“Chắc là tướng quân hôm nay có việc, không muốn bị làm phiền?” ta thì thầm.
Sau khi Lục Yêu bị đuổi đi, tức giận với ta vô cùng, lại tiếp tục kéo bè kéo cánh đến tìm ta gây chuyện, tỷ muội tình nghĩa giả tạo, còn bỏ thuốc vào chén trà của ta, ta đương nhiên không uống, đuổi hết bọn họ đi.
Nhưng không ngờ, rốt cuộc ta vẫn mắc bẫy của họ, ngày hôm sau mặt ta nổi đầy nốt đỏ, kiểm tra ra mới biết, bọn họ đã rắc một thứ bột gì đó lên gối của ta, muốn hủy hoại dung mạo của ta.
Ta tức giận cầm ngay chiếc gối đó đi tìm họ, ép mặt họ lên đó mà chà xát, “Ăn đòn một lần mà không nhớ, muốn hủy mặt ta ư, vậy thì tất cả các ngươi đều phải cùng hủy chung, ai cũng không được phép thoát.”
Trong sân vang lên tiếng khóc lóc thảm thiết, giống như lần trước, bọn họ tóc tai bù xù khóc lóc làm loạn, muốn tìm tướng quân làm chủ.
Đánh xong ta thấy dễ chịu hơn hẳn, nhưng Cố Duyên Chi cũng bị kinh động.
Tình cảnh lại tái hiện lần nữa, ta sợ không dám đến gần Cố Duyên Chi, thầm nghĩ nếu bị đánh roi thì cứ đánh đi, ta cũng không sợ bị đuổi ra khỏi phủ.
Dù sao đi nữa, cơn giận này ta chắc chắn phải trút ra.
Cố Duyên Chi lạnh lùng nói: “Theo quy định mà làm, mỗi người sáu mươi roi, đuổi ra khỏi phủ.”
Hắn vung tay áo bỏ đi, thị vệ tiến lên, đưa mấy người Lục Yêu đi, chỉ để lại mình ta.
Ta kinh ngạc không thôi, không chỉ ta, ngay cả mấy người thiếp thất Lục Yêu cũng rất ngạc nhiên.
“Tướng quân, tướng quân sao không đánh Thẩm Dung?”
“Tướng quân thiên vị!”
“Tướng quân, chúng thiếp biết sai rồi.”
Cố Duyên Chi không quay đầu lại, mặc kệ bọn họ khóc lóc kêu van tại chỗ.
Nha hoàn của ta hào hứng nói, “Tướng quân đối với cô quả thật không giống người khác.”
Chiều đó có vị đại phu đến, xem mặt của ta, để lại ít thuốc mỡ và dặn ta cách dùng.
Sau khi mấy người Lục Yêu bị đuổi đi, cuộc sống của ta dễ chịu hơn hẳn, không ai làm phiền, có cơm ngon áo đẹp, tiểu nha hoàn bên cạnh cười nói, “Cô không ra ngoài nên không biết, người ta đồn rằng tướng quân bị cô mê hoặc, vì cô mà đuổi cả một viện nữ nhân, chỉ sủng ái duy nhất một mình cô.”
Chỉ sủng ái ta? Nếu không vì ta da mặt dày như vậy, hắn sớm đã đuổi ta đi từ lâu rồi.
Buổi tối Cố Duyên Chi trở về, đưa cho ta một phong thư mời, “Vương phu nhân tổ chức tiệc thưởng hoa, tỷ tỷ của ngươi cũng sẽ đi.”
“Ta đi sao, thân phận của ta liệu có phù hợp không?”
Dù ta đã thoát kiếp khổ sở nhưng suy cho cùng vẫn là con gái của tội thần, không được phép xuất hiện trên các bàn tiệc.
Ta không ngờ rằng Cố Duyên Chi lại cùng ta đến tiệc thưởng hoa của Vương phu nhân.
Khi chúng ta vừa đến, mọi người đều tò mò nhìn ta, Cố Duyên Chi hạ giọng hỏi ta, “Sợ không?”
Những phu nhân,tiểu thư tham gia tiệc trước đây ta đã từng gặp khi theo mẹ ra ngoài, chỉ có điều thời thế thay đổi, thân phận của ta bây giờ rất khó xử.
“Tướng quân không sợ, ta có gì phải sợ.” ta cười nói.
Hắn cười khẩy, ậm ừ, “Nên là bọn họ sợ ta mới đúng.”
Ta phì cười, nghĩ lại cũng đúng, bấy giờ Cố Duyên Chi nổi tiếng ác, ai cũng sợ.
“Vậy ta và tướng quân thật là người khiến ai gặp cũng ngại.”
Cố Duyên Chi cố nhịn cười, quay người rời đi, ta nhìn theo hắn, quay đầu lại thấy ánh mắt lạnh lùng của Thẩm Thanh, thấy ta nhìn lại, tỷ ấy liền thay đổi gương mặt, tươi cười bước đến.
“Thật không ngờ, Cố Duyên Chi không những vì muội mà đuổi hết cả một hậu viện lớn, còn mang muội đến tiệc thưởng hoa, xem ra, lo lắng của tỷ tỷ là thừa rồi.”
Ta cười nói: “Tỷ tỷ lo lắng cho ta chuyện gì vậy?”
Gương mặt Thẩm Thanh lạnh lại, rồi cố gắng cười, “Nhưng, muội cũng đừng đắc ý quá, Cố Duyên Chi tính tình thất thường, hắn giờ tốt với muội, có khi ngày mai trở mặt đánh giết lúc nào chẳng hay.”
“Oh, đa tạ tỷ tỷ đã nhắc nhở.” ta nghiêng đầu nhìn tỷ ấy, “Nhưng, sao tỷ biết Cố Duyên Chi thất thường? ta nhớ, trước đây tỷ không quen hắn.”
Gương mặt Thẩm Thanh cứng đờ, cười gượng, “Tin đồn bên ngoài, ai ở kinh thành mà không biết.”
“Đồn không đúng,” ta cười nói, “Tướng quân rất dịu dàng.”
Gương mặt tỷ ấy không giữ nổi vẻ hòa nhã nữa, vung tay bỏ đi.
Nhìn bóng lưng giận dữ kia, tâm trạng ta trở nên rất tốt, tươi cười chào các vị phu nhân khác, mọi người đa số đều muốn tránh né nhưng lại ngại vì mặt mũi, chỉ tỏ thái độ lạnh nhạt.
Ta không quan tâm, chỉ tập trung nói chuyện với Dương phu nhân.
Dương phu nhân là thê tử của thống lĩnh cấm vệ quân Dương đại nhân, vì chức vụ đặc thù, Dương phu nhân hiếm khi lộ mặt giao thiệp trong giới phu nhân, thêm nữa, cả hai người đều có xuất thân thấp kém, không giao thiệp cũng có phần bị cô lập.
Hôm nay ta có mục đích rõ ràng, vì vài ngày nữa là tới mùa đi săn, tất cả hộ vệ đều do Dương đại nhân sắp xếp.
Kiếp trước sau khi xảy ra chuyện, lúc đó tại hiện trường chỉ có thánh thượng, tam hoàng tử và Dương đại nhân, và Dương đại nhân đã không nói đỡ tam hoàng tử một câu nào.
Điều này dẫn đến việc tam hoàng tử hoảng loạn, nói năng không cẩn thận, kéo Cố Duyên Chi vào làm kẻ thế tội.
Lần này ta cố tình kết thân với Dương phu nhân, dựa vào ký ức và hiểu biết về bà từ kiếp trước, lấy lòng bà, sau nửa canh giờ, bà đã không để ý đến sự chênh lệch thân phận, thân thiết kéo tay gọi ta là muội muội.
Trên đường về, ta chủ động nói với Cố Duyên Chi về chuyện xảy ra trong tiệc, “Dương phu nhân nói ngày hai mươi hai tháng giêng sẽ là ngày đi săn xuân, phu quân của bà ấy gần đây rất bận.”
Cố Duyên Chi thản nhiên nói: “Năm nay có kỳ thi xuân, Hoàng thượng đã dời lịch sớm nửa tháng.”
Hoàng thượng không gọi hắn đi cùng, Cố Duyên Chi cũng không muốn đi, dù sao, cho dù bị bãi chức, hắn muốn đi vẫn có cách.
“Cố tướng quân đi không?” ta tỏ vẻ mong chờ, “Nghe nói trong núi Ngự Lan có chim trĩ vàng đẹp lắm, ta rất muốn thấy.”
Cố Duyên Chi ngạc nhiên nhìn ta.
Vì lời này của ta vừa bất ngờ vừa vượt quá khuôn phép, không giống với bình thường ta hay nói, nên hắn cảm thấy lạ.
Ta giả vờ ngây thơ xem như không thấy thái độ của hắn, ngước mắt mong chờ nhìn hắn.
“Vậy ta sẽ bảo người mang cho ngươi một con chim trĩ.” Cố Duyên Chi nói.
Aizz, xem ra hắn vẫn là không muốn đi, bây giờ chỉ còn biết hy vọng vào Dương phu nhân.
May thay, Dương phu nhân bà ấy không làm ta thất vọng, mấy ngày sau, lệnh điều động được gửi đến phủ tướng quân, thống lĩnh Dương mời Cố Duyên Chi cùng tham gia đội hộ vệ đi săn mùa xuân.
Khi lệnh điều động đến, ta đang ở thư phòng của Cố Duyên Chi, hắn cầm thư, lặng lẽ nhìn ta, “Ngươi giao thiệp với Dương phu nhân chỉ để khiến ta đi đến chỗ săn năm nay à?”
Ta gật đầu, “Ta muốn tướng quân tự tay bắt cho ta một con chim trĩ.”
Cố Duyên Chi nhìn ta chăm chú, rất lâu không nói gì.
Ta thở phào nhẹ nhõm, có Cố Duyên Chi ở đó, chuyện kiếp trước chắc chắn sẽ không xảy ra.
Chớp mắt đã đến dịp đi săn, Cố Duyên Chi đã đi trước một ngày đến bãi săn, trước khi đi hắn không chào ta, ta cũng không bận tâm, ở nhà đợi tin tức của hắn.
Ta nhớ rõ ràng, kiếp trước là ngày thứ hai của buổi đi săn mới xảy ra chuyện, sau chuyện đó, Hoàng thượng lập tức lệnh hồi cung trở về kinh thành.
Đợi ba ngày không có tin tức gì, ta thở phào, chờ hết nửa tháng, Cố Duyên Chi cuối cùng cũng trở về, trên tay còn mang theo một con chim trĩ.
Ta cầm váy chạy đến chỗ hắn, “Tướng quân đã về.”
Hắn dừng lại cười, nhẹ nhàng mở tay ra, ta lao tới chỉ vào con chim trĩ trên tay hắn, “Tướng quân giỏi quá, thật sự bắt được một con chim trĩ này.”
Hắn thu tay lại, nụ cười cũng nhạt dần, “Thích con chim này vậy sao?”
“Thích chứ, nhìn ngon đấy, trông đẹp quá,” ta gọi quản gia Lưu, “Nhanh, tối nay chúng ta ăn gà.”
Cố Duyên Chi nhìn ta với vẻ mặt kỳ quặc.
Ta quá vui mừng, không chú ý đến vẻ mặt của Cố Duyên Chi.
Ta đã thay đổi được hướng đi của sự việc, nếu mọi chuyện thuận lợi, Cố Duyên Chi sẽ sớm được phục chức.
Tiếp theo chỉ cần giải quyết nốt một việc nữa, ta có thể rút lui thành công rồi.
Quả nhiên, ba ngày sau, Cố Duyên Chi được phục chức, Hoàng thượng vẫn đối xử với hắn như trước.
Ngày đầu tiên đi làm nhiệm vụ về, ta tự tay nấu vài món đợi hắn, hắn nhìn ta, “Ngươi trông còn vui hơn ta.”
“Đương nhiên, tướng quân nhà ta được phục chức, là chuyện vui của cả thiên hạ.” ta cười nhìn hắn.
Cố Duyên Chi nhấp một ngụm rượu, hai má hơi đỏ lên.
Cuối tháng hai, Cố Duyên Chi bắt đầu bận rộn cho kỳ thi xuân, giữa tháng ba kỳ thi bắt đầu, toàn thành như im lặng hẳn.
“Tiểu thư, hôm nay nô tỳ thấy tỷ tỷ của cô đã đặt một bàn tiệc rượu ở Xuân Ý Lầu vào cuối tháng, xem ra, Ôn công tử rất tự tin sẽ đỗ cao.” Nha hoàn nói.
Ta uống trà, trong lòng cười thầm, với cái tên ngu ngốc như Ôn Thanh Hà, đừng nói thám hoa, ngay cả cử nhân có khi cũng không đỗ được.
Còn về kiếp trước vì sao hắn đỗ được thám hoa, đó là vì sau khi ta bái lão Lư làm sư phụ, ông đã đoán trúng mấy chục đề thi, ta trả lời, ông nắn sửa, cuối cùng để Ôn Thanh Hà học thuộc lòng.
Trùng hợp là, lão Lư đoán trúng, nên Ôn Thanh Hà đỗ thám hoa.
Kiếp này, không có ta và sư phụ, hắn chắc chắn không thể đỗ được.
Chỉ có tỷ tỷ của ta, lại thật sự nghĩ Ôn Thanh Hà tài mạo song toàn, kiếp trước để ta lấy Ôn Thanh Hà là do ta may mắn.
Cuối tháng công bố bảng vàng, không ngoài dự đoán của ta, Ôn Thanh Hà không có tên.
Hắn không quan tâm, vì biết sức lực bản thân không đáng bao nhiêu, nhưng Thẩm Thanh lại không chịu nổi, tỷ ấy đã chuẩn bị sẵn sàng để làm thám hoa phu nhân, phu nhân của tể tướng, nhưng bây giờ giấc mộng đẹp của tỷ ấy đã tan vỡ.
Thẩm Thanh không cam lòng, dám đánh trống kêu oan, tố cáo kỳ thi xuân có gian lận.
Chuyện này gây xôn xao, triều đình điều tra kỹ lưỡng lại một lượt, cuối cùng kết luận không tìm ra vấn đề gì, sau đó Thẩm Thanh và Ôn Thanh Hà đều bị giam vào Đại Lý Tự.
Một ngày sau, tỷ ấy nhờ người gửi thư, nói muốn gặp ta.
Đó là lần đầu tiên ta vào nhà tù của Đại Lý Tự, tỷ tỷ ta tóc tai bù xù ngồi dưới đất, trên mặt rõ ràng có vết thương, Ôn Thanh Hà ngồi ở góc tường, mặt và tay cũng đều có vết cào.
Xem ra, ta đã bỏ lỡ một trận chiến căng thẳng của đôi phu thê này.
“Thẩm Dung!” Tỷ ấy thấy ta, tức giận lao tới, nếu không có song sắt ngăn cách, ta nghĩ tỷ ấy có thể sẽ giết ta ngay lập tức, “ta hỏi ngươi, tại sao lại không giống?”
Ta nhíu mày, “Cái gì không giống?”
“Ngươi đừng giả vờ ngớ ngẩn với ta, từ khi tiệc ngắm hoa ta đã thấy ngươi và Dương phu nhân trở nên thân thiết, từ đó phát hiện, chắc chắn ngươi cũng trọng sinh giống ta.” Thẩm Thanh giơ tay định đánh ta, “Ôn Thanh Hà tại sao lại không đỗ cao, kiếp trước hắn rõ ràng là thám hoa, chắc chắn là ngươi đã dở trò làm gì đó?”
Nhìn tỷ ấy, ta bỗng nhớ lại, năm ta năm tuổi, lúc đó hai bọn ta đang chơi trong phòng của tổ mẫu, Thẩm Thanh vô tình làm vỡ bình hoa của bà, sợ bà trách phạt, liền nói dối là ta làm vỡ, khi bà đánh vào lòng bàn tay ta, tỷ ấy cũng đánh vào mặt ta, nói ta nghịch ngợm gây rối, làm mất mặt trưởng bối.
Tỷ ấy luôn như vậy, chưa bao giờ thay đổi, cái gì tốt đều là của mình, khi gặp rắc rối liền đẩy cho người khác.
Ta cười lạnh, “Tỷ tự nghe xem, tỷ có biết mình đang nói gì không? Kỳ thi xuân cũng là ta có thể làm gì sao?”
“Tại sao, tại sao?” Thẩm Thanh hét lên.
“Muốn biết tại sao à? Để ta nói cho tỷ biết, ta sinh ra đã có mệnh phú quý, bất kể ta lấy ai, người đó cũng sẽ thăng tiến, phất lên,” ta nói nhỏ, “thế nên, kiếp trước Ôn Thanh Hà có thể đỗ cao, là vì hắn cưới ta, ta giúp hắn đỗ cao, ta giúp hắn thăng tiến, là hắn may mắn gặp được ta, chứ không phải ta may mắn lấy được tể tướng.”
“Kiếp này tỷ lấy hắn, hắn đương nhiên là không có vận may đó.”
Thẩm Thanh giận dữ trừng mắt nhìn ta.
Bất ngờ, Ôn Thanh Hà từ góc phòng lao ra, nắm lấy song sắt nhìn ta không chớp mắt, “Nàng… chúng ta đã gặp nhau chưa? Sao ta thấy nàng quen thế?”
Ta nhìn Ôn Thanh Hà một cái, quay người bỏ đi.
Thẩm Thanh và Ôn Thanh Hà gọi ta lại, gọi một lúc hai người bọn họ lại cãi nhau.