Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Trọng sinh tỷ tỷ đẩy ta cho một thư sinh nghèo - Hoàn Chương 4: Trọng sinh tỷ tỷ đẩy ta cho một thư sinh nghèo

Chương 4: Trọng sinh tỷ tỷ đẩy ta cho một thư sinh nghèo

4:03 chiều – 04/06/2024

Ngày hôm sau, tỷ tỷ và Ôn Thanh Hà bị định tội, có người bảo lãnh, Thẩm Thanh bị phạt ba mươi trượng, Ôn Thanh Hà thì bị cấm thi vĩnh viễn.

Sau khi bị cấm thi, Ôn Thanh Hà hoàn toàn không còn giả vờ nữa, ngày ngày ra ngoài uống rượu chơi bời với đám bạn xấu, về nhà nhìn thấy Thẩm Thanh là nổi giận, không màng tỷ ấy đang bị thương nặng, đánh đập dã man để trút giận.

Đêm đó đi ngủ, ta nằm mơ thấy mình quay trở lại Thẩm gia, cha ta trở về nhà sau buổi làm nhiệm vụ, hai người bọn ta quây quần nói chuyện với cha, mẹ ngồi một bên nhìn chúng ta cười…

Mở mắt ra, nước mắt đã chảy đầy mặt.

Cố Duyên Chi rất bận, mấy ngày liền ta không gặp được hắn, hôm nay nha hoàn về nói với ta rằng Ôn Thanh Hà bị bắt vào tù.

“Lại vào tù?” ta ngạc nhiên, “Vì chuyện gì?”

Nha hoàn nói: “Sau khi say rượu gây rối ở Túy Xuân Phường, vô ý đánh chết một cô nương.”

Ta thở dài, kiếp trước, Ôn Thanh Hà lúc này đang phong lưu đắc ý, là tài tử nổi tiếng trong lòng mọi người.

Kiếp này, hắn hoàn toàn rơi vào vũng bùn, e rằng không còn cơ hội nổi lên nữa.

Hai ngày sau, Cố Duyên Chi đột nhiên về nhà sớm, về đến nhà liền gọi ta đến thư phòng, mở cửa ra, ta thấy tỷ tỷ ta cũng ở đó.

Thì ra người bảo lãnh họ là Cố Duyên Chi.

Thẩm Thanh thấy ta, nước mắt lập tức rơi xuống, yếu đuối đáng thương, “Dung nhi, muội phu… ta không còn chỗ nào để đi, ta chỉ có thể tìm muội và tướng quân.”

Tỷ ấy nói xong, quỳ sụp trước mặt ta, khóc như hoa lê trong mưa, “Dung nhi, trên đời này, tỷ chỉ còn mình muội là người thân nữa thôi.”

Thaamrm Thanh vừa khóc vừa nói, dĩ nhiên không phải thật lòng cầu xin ta, mà là diễn cho Cố Duyên Chi xem.

Kiếp trước, tỷ ấy ở phủ Cố sáu năm, chắc hẳn biết Cố Duyên Chi chỉ ăn mềm chứ không ăn cứng.

Có lẽ, tỷ ấy cũng biết Cố Duyên Chi không chống cự nổi nước mắt của phụ nữ.

Ta biết điều này vì ta đã dùng chiêu này với Cố Duyên Chi nhiều lần, và lần nào cũng thành công.

Ta nghĩ một người xinh đẹp như tỷ ấy khóc lóc, chắc chắn sẽ còn hiệu quả hơn.

Quả nhiên, Cố Duyên Chi đau lòng nhíu mày, nhìn ta, “Thẩm Dung, giữ hay không giữ cô ấy là do nàng quyết định.”

Giả vờ hỏi ta à, nếu không muốn giữ tỷ ấy, hắn mang tỷ ấy về làm gì?

“Đây là nhà của tướng quân, đương nhiên do tướng quân quyết định.” ta đáp lời.

Thẩm Thanh ở chỗ Cố Duyên Chi không nhìn thấy, đắc ý cười, thấp giọng nói với ta, “Ta cá, hắn sẽ giữ ta lại, muội muội à, hắn từng là phu quân của ta, hôm nay nhìn thấy ta ở cửa liền mang về đấy.”

Ta nhíu mày, vung tay áo bỏ đi.

“Thẩm Dung?” Cố Duyên Chi gọi ta, ta ngừng lại, “ta không muốn giữ, tướng quân muốn giữ thì giữ.”

Vừa dứt lời, liền nghe thấy Cố Duyên Chi nói: “Lưu Dụ, mời người ra ngoài.”

Ta sững sờ, quay đầu kinh ngạc nhìn Cố Duyên Chi, có phải hắn thực sự chỉ hỏi ý kiến ta không?

Thẩm Thanh cũng ngạc nhiên, gọi một tiếng tướng quân, Cố Duyên Chi không thèm để ý.

“Là ngươi,” tỷ ấy nhìn ta, ánh mắt đầy hận thù, “Từ nhỏ ngươi đã ghen tị với ta, không thể chịu được ta tốt hơn ngươi, bây giờ vẫn vậy, ngươi là đồ tiện nhân…”

Thẩm Thanh lao tới, giơ tay định đánh ta, nhưng chưa kịp đánh, tỷ ấy đã như diều đứt dây bay ra ngoài.

Cố Duyên Chi mặt lạnh nhìn qua, quát: “Người đâu, ném cô ta ra ngoài.”

“Không, tướng quân không thể đối xử với ta như vậy, kiếp trước ngài và ta là phu thê mà… người mà Thẩm Dung lấy là Ôn Thanh Hà, cô ta không yêu ngài, tướng quân.” Tỷ ấy hét lên.

Cố Duyên Chi nhìn dáng vẻ kia bị kéo đi xa, nhíu mày, “Cô ta nói nàng lấy Ôn Thanh Hà?”

Ta lắc đầu, “Làm sao có thể, tỷ ấy điên rồi, nói nhảm đấy.”

Cố Duyên Chi vẫn không vui.

Ta vội vàng chạy đi.

Nhưng khi sự lạnh lùng của Cố Duyên Chi không nhằm vào ta, cảm giác… thật tốt.

Ngăn chặn được mối nguy đầu tiên, ta bắt đầu suy nghĩ về mối nguy thứ hai của Cố Duyên Chi, cũng là khó khăn lớn nhất của hắn.

Tỷ tỷ và nhi tôn của hắn.

Kiếp trước, chính vì Trang phi và tam hoàng tử, hắn mới luôn phải chìm trong u uất bất đắc chí, cuối cùng bị tam hoàng tử kéo vào cuộc nổi loạn, kết cục chết thảm.

Muốn Cố Duyên Chi từ bỏ tỷ tỷ và nhi tôn, quả thực rất khó. Cố Duyên Chi từ nhỏ không có mẹ, hắn được một tay tỷ tỷ nuôi lớn, với hắn, ơn nghĩa của tỷ tỷ lớn hơn cả trời.

Tuy nhiên, bất kể là tam hoàng tử hay Trang phi, đều không phải nhân vật chính trong chuyện này, ta vẫn đang chờ, chờ người đó xuất hiện.

Tuy nhiên trước đó, ta phải chuẩn bị cho tương lai.

Vì thế ta tìm lão Lư.

Lão Lư vốn là mưu sĩ của cha ta, kiếp trước sau khi tìm ông, ta xin bái ông làm sư phụ, kiếp này ta không bái sư, cũng không tiếp cận ông với tư cách nhị tiểu thư Thẩm gia.

Bây giờ, ta không muốn giấu ông, khi thấy ta tháo mũ xuống, ông cười, “Hôm nhị tiểu thư vừa đến, lão phu đã nhận ra ngay, trên đời này làm gì có nam tử nào đẹp thế.”

Ta xấu hổ, nhớ lại lời Cố Duyên Chi hôm đó, “Vậy nên, ta nữ cải nam trang chỉ là tự lừa mình rồi.”

Lão Lư cười lớn.

“Sư phụ,” ta cười nói, “ta muốn được buôn bán.”

Lão Lư rất ngạc nhiên, cũng rất vui, hăng hái hỏi ta muốn buôn bán gì.

“Tơ lụa và trà.” ta thấp giọng nói, “ta còn muốn làm hải thương, cũng đã để mắt đến vài chiếc thuyền, nhưng hiện giờ không có ai dùng được mà ta lại không tiện xuất hiện, cho nên…”

Lão Lư lập tức đồng ý, nói sẵn sàng giúp ta đứng ra.

Kiếp trước, ta nhớ rõ, thánh thượng sẽ mở hải thương vào giữa năm, thời gian không dài, sau đó vì quá nhiều hải tặc ven biển mà đóng cửa hải thương.

Nhưng một năm đó là đủ rồi, kiếp trước thương nhân đón được cơ hội này đã kiếm được đầy túi.

Còn ta, và Cố Duyên Chi sau này, đều cần tiền.

“Nhưng, con có tiền không?”

“Vay tướng quân.” ta cười nói.

Lão Lư chỉ ta, “Nhị tiểu thư càng ngày càng gan, dám vay cả tiền tướng quân.”

Sau khi trở lại phủ, ta làm mấy món điểm tâm, đợi Cố Duyên Chi, nhưng hắn đến nửa đêm vẫn chưa về.

Ta ngồi trong phòng khách ngủ gật, nửa đêm, đột nhiên có người nhẹ nhàng vỗ vai ta, “Sao không về phòng ngủ?”

“Tướng quân về rồi.” ta nhét hết điểm tâm trên bàn cho hắn, “Ngài đói rồi phải không? Tướng quân ăn chút rồi ngủ.”

Cố Duyên Chi phải nhận lấy ba bốn hộp điểm tâm, “Nàng đợi ta đến nửa đêm chỉ để đưa điểm tâm cho ta à?”

Hắn ngồi xuống, với vẻ mặt như đã nhìn thấu ta, chờ ta nói tiếp.

Ta rót trà cho hắn, rồi đưa một miếng điểm tâm vào tay hắn, “Tướng quân, cho ta mượn ít tiền.”

Cố Duyên Chi cười, “Biết ngay nàng không tốt bụng như vậy.”

“Ta có mà, mấy ngày rồi không gặp tướng quân, hôm nay gặp được ngài ta rất vui.”

“Nói năng dẻo miệng,” hắn hỏi, “Muốn bao nhiêu?”

Ta giơ một ngón tay, “Mười ngàn lượng, trong vòng một năm, sang năm ta trả ngài mười vạn lượng.”

Cố Duyên Chi liếc nhìn ta, “Làm ăn với ai, ta sẽ cho người kiểm tra.”

Ta sợ hắn không cho mượn, bước đến phía sau hắn, mạnh dạn xoa vai, “Làm ăn với lão Lư, đi buôn hải sản, ta đã chọn xong thuyền, chỉ chờ trả tiền.” ta cúi xuống nhìn hắn, “Tướng quân, mọi việc đã chuẩn bị xong cả rồi, chỉ thiếu gió đông của ngài nữa thôi.”

Cố Duyên Chi liếc nhìn ta, ánh mắt lấp lánh, đầu tai đỏ ửng, hắn đứng dậy tránh xa ta, vừa đi vừa nói, “Lưu Dụ, lấy cho Thẩm nhị tiểu thư mười ngàn lượng.”

Mắt ta sáng lên, “Tướng quân cho ta mượn thật à?”

Hắn lùi lại một bước, sợ ta lao vào như hổ đói, “Cho nàng mượn, nếu không đủ cứ tìm Lưu Dụ.”

Trông hắn có chút bối rối, ta không nhịn được cười, “Cảm ơn tướng quân, tướng quân là người tốt nhất trên đời, ta nhất định sẽ báo đáp ngài.”

Cố Duyên Chi nhanh chóng biến mất khỏi sân.

Lưu Dụ cười đưa ta mười ngàn lượng ngân phiếu, khẽ nói, “Chỉ có cô mới nói chuyện với tướng quân như vậy thôi, vậy mà tướng quân cũng không giận.”

Ta cười cười, Cố Duyên Chi thực sự rất thú vị.

8.

Mọi việc rất thuận lợi, ta và lão Lư rất bận rộn, đôi khi ta vẫn giả nam theo ông đi bàn chuyện làm ăn.

Mọi thứ đã sẵn sàng, giữa tháng sáu, thánh thượng quả nhiên ra lệnh mở cửa hải thương.

Chúng ta đã chuẩn bị trước, tuyển chọn thủy thủ tốt nhất, mua thuyền với giá thấp nhất, là người đầu tiên ra khơi.

Hai tháng sau khi thuyền trở về, chúng ta đã kiếm được gấp ba lần tiền.

Ta mang một đống hàng ngoại đến tìm Cố Duyên Chi.

“Những món đồ này, ta đặc biệt để lại cho tướng quân đấy.” ta lần lượt đặt lên bàn của hắn, “Tướng quân dùng hoặc đem đi làm tặng đều được.”

Hắn nhìn ta, “Đen nhẻm thế này, nàng tự mình đi thuyền à?”

Ta sờ mặt mình, tìm gương soi, quả thật đen hơn nhiều.

“Không sao, ta đen vẫn đẹp mà, phải không?”

Cố Duyên Chi chơi đùa với hộp đựng thuốc lá mà ta mang tới, mũi nhẹ kêu một tiếng.

Ta ghé sát anh, cười nói, “Tướng quân ta nay có rảnh không, ta mời ăn cơm.”

Cố Duyên Chi nhướng mày, “Kiếm được nhiều tiền rồi nên rộng rãi à?”

“Mời tướng quân ăn cơm cần gì phải rộng rãi? Ngài muốn ăn lúc nào, ta mời lúc đó.”

Cố Duyên Chi khẽ cười.

Ta đặt vài bàn trong nhà hàng, khi Cố Duyên Chi đến, lão Lư và các người hầu đều đứng lên, ta giới thiệu hắn với mọi người, một bà thím bình thường hay nấu ăn thì thầm hỏi ta, “Cố tướng quân? Không phải là phu quân của cô à?”

Ta vội bịt miệng bà lại, “Đừng nói bậy, tướng quân không phải phu quân của ta.”

Bà ấy không phục, “Chủ nhà là tướng quân đẹp trai như vậy, cô không để ý chút nào sao?”

“Ta không phải không để ý hắn, mà là hắn không để ý ta.” ta thì thầm, “Ăn cơm đi, đừng nói nữa.”

Bà ấy nhìn ta tội nghiệp, “Bà chủ của tôi ơi, cô nên dùng chút thủ đoạn của nữ nhân để quyến rũ tướng quân đi.”

Cuối cùng cũng khiến bà cô ngừng nói, ta uống một ngụm trà để bình tĩnh lại, quay người lại, không biết từ lúc nào Cố Duyên Chi đã ngồi chắn bên cạnh, đang nghiêm trang uống trà, vẻ mặt không lộ ra điều gì, nhưng tai lại đỏ lên bất thường.

“Tướng quân đến khi nào vậy?” ta run rẩy hỏi.

Hắn liếc nhìn ta, cố nhịn cười, “Tới lâu rồi.”

Ta xấu hổ che mặt, muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.

Phía sau, ai đó bật cười.

Ngày hôm sau ta lén thu dọn hành lý ra ngoài, tạm thời tránh đi, quá xấu hổ.

Ta đi mãi đến khi qua Tết mới về, kịp bán hết thuyền trước khi hải thương đóng cửa, ta và lão Lư quay về kinh thành.

Trước khi về phủ tướng quân, ta đi lấy tiền tìm Cố Duyên Chi, “Tướng quân, ta đến trả tiền.”

Hắn ngẩng đầu lên từ đống văn thư nhìn ta, ta cười đặt hộp đựng ngân phiếu trước mặt hắn

“Số tiền ngài cho ta mượn mười ngàn lượng, cùng với lãi, đều ở đây.”

Hắn lật xem, “Mười ngàn lượng tăng lên mười lần?”

“Tướng quân không cần khách sáo, sau này còn nhiều việc cần tiền mà, với cả,” ta ngồi xuống trước mặt hắn, “ta làm ăn còn nhiều việc cần nhờ đến ngài, số tiền này coi như là phần làm ăn, là phần lợi nhuận của ngài.”

Sau này nếu hắn giúp tam hoàng tử đoạt ngôi, mười vạn lượng vẫn còn quá ít.

“Vậy thì nàng phải tận dụng nhiều quyền lực của ta vào, nếu không thì thiệt thòi cho nàng lắm.” Cố Duyên Chi cười, hắn rất ít khi cười, cho đến giờ ta mới nhận ra hoá ra hắn cười rất đẹp.