Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Sau khi bị từ hôn, ta tiến cung trở thành sủng phi - Hoàn Chương 3: Sau khi bị từ hôn, ta tiến cung trở thành sủng phi

Chương 3: Sau khi bị từ hôn, ta tiến cung trở thành sủng phi

11:28 chiều – 02/06/2024

Lúc này ta tinh thần đã hỗn loạn, nhìn vào ngực hoàng đế, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, trong lòng khấn phật chỉ mong chuyện này qua mau.

Không biết bao lâu, chân ta đã tê, bọn họ cuối cùng xong việc.

Ta thở phào, ngước lên thấy hoàng đế đang cười cười nhìn ta, càng tệ hơn là có thứ gì đó chạm vào bụng dưới của ta.

Mặt ta “bùng” một cái đỏ lên, theo phản xạ tát hoàng đế một cái.

Ta vừa nhận ra liền tái mặt.

Hoàng đế lại ôm ta, giọng khàn.

“Xin lỗi, trẫm không cố ý.”

Ta muốn khóc, ta có vị hôn phu rồi, hoàng đế còn thế này, hắn nghĩ ta là gì?

Quả nhiên a nương ta nói đúng, nam nhân trên đời không có ai tốt cả.

Đột nhiên có một bông tuyết rơi vào mắt ta, làm ta không tự chủ được mà chảy nước mắt, hoàng đế thấy vậy lại hoảng, lập tức thả ta ra, lúng túng lau nước mắt cho ta.

“Ngươi đừng khóc, là trẫm sai, trẫm lỗ mãng rồi, ngươi đừng khóc mà.”

Ta tuy trong lòng không nói nên lời, nhưng vẫn thuận theo cơn khóc nấc lên, vừa khóc vừa nói: “Hoàng thượng sẽ không trị tội thần nữ chứ?”

Hoàng đế cười như không thể nhịn được: “Không.”

Lúc này ta mới phát hiện hoàng đế khi lau nước mắt đã làm rơi mạng che mặt của ta từ lúc nào.

Ta bắt đầu tự mãn, không lẽ là vì phát hiện vẻ đẹp của ta mà hắn có ý định muốn cướp đoạt sao?

Kết quả là cẩu hoàng đế lại làm ta tức chết!

“Đừng khóc nữa~ Nhìn ngươi khóc, mũi chảy cả bong bóng, xấu như con chó đen nhỏ mà trẫm gặp hồi bé~”

Ta lúc đó liền nghẹn họng, thầm mắng: “Ta đây là mỹ nhân thế này mà ngài không thấy sao! Ta thấy không phải Đức phi lén lút, mà là ngài không được!”

Mặt tên cẩu hoàng đế lập tức đen lại, ta đột nhiên che miệng, trời ơi! Ta sao lại nói thẳng ra những lời trong lòng mất rồi! Phụ mẫu! A di, bá bá, con thực sự xin lỗi mọi người! Cửu tộc ơi con chân thành xin lỗi!

Hoàng đế nghiến răng, nắm chặt cổ tay ta.

“Ta sớm muộn gì cũng sẽ cho ngươi biết, rốt cuộc là ta có được hay là không!”

Kết quả cuối cùng, trong lúc hoảng loạn ta lại vô tình đá hoàng đế một cái.

Dẫn đến khi ta về phủ trong đầu chỉ nghĩ đến chuyện bị tru di cửu tộc, thậm chí mấy ngày liền gặp ác mộng, mơ thấy mình bị chém đầu, quên hẳn chuyện Đức phi lén lút.

Do tuyết lớn xảy ra dạo gần đây, nên hoàng đế rất bận rộn, bọn ta không gặp lại lần nào nữa, thật tốt, cửu tộc ta đã được bảo toàn.

Ta thường thấy Đức phi đắc ý trong yến tiệc, mỗi lần lòng đều khó chịu, luôn cảm thấy bị kìm nén.

Cho đến đầu xuân, trong cung có tin, nói Ngụy Thanh thắng trận, ngày sau sẽ khải hoàn hồi triều.

Ta hiếm khi thêu túi thơm, định đợi Ngụy Thanh trở về tặng, dù sao đã nhận không ít món đồ nhỏ của hắn, chỉ là lâu rồi, thư ta viết hắn lại không trả lời.

Ngày ấy nhanh chóng đến, ta quyết định quan sát trước, nên đến sớm đứng bên đường đã xếp thành hai hàng.

Nam nhân dẫn đầu, mặc áo giáp bạc, hai bên đường tiếng hò reo vang, thậm chí không ít nữ tử trên lầu hai ném khăn tay xuống.

Ta ngước nhìn Ngụy Thanh đang ngày càng gần, cố gắng vẫy tay, đột nhiên thấy có một nữ tử cùng cưỡi ngựa với hắn, hắn cầm cương rất chặt, ta nhìn kỹ, này, không phải là quân sư Mộc của chúng ta sao?

“Đây là tướng quân phải không! Thật uy vũ!”

“Đúng vậy, thật đẹp trai, cô nương kia chính là nữ quân sư truyền thuyết, trai tài gái sắc, thật ngưỡng mộ! Tướng quân tuấn tú như vậy, nếu ta có thể cùng chàng ấy chinh chiến thì tốt quá~”

“Mơ đi, nghe nói lần thắng trận này công trạng của nữ quân sư không nhỏ, biết trước địch đánh úp~”

Hai nữ tử bên cạnh bàn tán, ta vội vàng tránh sang một bên, sợ bị nhận ra, nhưng đã ta lo xa quá rồi, Ngụy Thanh vốn không hề để ý tới ta, cứ thế hiên ngang cưỡi ngựa đi qua trước mặt ta.

“Tiểu thư, ta đã nói tướng quân Ngụy và cô nàng kia có quan hệ rồi mà! Khi hoàng thượng ban hôn hắn còn muốn từ hôn! Giữa thanh thiên bạch nhật mà ôm nhau, thật không biết xấu hổ!” Tiểu Cúc nhổ nước bọt.

Ta cũng ở bên cạnh châm chọc: “Đúng vậy! Còn bảo chỉ coi cô ấy như muội muội tốt, hừ~”

Nhân vật chính đã đi xa, không có gì để xem nữa, ta vừa quay đầu, liền đụng vào ngực ai đó.

“Ái chà~”

Ta ôm đầu, sao người này lại cứng vậy? Ta vừa định ngẩng đầu lên muốn nổi giận, liền thấy gương mặt quen thuộc.

Tiểu Cúc bên cạnh lắp bắp: “Hoàng… Hoàng… Hoàng thượng…”

Đại công công lập tức bịt miệng cô ấy, giải thích:

“Đúng vậy! Chính là hoàng tử của chúng ta.”

Ta cười nịnh bợ.

“Hoàng… hoàng tử, làm ơn tránh đường, thần nữ muốn về nhà.”

Hoàng đế như điếc, không những không cho ta về, còn kéo tay áo ta.

Thấy tay hắn sắp chạm tới.

Ta rất sợ hắn lại làm hành động khiếm nhã, kéo Tiểu Cúc quay đầu bỏ chạy.

Vừa chạy vừa quay đầu, thấy khóe miệng hoàng đế co giật.

“Hoàng tướng quân đến!”

Cuối cùng Ngụy Thanh cũng đến.

Hắn đi qua thấy ta, liền ngẩn người.

Không uổng công ta từ chiều đã trang điểm, có phải hối hận rồi không, hối hận cũng muộn, ta không còn là tiểu thư họ Nguyễn, ta là Nguyễn Vân Tô, trở về phục thù.

Ta mang theo túi thơm, cổ ngó ra ngoài xem, mắt nhìn cửa, không biết hôm nay có gì đặc sắc.

Ngụy Thanh mặc y phục đen, hắn trông hơi gầy hơn trước.

Ngụy Thanh bước nhanh vào.

“Mạt tướng tham kiến hoàng thượng!”

Hoàng đế trên cao cười ha hả, vẫy tay.

“Mau đứng dậy! Ngụy ái khanh, là công thần của triều ta, vì trẫm chiếm được hai thành ở Tây Bắc!”

Ngụy Thanh chắp tay, vội nói:

“Mạt tướng không dám nhận! Tất cả nhờ hoàng thượng anh minh, là phúc của mạt tướng, là phúc của dân!”

Hoàng đế cười lớn:

“Vậy ái khanh muốn gì thưởng? Ngươi nói đi! Trẫm đều đồng ý!”

Hoàng đế cười tủm tỉm, ta cảm thấy hắn chắc chắn đang nghĩ chuyện gì xấu.

Ngụy Thanh lại quỳ giữa điện:

“Hoàng thượng! Thần có người trong lòng, vừa gặp đã đem thương nhớ, mong hoàng thượng thu hồi hôn ước của thần với con gái tướng quân Nguyễn!”

Tất cả ánh mắt đều nhìn ta và phụ thân ta, chỉ có Ngụy Thanh là vẫn cúi đầu.

Ta đột nhiên thấy khó chịu, quyết định về sẽ bán rẻ hết những thứ Ngụy Thanh đã tặng trước đó. Trước khi hắn trở về, ta còn nghĩ nếu hắn tôn trọng ta, chung sống hòa thuận xem cũng được.

Lúc này trên đầu ta vẫn đang cắm cây trâm gỗ xấu xí, trước khi Ngụy Thanh vào, quận chúa còn chế giễu ta là quê mùa, cắm cả nhánh cây lên đầu.

Lúc này, quận chúa dẫn đầu đám người nhìn ta đầy ác ý.

Ta mặt ngoài điềm nhiên, trong lòng cũng vậy, thầm nghĩ các ngươi lại không hiểu thủ đoạn của lão nương đây rồi.

Hoàng đế “ồ” một tiếng.

“Vậy… Nguyễn tướng quân, ngươi thấy sao?”

Lão già nhà ta mặt càng nặng nề.

“Hoàng thượng, ngài đã nói, quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, tướng quân Ngụy vừa lên đã đòi thu hồi hôn ước! Thần thấy không ổn!”

Hoàng đế mặt hổ, như đang suy nghĩ.

Ta nhìn chằm chằm vào Ngụy Thanh đầy kỳ vọng, chỉ chờ xem kịch mở màn, nhưng hắn lại cúi đầu, không thèm nhìn ta.

Không nghĩ ngợi gì thêm, ta dứt khoát đứng dậy.

“Khởi bẩm Hoàng thượng! Thần nữ đồng ý từ hôn! Nhưng thần nữ có vài lời muốn hỏi tướng quân Ngụy.”

“Ngỗ nghịch! Ngươi mau về chỗ ngồi. Hoàng thượng, thần dạy con không đúng cách…” Phụ thân trừng mắt nhìn ta.

Hoàng đế lại ngắt lời ông ấy.

“Trẫm chuẩn.”

Ta nhìn Ngụy Thanh, từng chữ một hỏi:

“Tướng quân, người trong lòng của ngài có phải là Mộc Uyển Thất?”

Hắn nói phải.

Ta giả vờ đau lòng, bị tổn thương sâu sắc: “Tướng quân không phải nói nàng chỉ là muội muộn của ngài thôi sao?”

Hắn nói vì Mộc Uyển Thất cứu hắn, bị thương nặng, chuyện vì hắn mà ra, hắn phải chịu trách nhiệm, không thể không cưới, còn hứa với nàng một đời một đôi.

Ta mím môi hỏi:

“Cứu mạng là phải lấy thân báo đáp sao, vậy thì ta lúc nhỏ cũng cứu một cậu bé, chẳng lẽ vì thế ta cũng phải bắt hắn cưới ta sao? Cái gọi là huynh muội, ta thấy ngài và nàng ta vốn dĩ ngay từ đầu không rõ ràng, nên nếu có từ hôn, thì cũng là ta từ ngài!”

Hắn chỉ biết nhỏ giọng nói xin lỗi.

Ta chỉ thấy buồn cười, liền giật cây trâm gỗ trên đầu ném xuống trước mặt hắn, nói với hoàng đế:

“Thần nữ Nguyễn Mịch hôm nay muốn từ hôn với tướng quân Ngụy, mong Hoàng thượng ân chuẩn!”

Hoàng đế nheo mắt nhìn cây trâm gỗ, mặt đầy vẻ chán ghét.

“Ngụy ái khanh dù sao cũng là công thần lớn, trẫm không chỉ muốn thưởng, mà còn muốn trọng thưởng! Lần đầu ban hôn hai khanh đều không hài lòng, trẫm không muốn thấy nhân duyên oán ngẫu, nên quyết định thu hồi thánh chỉ ban hôn. Trẫm sẽ tự ý ra hai đạo thánh chỉ, đạo đầu tiên là trẫm muốn ban hôn cho Ngụy ái khanh và Mộc Uyển Thất cô nương, ngày tháng để Khâm Thiên Giám định, Ngụy ái khanh có hài lòng không?”

Ngụy Thanh nghe xong, liền dập đầu thật mạnh.

“Đa tạ Hoàng thượng!”

“Còn nữa, trẫm vừa nghĩ lời của Nguyễn tiểu thư nói lúc nãy rất hay, cứu mạng là phải lấy thân báo đáp, vừa khéo trẫm mấy ngày qua đã điều tra rõ, thì ra ân nhân cứu mạng của trẫm chính là Nguyễn tiểu thư, nên ngoài những phần thưởng trước đây, đạo thánh chỉ thứ hai, trẫm phong Nguyễn tiểu thư, ân nhân cứu mạng này, làm quý phi!”

Nghe đạo thánh chỉ thứ hai, ta liền ngất xỉu giữa đại điện, đừng lo, ta chỉ bị hạ đường huyết thôi, nhưng trước khi ngất, ta chỉ nghĩ, t từ lúc nào đã thành ân nhân cứu mạng của hoàng đế vậy?

Sau này nghe người khác kể lại, lúc ta ngất xỉu, hoàng đế nói ta là vì quá vui mà ngất, còn phụ thân ta và đám kẻ thù suýt nữa đập vỡ cả đầu cũng không ngăn được hoàng đế đưa ta vào cung làm quý phi.

Tỉnh dậy làm quý phi là trải nghiệm gì?

Chưa kịp vui mừng vì từ hôn với Ngụy Thanh, ta đã bắt đầu buồn cho bản thân.

Ta nghi tên cẩu hoàng đế vì ta biết chuyện Đức phi ngoại tình với đệ đệ ruột của hắn mà cố ý báo thù phong ta làm quý phi.

Cái gọi là ân nhân cứu mạng hoàn toàn là bịa đặt, ngoài kéo tên tiểu tử vẽ bậy ra khỏi đám cháy lúc nhỏ ra, ta đâu cứu ai khác?

Khoan đã… không lẽ tiểu tử đánh nhau với ta trong thư phòng, mũi dãi thò lò chính là hoàng đế sao?

Phụ thân ta đứng cạnh giường, mắt đầy nước nhìn ta.

“Phụ thân~”

Ta yếu ớt gọi, ta đói quá.

“Con gái của ta! Hu hu hu hu~”

Ông ấy khóc lớn.

“Phụ thân… phụ thân, con còn đây mà.”

Ông ấy mắt đỏ hoe trừng ta.

A nương bên cạnh cũng dùng khăn lau nước mắt.

“Hoàng cung là nơi ăn thịt người không nhả xương, con ngốc thế này, vào cung phải làm sao đây?”

Ta nghẹn lời, chẳng lẽ trong mắt hai người bọn họ, ta chỉ là đứa ngốc không có chút tâm cơ nào sao?

Phụ thân ta đột nhiên xắn tay áo, giận dữ nói:

“Không được! Dù có phải mất mạng, ta cũng phải đòi hoàng thượng thu hồi thánh chỉ!”

Ta nhìn vết bầm trên trán ông ấy, im lặng, mấy năm nay phụ thân ta tồn tại trong triều đình không dễ dàng gì, các quan ở Lại bộ luôn gây khó dễ cho ông ấy, ta nhìn ông, tóc đã bạc một nửa.

Ta nắm tay áo phụ thân, bụng lại kêu lên.

“Phụ thân… làm quý phi cũng không tệ, ít nhất ăn ngon uống sướng. Việc này ta bàn sau, giờ người có thể cho con một đĩa thịt kho tàu được không?”

Ta giả bệnh ở nhà mấy ngày, gần đến hôm vào cung, lòng ta ngày càng bình tĩnh.