7
Nửa tháng sau, ta cuối cùng cũng chờ được kết quả.
Sáng sớm đã có công công đến truyền lệnh, nói trong cung có chỉ dụ, bảo ta chuẩn bị tiếp chỉ. Ta vội vàng đi tắm rửa thay quần áo, trong viện cũng bày biện bàn thờ hương án, gần đến trưa thì thái giám tuyên chỉ cuối cùng cũng đến.
“Lý thị tiếp chỉ.”
Ta quỳ trên đệm, những người hầu trong viện cũng lần lượt quỳ xuống, hành lễ bái.
“Phụng thiên thừa vận Hoàng đế, chiếu rằng, Lý thị là cô nương, ôn nhu thục đức, cần mẫn phục vụ, đặc biệt phong làm Thái tử lương thiếp, khâm thử.”
Hoàng đế hạ chỉ phong ta làm Thái tử lương thiếp? Dù lương thiếp là bậc cao nhất trong hàng ngũ thị thiếp của Thái tử, nhưng cũng không có tư cách nhận thánh chỉ phong tặng, đạo chỉ này là Thái tử cầu xin cho ta.
Có chỉ dụ của Hoàng đế che chở, tương lai Thái tử phi và trắc phi cũng không thể làm khó ta, đây là một bùa hộ mệnh vạn năng.
Hoàng đế đã nói ta ôn nhu thục đức, cần mẫn phục vụ, còn ai dám phản đối?
Cho đủ tiền trà cho thái giám tuyên chỉ, cung kính tiễn đi, không bao lâu sau, Mậu Minh dẫn theo một đám cung nữ bưng lễ hộp đến, cuối hàng còn có hai thái giám khiêng một kiệu hoa màu đỏ thắm.
“Lý lương thiếp, Thái tử đang đợi, ngài mau trang điểm để đi.”
“Ta sẽ đi đâu?”
“Ký Xuân Viện, Thái tử từ sớm đã sai người dọn dẹp Ký Xuân Viện rồi, vì hôm nay song hỷ lâm môn mới không nói rõ, ủy khuất lương thiếp phải ở đây.”
“Điện hạ đối xử với ta như vậy, nào có ủy khuất gì, còn phiền công công chờ một lát.”
“Không dám, không dám, lương thiếp quý nhân tự có thiên trợ, được phục vụ lương thiếp là phúc của nô tài.” Thái độ của Mậu Minh chưa bao giờ cung kính như vậy, cũng cho thấy Thái tử rất coi trọng ta.
Cung nhân mang đến trang sức y phục cho ta, là một bộ trang sức cài đầu nạm vàng đính hồng ngọc, còn có áo váy màu đỏ thắm, ngoài màu sắc thì chẳng khác gì áo cưới.
Ta đã là thị thiếp của Thái tử, không có hôn lễ, ngay cả kiệu hoa cũng chỉ có thể xuất hiện vào buổi chiều.
Ta không để ý đến việc tổ chức hôn lễ, nhưng Thái tử sẵn lòng đối xử với ta như vậy, thật sự khiến ta cảm động.
Kể từ khi đến thế giới này, mọi người đều coi ta như một món đồ, có thể tùy ý mua bán tặng đi, Thái tử không thể coi ta như một người bình đẳng, nhưng ít nhất ngài ấy sẵn lòng bỏ công sức để làm ta vui, đã là điều cực kỳ hiếm có.
Ngài ấy là người duy nhất thật lòng đối tốt với ta, dù cho tấm chân tình ấy là ta tính toán mà có được.
“Chúc mừng lương thiếp, cuối cùng cũng đã đạt được ước nguyện.” Xuân Đào kìm nén sự phấn khích, thì thầm bên tai ta.
Ta mỉm cười không đáp, để mặc cho các thị nữ và mama phục vụ ta tắm rửa sạch sẽ, bôi lên phấn son, chải chuốt trang điểm, rồi ngồi vào kiệu hoa để thực hiện trách nhiệm của mình.
Ước nguyện gì chứ, mới chỉ bắt đầu thôi.
Tính toán mà có được tấm chân tình thì sao chứ? Ta còn muốn nhiều hơn thế.
Trong Ký Xuân Viện có hàng chục cây mai đỏ, ta là thiếp thất, không thể mặc màu đỏ chính, nhưng vườn mai đỏ mới nở cũng đã thêm phần nào không khí vui mừng của hôn lễ.
Thái tử thật có tâm, ngài quả nhiên rất thích ta.
“Thiếp thân ra mắt điện hạ.” Ta nghiêng người lại gần Thái tử, hành lễ một nửa rồi rơi vào vòng tay màu hồng phấn của ngài.
“Có đói không? Ăn một chút điểm tâm trước đã.” Ngài nắm tay ta ngồi xuống, trên bàn có tám đĩa sứ màu phấn hồng chạm khắc mẫu đơn, bên trong là các loại điểm tâm tinh xảo, nhỏ nhắn, tiện lợi để ăn.
Khi mới vào cung, các ma ma từng dạy rằng, trước khi gặp mặt quý nhân không được ăn uống quá nhiều, để tránh mất mặt. Sáng sớm tôi nhận được tin của thái giám rằng phải chuẩn bị tiếp chỉ, sau đó rửa mặt thay quần áo rồi đến đây, vẫn chưa ăn bữa nào ra hồn.
Ta đói đến mức có thể ăn hết một phần gà rán lớn, nhưng chỉ dám ăn vài miếng điểm tâm để lót dạ, tránh ảnh hưởng đến trải nghiệm của Thái tử điện hạ.
Hai chén rượu vào bụng, má ta ửng lên sắc hồng, ánh mắt cũng trở nên mơ màng, âu yếm nhìn Thái tử.
Lại rót đầy rượu cho mình và Thái tử, ta nâng chén kính ngài, không cẩn thận làm rơi tay áo, làm ướt áo bào của ngài.
Ta vội vàng đứng dậy dùng khăn lau, nhưng vết nước lại lan rộng hơn, trong lúc lo lắng, tôa không chịu được rượu, ngã vào lòng Thái tử, hai tay theo đà vòng qua cổ ngài.
“Điện hạ…” Giọng ta mang theo vẻ quyến rũ, hơi thở nóng bỏng làm đỏ cả tai ngài.
Thái tử bế bổng ta lên, quay người bước nhanh đến đặt ta lên giường, các thị nữ bên cạnh rất tinh ý hạ màn giường xuống rồi lui ra ngoài.
Nến đỏ cao chiếu, qua màn lụa, bóng người chồng lên nhau mờ ảo, vang ra những tiếng rên rỉ khẽ khàng.
Các ma ma từng dạy ta quy tắc khi hầu hạ: không được nhìn thẳng, tránh va chạm quý nhân; không được phát ra tiếng, tránh làm kinh động quý nhân; không được mê hoặc quý nhân, làm hỏng đức hạnh của ngài.
Tóm lại, ta chỉ là một thị thiếp,tìm cách sống sót, giữa tôi và Thái tử nào có thể nói đến tình yêu, ngay cả dục vọng cũng không được có, nếu không sẽ bị cho là quyến rũ Thái tử phạm sai lầm.
Tất nhiên ta sẽ không nghe theo, hiện tại Thái tử là chỗ dựa duy nhất của ta, dựa vào sự sủng ái tạm thời này, nhất định phải khiến cho thái tử yêu mến , có hay không có sự bảo vệ về sau, đều phụ thuộc vào những ngày này.
Từ ánh mắt ngài, ta thấy mình đang kìm nén tình yêu và dục vọng, ôm chặt lấy ngài, thì thầm gọi “Điện hạ” bên tai ngài, cũng đón nhận tình yêu và dục vọng từ ngài.
“Ta… Tĩnh Thư… Tĩnh Thư…” Thái tử dường như hoàn toàn chìm đắm, sự giáo dưỡng từ nhỏ khiến ngài không nói ra được những lời thô tục, chỉ lặp đi lặp lại cái tên mà ta bịa ra, động tác càng ngày càng mãnh liệt.
Màn lụa buông xuống, cơn mưa tình vừa dứt, tôi thấy trong kẽ móng tay mình có chút màu đỏ của máu.
“Điện hạ, thiếp… thiếp làm ngài bị thương rồi…” Giọng ta mang theo tiếng nức nở, nơi khóe mắt vẫn còn vương lại vài giọt lệ chưa khô, trông thật đáng thương.
“Không sao, ta rất thích.” Chàng cầm lấy tay tôi, đặt lên đó một nụ hôn.
Mặt tôi ửng hồng, vùi đầu vào ngực chàng, nói khẽ: “Điện hạ thân thể quý giá, nếu bị thương thì làm sao được, thiếp sẽ đi lấy ít thuốc.” Lúc này, đầu óc ta như không tỉnh táo, quên mất Xuân Đào và các cung nhân đang chờ ngoài cửa, liền định đứng dậy đi lấy thuốc.
Không đợi Thái tử trả lời, ta tự ý khoác áo ngủ rồi bước xuống giường, trong lòng đếm ngược thời gian chàng sẽ bế ta quay lại.
Theo quy tắc trong cung, khi hầu hạ phải giữ nguyên áo ngủ và áo lót, nhưng ta thì không tuân theo, thậm chí khi Thái tử đang hưng phấn và bận rộn cởi áo, ta đã giúp chàng một tay.
Ta chỉ mặc một chiếc áo ngủ mỏng manh.
Người đàn ông nào có thể chịu đựng được sự cám dỗ như vậy?
Thái tử không thể, ngay sau đó, chàng có phần mạnh mẽ ôm lấy eo ta, kéo ta vào lòng.
“Điện hạ…” Ta như thể xấu hổ, yếu ớt vùng vẫy, trong lúc đó chiếc áo ngủ tuột xuống, để lộ một không gian xuân sắc.
“Người như nàng, chính là liều thuốc tốt nhất.”
Từ khi có chuyện phòng the, quan hệ giữa ta và Thái tử trở nên thắm thiết, tựa như cặp đôi đang yêu say đắm, lúc nào cũng muốn ở bên nhau.
Thái tử chưa vào triều, ban ngày hoặc theo thầy học, hoặc ôn bài trong thư phòng, ta cũng thường đến thư phòng hầu hạ.
Nói là hầu hạ, thực chất ta không cần làm gì, chỉ cần trong phòng đặt thêm một cái bàn để luyện chữ, thậm chí chữ trong tập vẫn chưa viết hết, chàng đã bắt đầu chuẩn bị cho ta tập đồ chữ.
Đó chính là điều ta mong muốn, chàng càng đầu tư nhiều vào tôi, thì sự quan tâm và trọng dụng dành cho ta càng lớn.
Thời gian rảnh, Thái tử cũng thường đọc thơ, gặp bài thơ hay thì thưởng thức, lúc hứng chí còn làm thơ.
Ta luôn chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng lại nói vài câu từ góc độ của người mới học, dù lời lẽ đơn giản thô sơ nhưng lại có chút lý lẽ.
Thái tử nghe rất thích thú, dù biết ta mới chỉ biết vài chữ, nhưng vẫn kéo ta làm thơ về hoa mai đỏ trong sân.
Chín năm học văn bắt buộc, chỉ cần chọn bừa một bài thơ từ sách giáo khoa là đã có tác phẩm để đời, nhưng ta không định đạo văn của người xưa để tự tâng bốc bản thân, hơn nữa điều đó cũng không phù hợp với nhân vật của ta.
Sau khi suy nghĩ kỹ, ta viết nửa câu thơ: “Băng tuyết tiễn đông hàn, yên chi gửi xuân ý.” Sau đó thì không viết tiếp được nữa.
Thái tử lại rất vui mừng, đối với người mới học mà nói, đối câu một cách tạm được đã là rất khó khăn.
Chàng bổ sung nửa câu sau cho ta, văn tài của Thái tử không phải xuất sắc, dù sao chàng cũng phải học cách trị quốc, còn thơ văn chỉ là phụ.
“Điện hạ dạy thiếp làm thơ, thiếp nên gọi điện hạ một tiếng phu tử mới đúng.” Gọi tên riêng cũng góp phần tăng thêm sự thân mật.
Thái tử không phản cảm với cách gọi “phu tử” này, mà ngược lại còn khá thích, không chỉ ở bên bàn viết mà cả trên giường cũng thích hơn.
Chàng là một thái tử cao quý, mọi lời nói và hành động đều bị vô số cặp mắt theo dõi, mỗi ngày đều phải theo đúng quy tắc, không được phạm sai lầm nào.
Nhưng sâu thẳm trong lòng người ta luôn có những ý nghĩ muốn làm theo ý mình, chống lại và xả stress, việc tôi cần làm chính là cùng chàng “làm điều xấu”, những bí mật chung sẽ khiến mối quan hệ giữa hai người trở nên thân thiết hơn.