Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Tiểu thư thật chỉ muốn làm Góa phụ - Hoàn Chương 2: Tiểu thư thật chỉ muốn làm Góa phụ

Chương 2: Tiểu thư thật chỉ muốn làm Góa phụ

9:24 chiều – 30/05/2024

2

Tiêu Vương vốn kiêu ngạo, trên đời này ngoài Khả Liên Ngọc ra thì không có cô nương nào lọt vào mắt xanh của hắn. Bây giờ thấy ta, người thật sự chiếm vị trí của người trong lòng hắn, lại càng khó chịu.

Hắn nói: “Liên Ngọc, nàng cam tâm để ta cưới một cô nương thô lỗ giết heo như vậy sao?”

Khả Liên Ngọc chưa kịp lau khô nước mắt, nghe vậy liền vội vàng nói: “Xin Vương gia cẩn trọng lời nói!”

Tỷ ấy cúi mình trước Tiêu Vương: “Hôm nay thần nữ cùng muội muội ra ngoài chơi đã làm phiền Vương gia, thần nữ không dám làm Vương gia mất hứng uống trà.”

Nói xong, tỷ ấy kéo ta định rời đi.

Tiêu Vương vì yêu sâu đậm nên cũng không ngăn cản, chỉ dùng ánh mắt như thợ săn dõi theo bóng lưng Khả Liên Ngọc.

Khả Liên Ngọc bị ánh mắt xâm lược đó làm cho môi mím chặt, nhưng không quay đầu lại.

Tỷ ấy sợ ta làm phật ý vị hôn phu tương lai của mình, hơn nữa là để bảo vệ danh dự của ta, sợ chuyện ta mặc đồ nam ra ngoài bị đồn đại.

Sau khi về phủ, quần áo của tỷ ấy đã ướt đẫm mồ hôi, nhưng vẫn nở nụ cười nhẹ nhàng với ta: “Muội muội đừng sợ, Vương gia không phải là người sẽ làm nhục phụ nữ.”

Nói xong, nhận ra giọng mình có phần thân mật,tỷ ấy lại lúng túng không dám nhìn thẳng vào mắt ta.

Đúng lúc đó, phu nhân Khả đến.

Bà ấy vừa nhìn thấy Khả Liên Ngọc với khuôn mặt nhợt nhạt như vừa khóc, sau đó chuyển ánh mắt sang ta trong bộ đồ nam tử tuấn tú, sắc mặt đột nhiên trở nên lạnh lùng: “Con đã dẫn tỷ con đi đâu gây rối rồi!”

Bà Khả thiên vị nói với Khả Liên Ngọc: “Liên Ngọc, đứa con bất hiếu này đã làm gì con? Con đừng sợ, cứ nói với mẫu thân!”

Khả Liên Ngọc vội vàng chỉnh trang lại: “Mẫu thân ,người hiểu lầm Tiểu Tố rồi—”

“Con gái ngoan, mẫu thân biết con thương muội muội, nhưng ngọc không mài không thành khí, con không cần che giấu cho nó!”

“Không phải, mẫu thân, hôm nay là con muốn ra ngoài, nên mới cầu xin Tiểu Tố cùng đi, gặp phải tên du côn còn là Tiểu Tố bảo vệ con đấy!”

Tiêu Vương đáng thương với tình yêu sâu đậm, trong lời của Khả Liên Ngọc lại trở thành tên du côn.

Khuôn mặt phu nhân Khả lóe lên một tia mãn nguyện, nhưng đó là dành cho Khả Liên Ngọc: “Nó là con gái sao có thể bảo vệ con? Liên Ngọc, mẹ biết con yêu thương muội muội , nhưng nó lừa con ra khỏi phủ như vậy, mẫu thân tuyệt đối không thiên vị nó dù nó là con gái ruột của mẫu thân.”

Phu nhân Khả không thèm nghe giải thích, lạnh lùng nhìn ta: “Tiểu Tố.”

Ta hậm hực đáp: “Vâng.”

Ngay từ đầu, bà ấy đã không thích ta, một cô nương thô lỗ không biết thêu thùa, coi ta là nỗi nhục của mình. Bây giờ, nỗi nhục này dám kéo Khả Liên Ngọc đi chơi bẩn thỉu lại càng làm bà tức giận không chịu được.

Vì vậy, mặc cho Khả Liên Ngọc giải thích thế nào, phu nhân Khả vẫn kiên quyết nhốt ta vào nhà kho.

3

Đêm ấy, ta nghe thấy tiếng xào xạc ngoài nhà kho, tưởng rằng phủ tướng bị trộm, đang vui mừng thì phát hiện có cái bóng đầu người dưới ánh trăng cạnh chân mình.

Nhìn kỹ lại, hóa ra là Khả Liên Ngọc.

Tỷ ấy yếu đuối, lén lút mang đến một chiếc chăn, kiễng chân vất vả nhét nó qua cửa sổ, trán đẫm mồ hôi. Dưới ánh trăng sáng, mồ hôi ấy như những hạt ngọc trai.

Thấy ta vẫn còn khỏe mạnh, đôi mắt của Khả Liên Ngọc sáng lên: “Tiểu Tố—”

Tỷ ấy hạ giọng: “Nhanh lên, nhận lấy chăn!”

Ta thấy tỷ ấy sau khi nhét chăn xong, lại dùng dây thả một hộp thức ăn xuống, mùi thơm của chân giò hầm phả ra.

Sợ ta hiểu lầm rằng cô ấy dùng chân giò để chế giễu quá khứ nghèo khó của ta, Khả Liên Ngọc có chút ngượng ngùng giải thích: “Bánh ngọt không đủ no.”

Ta cảm thấy vui vui.

Cũng không biết làm sao mà một tiểu thư trong mắt người ngoài luôn sống bằng sương khói như Khả Liên Ngọc lại có thể mở miệng gọi một chiếc chân giò béo ngậy, rồi còn giấu kỹ, sau mấy giờ vẫn nóng hổi mà mang đến cho ta.

Nhìn Khả Liên Ngọc với mái tóc rối bời, ta lên tiếng: “Cảm ơn tỷ.”

Khả Liên Ngọc là tỷ tỷ , ta đã thừa nhận rồi.

Khả Liên Ngọc không nhận ra sự trang trọng của ta, chỉ nhìn xung quanh sợ bị người khác thấy, rồi nhỏ giọng nói với ta: “Mẹ nói sẽ giam muội một đêm, sáng mai trời sáng tỷ sẽ đến lấy chăn, muội đừng để bị lạnh.”

Đầu tỷ ấy biến mất khỏi cửa sổ.

Ta nghe thấy tiếng thở dài ngoài tường, hình như tỷ ấy bị hụt chân.

Nhưng không kêu lên, tỷ ấy run rẩy bước đi.

Ta đã rèn đao trên núi tuyết hơn mười năm, nhà kho của phủ tướng trong mắt Khả Liên Ngọc có thể khiến người ta cảm lạnh, nhưng đối với ta không tệ chút nào.

Có chăn và chân giò mà Khả Liên Ngọc mang đến, càng giống như một sự hưởng thụ.

Dù sao, người đã mạnh mẽ bắt con gái nhà quan đến luyện võ như sư phụ ta, vốn không phải là người lương thiện gì.

Bà ấy vừa chính vừa tà, không bận tâm nhiều việc, nhưng tuyệt đối không cho phép thiên tài bị thế tục làm hỏng, để viên ngọc quý thành hòn đá bùn.

Bà ấy từng giẫm lên cơ thể ta gần như gãy xương, mặt không biểu cảm nói: “Gió sương trên núi tuyết có thể làm hồn phách của con kiên cường, nhưng gió sương của thế tục chỉ có thể làm mặt con trở nên hung dữ.”

Ban đầu ta không hiểu ý của bà ấy, khóc lóc dùng tay rớm máu nhặt lại thanh đao của mình.

Bây giờ xuống núi, thấy sự ràng buộc khốn khổ của phụ nữ dưới chân núi, ta mới phần nào hiểu ra.

Nếu ta không bị mang đi, nếu ta là “Liên Ngọc” được nuôi nấng cẩn thận trong phủ tướng, học nữ công, ta sẽ phát điên.

Hoặc là bị “hiếu thảo” và “trinh tĩnh” nuốt chửng, chỉ còn lại một cái xác xinh đẹp, không có tinh thần vì lâu ngày không thấy ánh sáng.

Ta không khỏi rùng mình.

Khả Liên Ngọc rất tốt, rất tốt, tỷ ấy gần như hoàn hảo trong việc hòa hợp với thế giới này, không cảm thấy chút đau khổ, ta không thể sánh bằng tỷ ấy.

Nhưng ta sợ rằng một ngày nào đó tỷ ấy cũng sẽ bị thế giới này nuốt chửng.

Thề trước chân giò, từ nay dù là núi đao biển lửa hay phong ba bão táp, tỷ ấy không bỏ ta, ta sẽ không bỏ tỷ ấy.

Rồi ta nuốt chân giò cùng xương, dầu mỡ thơm ngọt, xương giòn tan, cuộn mình trong chiếc chăn thơm mùi hương nhẹ nhàng mà ngủ thiếp đi.

Có một người tỷ tỷ thật tốt.

Mà tại hoàng cung, vị cửu ngũ chí tôn mở một bức thư, bỗng hứng thú nhướng mày.

“Sư muội, xuống núi rồi sao?”

Rồi gần như xé tim mà ho khan, máu bắn lên tờ giấy, nhuộm đỏ hai chữ “Khả Tố”.

Giống như một bông hoa nở trên giấy.

Hắn mang vẻ hân hoan như trẻ con gặp món đồ chơi mới, đặt tờ giấy nhuốm máu lên ngọn lửa, lửa liếm theo từng chữ, rồi liếm lên đầu ngón tay lạnh lẽo của vị hoàng đế trẻ.