21
Tôi lấy điện thoại ra, gửi cho Trần Diệp một tin nhắn.
“Anh.”
Thấy anh không trả lời, tôi lại tắt điện thoại.
Giang Tứ Nguyệt không nói gì nhiều, chỉ nhíu mày trả lời tin nhắn.
Thỉnh thoảng tôi lại nhìn điện thoại, xem có tin nhắn hồi đáp hay không.
“Trưa muốn ăn gì?” Chú đột nhiên hỏi tôi.
“Gì cũng được.” Tôi không có khẩu vị, cũng như không hứng thú để ăn.
Chú gọi điện để đặt món.
Trong lúc đó, tôi nhận được tin nhắn của Trần Diệp : “Sao vậy?”
“Em muốn gặp anh.” Tôi trả lời rất trực tiếp.
Mỗi năm vào ngày giỗ của bố mẹ, tôi luôn cảm thấy buồn bã, đều trải qua ngày này cùng Giang Tứ Nguyệt.
Giờ đây, người đầu tiên tôi nghĩ đến là Trần Diệp, người đầu tiên cho tôi tình yêu.
“Được thôi, anh đến trường tìm em.”
Tôi trả lời anh “Được.”
“Có một nhà hàng hải sản, chú chưa đưa cháu đến ăn bao giờ, chú đã đặt bàn, dẫn cháu đi thử nhé.” Giang Tứ Nguyệt đột nhiên nhìn tôi nói.
Tôi nhớ đến nhà hàng mà Trần Diệp từng dẫn tôi đi, buột miệng nói: “Nhà hàng của chú Trần? Cháu đã ăn rồi.”
Chú quay đầu nhìn tôi, biểu cảm có chút ngạc nhiên.
“Anh Trần Diệp dẫn cháu đi ăn.” Tôi trả lời.
“…” Chú im lặng, một lúc sau mới hỏi: “Ngon không? Có muốn đi nữa không?”
“Không.” Tôi lắc đầu, nhớ ra điều gì, lại nói: “ cháu muốn về trường, chú cho cháu xuống ở con phố trước trường nhé.”
Tôi không muốn để Trần Diệp gặp chú ấy.
Chú ấy sững lại một lúc, rồi nói: “Được thôi.”
Khi xuống xe, chú ấy nhắc tôi lấy quà trên xe, nhưng tôi sợ lát nữa sẽ bị Trần Diệp hỏi, tôi lười giải thích nên bảo chú ấy mang quà về nhà.
Chú ấy đồng ý với tôi.
Sau khi chia tay Giang Tứ Nguyệt, tôi đứng ở dưới ký túc xá đợi Trần Diệp.
Anh vẫn là mái tóc xám ấy, ngậm bên miệng điếu thuốc, trông thật phóng khoáng, anh ôm tôi cùng nhau bước lên xe.
Anh nói muốn đưa tôi đến khu nghỉ dưỡng để chơi, tôi nói với anh rằng tôi còn phải thi, cần ôn tập nên không có thời gian.
Anh lại năn nỉ: “Tiểu Nan Nan, em không nhớ anh sao?”
Tôi mềm lòng, cuối cùng tôi vẫn là quay lại ký túc xá lấy sách ôn tập, theo anh đến khu nghỉ dưỡng.
Lại là một nhóm bạn của anh.
Đây là lần thứ hai bọn họ gặp tôi, có chút ngạc nhiên, họ cười rồi chào tôi.
Tôi cũng cố gắng học hỏi họ, cố gắng chào hỏi một cách tự nhiên nhất có thể.
Trần Diệp luôn như vậy, đi đâu cũng có một đám bạn bè, tôi muốn ở bên anh, không thể cứ để anh chiều chuộng tôi, chỉ ngồi một góc nhìn người khác chơi.
Vì vậy, tôi cũng lấy hết can đảm, cố gắng hòa nhập với họ, để không quá lạc lõng giữa đám đông.
Chơi cả buổi chiều và tối, chơi đến mệt nhoài, tối đó tôi nằm trên giường không còn tâm trí nào để học, chỉ muốn nhắm mắt đi ngủ ngay.
Nhưng vừa nhắm mắt lại, Trần Diệp đã đi đến anh ấy hôn tôi từng chút một.
Tôi không từ chối, để mặc anh hôn đến khi toàn thân tôi mềm nhũn ra.
“Tiểu Nan Nan, em muốn để anh nhịn đến khi nào?” Anh hỏi tôi.
“Hôm nay không được.” Tôi đối diện với sự năn nỉ của anh, vẫn là từ chối.
“Lại không được? Em muốn anh nhịn tới chết sao?” Anh giả vờ khóc, nhưng tay không chịu dừng lại.
Tôi sợ hãi giữ tay anh, kêu lên: “Trần Diệp.”
“Ừ?” Anh không ngừng hôn tôi, “Nan Nan ngoan, anh cũng là người bình thường…”
“Không được.” Tôi đẩy ra anh, kiên quyết không đồng ý.
Anh như không nghe lời tôi nói, hành động càng trở nên mạnh mẽ hơn.
“Thật sự không được!” Tôi đột nhiên hét lên.
Tiếng hét của tôi khiến cho anh phải dừng lại.
Anh dừng động tác, ngơ ngác nhìn vào tôi.
Đột nhiên anh trở nên giận dữ.
Tôi cảm thấy mình nên giải thích với anh, hôm nay là ngày giỗ của bố mẹ tôi, ngay cả khi không phải, tôi cũng không thể nhanh chóng chấp nhận anh hoàn toàn như vậy.
Anh nhìn tôi rất lâu, cuối cùng lạnh lùng hỏi: “Có phải em vẫn còn thích Giang Tứ Nguyệt không?”
Tôi bị câu hỏi của anh làm cho bất ngờ.
“Không phải.” Tôi phản bác một cách yếu ớt.
Tôi thừa nhận tôi thích Giang Tứ Nguyệt, nhưng sau khi quyết định ở bên anh, tôi đã hoàn toàn buông bỏ Giang Tứ Nguyệt rồi.
Khi ở bên anh, tôi không nghĩ đến người đàn ông khác, cũng không từ chối anh vì người đàn ông khác.
“Em lại lừa anh?” Anh ngồi dậy, nhìn vào tôi chằm chằm, “Em đừng nói với anh rằng Giang Tứ Nguyệt luôn bảo vệ em, không cho anh tiếp cận em, dùng đủ mọi cách đè bẹp anh, suýt nữa còn trở mặt với anh, hắn ta làm tất cả vì em như vậy cũng chỉ coi em là cháu gái?”
“Em không biết.” Tôi thấy rất ấm ức, không hiểu tại sao anh lại hiểu lầm tôi, lại nói những lời gây tổn thương này với tôi.
“Nếu em thích hắn ta đến vậy, tại sao còn đến với anh?” Anh đột nhiên tức giận hét lên, “Hứa Nam, cả đời này anh chưa từng bị bất kì người phụ nữ nào đùa giỡn.”
Nói xong, anh bước xuống giường, mặc quần áo, không ngoảnh mặt lại nhìn tôi mà rời đi, để lại tôi trên giường run rẩy vì sợ hãi.
Tôi cảm thấy mình thật thất bại.
Tại sao một mối tình không kéo dài được vài ngày lại có kết thúc như vậy.
Tôi cũng không hiểu tại sao việc thích một người lại biến thành vết đen của tôi, không thể chấp nhận tình cảm quá nhanh cũng là lỗi của tôi sao?
Tôi thấy bản thân ấm ức vô cùng.
Sau đó tôi khóc đến mệt mỏi và ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau, Trần Diệp vẫn không có ở đó.
Bạn anh ấy đưa tôi về trường.
Tôi suy nghĩ rất lâu, một tuần liền tâm trạng cứ bồn chồn không yên.
Tôi muốn nhắn tin cho anh để giải thích việc hôm ấy, nhưng lại thấy hình ảnh trên trang cá nhân của bạn anh đăng.
Trong ảnh, Trần Diệp đang ôm một cô gái rất thân mật ở quán bar.
Khoảnh khắc đó, tôi tâm trạng tôi sụp đổ, tôi khóc rất nhiều.
Tôi biết, mối tình đầu của tôi đã kết thúc rồi.
Chỉ là một mối tình đầu ngắn ngủi chưa đến vài ngày.
Sau đó tôi không còn tìm Trần Diệp nữa.
Anh ấy cũng không liên lạc với tôi.
Anh giống như một ngôi sao băng trong bầu trời đen tối của tôi, vụt qua trong chốc lát, trái tim tôi cũng dần trở nên bình tĩnh lại.
Đây là cảm giác của tình yêu sao?
Tôi thà là mình không có nó.
22
Tôi nghĩ bản thân mình có thể tự chữa lành nỗi đau này.
Tôi nghĩ Trần Diệp chỉ là một người qua đường trong cuộc đời của tôi.
Tôi nghĩ mình cũng không thích anh nhiều lắm, chỉ cần một tháng là có thể quên đi chuyện này.
Nhưng nửa tháng sau, tôi nhìn thấy tin tức ở trên điện thoại, Trần Diệp và Tần Vũ đính hôn.
Tôi đứng chết trân, nửa ngày không dám tin vào tin tức này.
Một người nửa tháng trước còn gọi tôi là em gái, còn dỗ dành tôi.
Một người là người mà Giang Tứ Nguyệt nói sẽ đính hôn.
Tại sao hai người này lại đột nhiên đính hôn với nhau?
Buổi chiều hôm ấy trong lúc thi môn Toán cao cấp, đầu óc tôi trống rỗng.
Cho đến khi nộp bài, tôi mới nhận ra ngoài tên mình, tôi vẫn chưa viết gì cả.
Về đến ký túc xá, tôi trùm chăn kín đầu mình, đau khổ không tin vào mọi thứ đang diễn ra.
Thế giới này bị làm sao vậy?
Anh đã cho tôi thấy mặt dịu dàng nhất của anh, đưa tôi lên thiên đường, rồi lại bất ngờ cho tôi một cú đấm chí mạng khi tôi không phòng bị.
Vậy là cả phòng ký túc xá đều biết tôi lại thất tình.
Họ hỏi tôi chuyện gì đã xảy ra, nhưng tôi không nói.
Làm sao tôi có thể nói chuyện đó ra được? Tôi cảm thấy bản thân mình thật nực cười.
Tôi khóc không biết bao lâu, khi tỉnh dậy thì trời đã tối.
Tôi ngồi trong phòng ký túc một lúc lâu, cuối cùng vẫn là nhắn tin cho Trần Diệp.
“Anh ở đâu, em muốn gặp anh.”
Không lâu sau bên kia đã có phản hồi.
“Khách sạn Tư Hào, em đến đi.”
Ngồi trên taxi, tôi có chút do dự, cảm thấy mình có hơi bốc đồng.
Nhưng quay về như thế thì tôi không cam lòng, tôi cảm thấy từ đầu đến cuối mình luôn là người bị động, bị động chấp nhận sự gần gũi của anh ta, cuối cùng lại bị động chấp nhận sự kết thúc của anh ta, anh ta thậm chí còn không cho tôi một lời giải thích.
Tôi không muốn phải như vậy nữa, tôi cần lời giải thích của anh ta.
Tôi lấy hết can đảm, xuống xe liền đi thẳng vào sảnh khách sạn, anh ta nói với tôi là ở phòng tiệc.
Tôi đẩy cửa vừa định bước vào, thì va phải một người.
“Tiểu Nan?” Tần Vũ mặc chiếc váy dạ hội đắt tiền, từ trên xuống dưới đánh giá tôi, “Giang Tứ Nguyệt không có ở đây.”
Cô ta không hề có chút xấu hổ nào vì đã phản bội Giang Tứ Nguyệt.
“Tôi tìm Trần Diệp.” Tôi nhìn chằm chằm vào cô ta, nhưng chưa đến một phút bản thân đã mất hết can đảm.
Sự điềm nhiên của cô ta làm tôi không biết phải đối phó như thế nào.
“Hừ… Tìm anh ta làm gì? Muốn đòi lại công bằng cho chú của em sao?” Cô ta cười nhấp một ngụm rượu vang, “Tiểu Nam, tôi không nợ chú của em, thái độ của anh ấy với tôi, là người phụ nữ nào cũng sẽ không chịu nổi, tôi Tần Vũ cũng không phải là người điên vì tình.”
“Đó là chuyện của cô với Giang Tứ Nguyệt, tôi tìm Trần Diệp là chuyện của tôi với anh ta.” Tôi không buồn giải thích với cô ta.
“Có ý gì?” Cô ta nghi hoặc nhìn tôi.
Nhìn tôi một lúc, cô ta đột nhiên cười, “Em còn nhỏ, nhưng bây giờ bọn trẻ đều như em vậy sao?”
Cô ta nói xong liền ghé sát vào tai tôi, “Quyến rũ chú của em, lại còn muốn quyến rũ Trần Diệp? Đừng có mơ.”
Nghe những lời của cô ta, tôi nổi hết da gà.
“Tôi không có quyến rũ Trần Diệp.” Tôi cắn môi, kìm nén không cho nước mắt mình rơi, “Là anh ta quyến rũ tôi.”