ra một vũng lớn. Trước khi nhắm mắt, ta nghe thấy tiếng hét đau đớn của Thẩm Tùy An: “Du Du!”

Ta chỉ thấy buồn cười, vì hắn mà ta đã hy sinh tất cả, đến cuối cùng còn được hắn gọi tên một lần, có lẽ, với một kẻ phản diện độc ác như ta xem như cũng là điều đáng giá cuối đời.

Thật ra, ta vốn là một cô gái bình thường ở thế kỷ 21, vì một tai nạn xe hơi mà lại tái sinh vào thân xác của một kẻ phản diện trong một cuốn tiểu thuyết ngôn tình.

Tuy ta cũng rất trân trọng cuộc sống xuyên không này, dù thân phận mới là một nàng công chúa của hoàng thất, được người người sủng ái, yêu thương chiều chuộng, cũng là em gái ruột của nam chính – Thái tử, nhưng ta luôn ghi nhớ kết cục bi thảm của kẻ phản diện đã được định sẵn – cuối cùng rồi cũng sẽ chết vì treo cổ bằng lụa trắng. vì vậy ta luôn thận trọng, cố gắng trở thành một thanh niên tốt trong thời đại này.

Theo lý thuyết, cứ đà này ta lẽ ra có thể sống sót cho đến cuối đời – một kết thúc hoàn hảo, nhưng vì sai lầm của ta, đáng lí ra ta không nên chạm vào nam thứ sâu sắc chỉ thuộc về nữ chính, cho nên cuối cùng ta chết.

Quân phản loạn buộc Thái tử và Thẩm Tùy An phải chọn một trong hai giữa ta và nữ chính Lý Trà Trà. Một người là ca ca của ta, một người là tướng quân của ta, cả hai người họ đều chạy đến bên nữ chính.

Ta chết rất thảm, trước khi chết lại còn phải trơ mắt nhìn người mình yêu và ca ca mình đều vây quanh nữ chính.

2.

Lần nữa, ta lại tái sinh.Tái sinh vào thân xác của một cô gái trẻ chưa đến tuổi cập kê. Lúc này, vị ca ca Thái tử rẻ tiền của ta đã làm hoàng đế được mười năm rồi.

Hóa ra ta đã chết được mười năm.

Đối với người khác, mười năm có thể rất lâu, nhưng đối với ta, đó chỉ là chuyện của ngày hôm qua. Cảm giác cả người bị ngã từ tường thành cao ngàn thước xuống, máu chảy đầy trong khoang miệng, mùi tanh của máu hòa trộn với vị mắn chát của nước mắt vẫn còn ám ảnh khắp cơ thể, mỗi khi nhớ tới đều khiến ta không khỏi rung mình, cũng từ đó ta không còn dám leo lên cao nữa.

Thân phận mới của ta là Khổng Nhụy Nương, mồ côi cha từ nhỏ, một mình mẹ gồng gánh nuôi lớn.

Cơ thể này cũng có một người ca ca, người ca ca này là người luôn bảo vệ muội muội của mình. Gia đình ba người chúng ta sống cuộc sống ấm áp ở một thị trấn nhỏ, cho đến khi ta đi bán thức ăn để tiết kiệm đủ tiền cho ca ca lên kinh thành thi cử.

“Cái gì? Anh muốn dẫn mẹ và Nhụy Nương cùng lên kinh thành, từ đó không quay lại nữa sao?” Khi đề nghị này của ca ca vừa được đưa ra, mẹ ta đã kinh ngạc. “Mẹ, con tự tin rằng năm nay con chắc chắn sẽ đỗ kỳ thi khoa cử. Hơn nữa, gia đình họ Khổng chúng ta vốn dĩ là người Kinh thành, nhà tổ vẫn còn đó.”

Ca ca trấn an mẹ ta ngồi xuống ghế, kể chi tiết về kế hoạch của mình.

“Cha đã mất trong tay quân phản loạn, con biết mẹ sợ nhìn cảnh nhớ người, nhưng gốc rễ của chúng ta vốn dĩ là ở Kinh thành! Mẹ chẳng lẽ không muốn vào dịp Thanh minh đến mộ cha đốt ít tiền giấy sao?”

“Hơn nữa, muội muội ngày càng xinh đẹp, nơi này hẻo lánh, không thực sự an toàn, huyện thái gia đã vài lần ám chỉ muốn mang muội ấy về làm thiếp. Khổng Cảnh Chỉ ca ca của muội cố gắng học hành chính là để mẹ và muội muội có cuộc sống tốt hơn, muội muội của ta tuyệt đối không thể làm thiếp cho người! Đợi ca ca vững chân nơi kinh thành, có chút quyền thế rồi, nhất định sẽ tìm cho muội một người trượng phu tốt! Chúng ta cần phải nhanh chóng chuyển nhà, tránh xa mảnh đất bẩn thỉu này.”

Mẹ ta đã bị thuyết phục như vậy, ngày xưa nơi đây có Mạnh Mẫu ba lần chuyển nhà, nay lại có gia đình Khổng gia mang cả nhà lên Kinh.

Buổi tối, nằm cùng mẹ trong khoang thuyền, nghe tiếng nước vỗ dạt đều vào thân thuyền, ta trằn trọc mãi không ngủ được. Còn ba ngày nữa là đến Kinh thành, với thân phận hiện tại của ta, chắc cũng khó mà gặp lại được người xưa!

Nếu như vậy thì tốt nhất rồi…

3.

Cuộc sống ở kinh thành, quả thật thật không dễ dàng.

Sau khi dọn dẹp sạch sẽ căn nhà cũ và mua thêm một ít đồ đạc, cả nhà ta bối rối nhận ra rằng bọn ta nghèo đến mức chỉ còn lại một chiếc chăn.

Khổng Cảnh Chỉ không quản việc mình sắp thi cử, vẫn nhận một số công việc sao chép sách, ban đêm còn để lại chiếc chăn duy nhất cho ta và mẹ, còn mình thì mặc nguyên quần áo mà ngủ.

Ta từ nhỏ đã có bệnh lạnh cơ thể, mỗi đêm khi ngủ, mẹ luôn để đôi chân của ta ở ngực của mẹ để sưởi ấm. Cuộc sống của ba người gia đình ta tuy nghèo khó nhưng hạnh phúc.

Hôm nay tiết trời đẹp, ta cẩn thận mở tấm vải gai phủ trên thùng gỗ, nhìn thấy những mầm đậu non màu vàng xanh, không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng cũng không phụ công ca ca đã sao chép sách suốt ba ngày để đổi lấy đậu nành, năm thùng gỗ này tất thảy đều đã nảy mầm đậu, khi bán hết chúng, ca ca ta sẽ không phải sao chép sách nữa và có thể yên tâm chuyên chú chuẩn bị thi cử.

Khi ta mải mê làm việc, Khổng Cảnh Chỉ đến gần nhưng ta cũng không phát hiện, lúc ngẩng đầu lên thì đã thấy trên búi tóc có thêm một cây trâm. Ta sờ chất liệu của cây trâm, nó không bằng một phần mười món quà mà ta đã từng thưởng cho tỳ nữ của mình trong kiếp trước, nhưng dưới ánh nắng, chàng thanh niên trẻ trung đẹp trai ấy cười rạng rỡ nói với ta “Nhụy Nương, ca ca bây giờ không có tài năng, không thể mua trang sức quý giá cho muội, nhưng ca ca chắn chắn sẽ không bất tài suốt đời.”

Ta sững sờ nhìn bóng lưng huynh ấy quay đi, hai cảnh ngộ khác nhau của kiếp trước và kiếp này đan xen trong đầu.

Ở thế kỷ 21, ta là một cô nhi, đột nhiên tái sinh thành công chúa có đầy đủ cha mẹ huynh đệ, lòng ta tự nhiên vui mừng không thể tả, dù biết rằng thân phận gốc của mình là kẻ phản diện ác độc, nhưng ta tin chắc rằng chỉ cần không gây chuyện thì nhất định có thể sống yên ổn đến già.

Nhưng nguyên tác đã lừa ta, ta chỉ biết rằng thân phận của mình là công chúa được người người trong hoàng thất cưng chiều, được gia đình yêu thương, nhưng không ngờ hoàng gia lại là chốn vô tình vô tình, luôn đặt lợi ích lên hàng đầu.

Kiếp trước ta và Thái tử đều do Hoàng hậu sinh ra, nhưng khi đó Thái hậu không thích Hoàng hậu, nên đã nhận nuôi ta, không có sự cho phép của người, Hoàng hậu sẽ không được gặp ta, ta lúc đó mới chỉ là đứa trẻ sơ sinh đã trở thành vật hy sinh trong cuộc đấu tranh của đôi mẹ chồng nàng dâu quyền lực nhất thiên hạ.

Hoàng hậu bề ngoài thì cho ta mọi thứ, nhưng người luôn có một rào cản với ta, luôn đề phòng ta là người của Thái hậu.

Trong lòng Hoàng thượng chỉ có các hoàng tử, các tỷ tỷ của ta đều bị người gả đến chốn biên cương để kết thân, nếu ta không phải là công chúa do hoàng hậu hạ sinh thì chắc cũng khó thoát khỏi số phận này.

Thái tử trách ta làm cho Hoàng hậu và Thái hậu mâu thuẫn sâu sắc hơn, luôn đối xử lạnh nhạt với ta. Còn về Thầm Tùy An, thôi không nghĩ nữa.

Ta nhẹ nhàng vuốt mái tóc, mẫu thân ta đang ngồi dưới cửa sổ khâu đế giày, kích cỡ vừa với chân ta. Tình thân mà hai kiếp trước không có được, kiếp này cuối cùng đã được viên mãn.

4.

Một tháng sau khi đến kinh thành, ta nhờ vào việc buôn bán nhỏ mà tích góp được kha khá bạc, tuy không nhiều nhưng đủ để ba người chúng tôi sống qua mùa đông khắc nghiệt này.

Ca ca cuối cùng cũng không phải ngày ngày thức khuya để chép sách cho người khác, mẹ cũng có thể giảm bớt công việc thêu thùa.

Hôm đó, như thường lệ, ta bày quầy hàng cạnh người bán khoai lang nướng. Ta vốn nhút nhát, khi mới bắt đầu buôn bán không ít lần bị người ta làm khó dễ, ép giá, chính bà ấy đã đứng ra bảo vệ ta.

“Các ngươi đừng có mà cậy thế ức hiếp người khác, sao cứ phải bắt nạt một tiểu cô nương như thế, có bản lĩnh thì đến tìm bà đây mà cãi lý! Thấy người ta trẻ người non dạ mà muốn lợi dụng à! Nhà ngươi không có muội muội sao!”

Bà ấy nói một cách mạnh mẽ, giọng lớn hùng hổ, tuôn một tràng khiến người ta phải bỏ chạy.

Sau đó, ta cúi chào cảm ơn bà, bà cười rạng rỡ: “Ta trước đây khi còn trẻ cũng bày quầy buôn bán nuôi gia đình, cũng nhút nhát như ngươi không ít lần bị bắt nạt, có lần may mà gặp công chúa giúp đỡ. Nói thật, ngươi hành lễ rất giống các công chúa đấy!”

Ta sững sờ, nhìn nữ nhân thẳng thắn trước mặt, trong đầu mơ hồ hiện ra một khuôn mặt rất giống bà, nhưng trẻ hơn.

Lúc đó ta vừa gả cho Thẩm Tùy An, chàng ấy trong lòng nhớ đến người trong mộng, luôn đối xử lạnh nhạt với ta.

Chàng ấy giống như một con nhím, ta muốn ôm lấy chàng, nhưng chàng lại luôn co mình lại, tất cả gai nhọn luôn chĩa vào tôi.

Nhưng trước khi thành hôn ta cũng không thích chàng ấy! Là Thái tử nói với ta rằng hoàng vị của huynh ấy bị lũ sói xung quanh dòm ngó, Thái hậu lại không ưa Mẫu hậu, ta phải gả vào Thẩm gia có binh quyền mới có thể bảo vệ vị thế của huynh ấy và Mẫu hậu.

Trước khi thành hôn, ta đã hỏi Thẩm Tùy An: “Thẩm công tử, nói thật lòng, trong lòng chàng có còn nhớ đến người cũ không? Nếu còn, ta sẽ nói với hoàng huynh, chàng yên tâm, ta sẽ nói là ta không muốn gả cho chàng.”

Hoa hạnh rơi đầy vai chàng trong mùa xuân, chàng khẽ nhướng mày, vẻ phong lưu tự tại. Ta thừa nhận, lúc đó có chút bị mê hoặc bởi nhan sắc của chàng, dù sao chàng ấy cũng là nam thứ đẹp trai trong tiểu thuyết.

“Công chúa điện hạ, thần sẽ chỉ tốt với thê tử của mình, bảo vệ nàng an ổn, cho nàng vinh hoa. Còn về người cũ, đã là quá khứ rồi.”

Thẩm Tùy An đúng là một diễn viên giỏi, đáng tiếc là vào ngày đại hôn, sau khi tháo khăn che mặt, chàng ấy không muốn tiếp tục diễn cùng ta nữa.

“Thần cưới công chúa là để làm yên lòng thiên hạ, công chúa, ta đối với người tương kính như tân, mong người cũng hãy như vậy”

Chàng quay người đi về thư phòng nghỉ ngơi, cho đến trước khi ta chết, chàng chưa bao giờ qua đêm tại phòng ta. Lúc đó ta rất cố chấp, luôn tin rằng chỉ cần “cho đi trái đào sẽ nhận lại ngọc đẹp”, chỉ cần ta tốt với người khác, người khác cũng sẽ tốt lại với ta.

Hơn nữa, ở Thẩm gia vô cùng buồn chán, ta thường mang theo tỳ nữ đi dạo bên ngoài, thấy gì hay ho đều tìm mua cho Thẩm Tùy An. Châu chấu làm từ cỏ, lồng dế làm từ tre, tượng bột nặn hình ta… Bây giờ nghĩ lại, mọi thứ dường như đã đảo lộn, ta đã làm hết những việc mà đáng ra người nam nhân nên làm.

Một ngày nọ, ta ngồi trong xe ngựa, vén rèm ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài, bỗng nghe thấy tiếng khóc của một cô gái.

“Thúc à, nếu cái này bán với giá như vậy cho thúc thì ta sẽ còn không đủ vốn đâu. Bây giờ trong nhà chỉ có mình ta ra ngoài kiếm tiền, cha ta vừa bị gãy chân, xin thúc đừng làm khó ta!”

Ta gọi tỳ nữ lại hỏi thăm tình hình: “Bẩm công chúa, là tên côn đồ đang bắt nạt một tiểu cô nương, nói là mua khoai lang, nhưng thực ra là cướp!”

Tiếng cô bé ấy khóc làm lòng ta chua xót, nên ta đã sai hộ vệ đứng ra giúp đỡ cô ấy.

Sau đó, cô ấy nhất định muốn gặp ta để cảm ơn, ta vén rèm lên thì liền thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt và nước mũi, trên tay còn cầm hai củ khoai lang, không nhịn được cười. “Cô bé, ta nói cô nghe, làm ăn thế này là không được đâu, người ta thấy cô yếu đuối sẽ bắt nạt cô đấy, cô phải mạnh mẽ lên.”

Ta đưa tay cầm lấy củ khoai lang từ tay cô ấy, bảo tỳ nữ đưa cho cô ấy mười lạng bạc.

Cô ấy hoảng sợ lắc đầu liên tục, ta không chịu nổi vẻ đáng thương đó, liền nhét tiền vào lòng cô.

“Ta chịu chi mười lạng bạc mua khoai lang của cô chứng tỏ khoai lang của cô đáng giá này, dù sao thì con gái hiếu thảo là điều hiếm có. Sau này cô có thể nói với mọi người rằng công chúa Phúc An khen khoai lang của cô ngon, chịu chi mười lạng bạc để mua đấy!”

Mười năm như một giấc mộng, cô gái nhỏ nhút nhát ngày nào giờ đã có thể bảo vệ tôi. Chỉ là người xưa gặp lại lại không nhận ra nhau nữa rồi.

5.

Việc buôn bán chưa kịp bắt đầu thì đột nhiên có một nhóm binh lính đến, bọn họ như những con chó chăn cừu đuổi bọn ta – những người bán hàng rong – dạt vào hai bên đường, rồi hô lớn “Thánh thượng từ ngoại thành trở về cung, dân chúng không được nhìn thẳng vào ngài, tất cả đều phải cúi đầu lạy.”

Ta ngơ ngác đứng đó, mắt thấy binh lính sắp nổi giận, bà bán khoai kéo ta xuống.

Ta quỳ sụp người trên nền đất, bà bán khoai vừa đảo mắt vừa thì thầm: “Lúc sống không biết trân trọng, chết rồi thì ngày nào cũng khóc lóc, mỗi năm đều ra ngoại thành khóc, đừng làm bẩn đường luân hồi của quý nhân chúng ta, ma quỷ nghe họ khóc không khéo còn phải liếc mắt cho!”

Ta cùng với hàng ngàn người khác thành kính cúi đầu xuống đất. Đoàn xe ngựa đi qua tạo nên một làn bụi, làm mắt ta mờ đi, nếu không, sao mắt ta lại nhòe như vậy?

Bất ngờ, một cơn mưa tên rơi xuống, bà bán khoai hoảng loạn kéo tay ta, nhưng lại bị đám đông hỗn loạn xô đẩy tản ra. Bà lại biến thành cô gái nhỏ sợ hãi ngày nào. “Nhụy Nương! Mau tìm chỗ trốn!”

Tuy nhiên, ta đã bị đám đông đẩy vào vòng vây của những thích khách tấn công hoàng thất.

Ta ôm đầu bò tới phía trước, chỉ cần đến gần chiếc xe ngựa của hoàng thất, được các binh lính hộ vệ bao quanh là ta đã có một tia hy vọng sống sót.

Ta còn chưa thấy ca ca ta đỗ đạt cao, mẹ ta hôm qua mới bắt đầu làm đôi giày mùa đông, không biết có vừa chân ta không.

Nếu ta chết, hai người bọn họ nhất định sẽ rất đau lòng.

Ngay khi ta nghĩ mình sắp bò tới rồi, chỉ còn một bước nữa, bỗng một mũi tên lấp lánh lạnh lẽo lao xuống như sấm sét, cắm chặt trước mặt tôi. Một giọng nam lạnh lùng không có cảm xúc vang lên, như đang nói chuyện với một con kiến.

“Thường dân không được đến gần thánh giá!”

Tim ta thắt lại, giọng nói này kiếp trước luôn thốt ra những lời lạnh lùng khách sáo với ta.

Ta ngẩng đầu lên, ánh mắt của Thẩm Tuỳ An xoáy sâu vào ta như diều hâu nhìn chằm chằm vào con mồi. Sau lưng hắn là một chiếc xe kiệu có bốn góc khắc hình phượng hoàng, đó là tiêu chuẩn nghi thức của hoàng hậu.

Thẩm Tuỳ An trước giờ vẫn luôn túc trực bảo vệ bên cạnh Lý Trà Trà như vậy. Bỗng cảm thấy có gió sau lưng, ta quay lại, lưỡi dao của thích khách đã đến gần…