Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Tiểu thư thật chỉ muốn làm Góa phụ - Hoàn Chương 1: Tiểu thư thật chỉ muốn làm Góa phụ

Chương 1: Tiểu thư thật chỉ muốn làm Góa phụ

9:22 chiều – 30/05/2024

1
Ta là con gái ruột thất lạc nhiều năm của Khả tướng, theo lời kể thì nhiều năm trước, khi phu nhân Khả sinh con ở vùng núi hoang dã, bên cạnh bà có một nông phụ nghèo khó góa chồng. Nông phụ thấy phu nhân Khả đầy trang sức quý giá nên nổi lòng tham, dùng con gái của mình đổi lấy tiểu thư – chính là ta.

Mãi đến mười sáu năm sau, khi người hầu thân cận của phu nhân Khả nhìn thấy ta trên phố, phát hiện ta trông giống hệt phu nhân nhà họ chưa xuất giá, sự việc này mới bị phơi bày. Còn nông phụ kia đã chết từ nhiều năm trước, chỉ còn lại một mình ta – một cô gái yếu đuối phải tự lo liệu.

Khả tướng không thể chịu đựng được việc dòng máu của mình lưu lạc bên ngoài, phu nhân Khả cũng không nỡ rời xa con gái giả của mình, nên hai vợ chồng quyết định để ta và “tỷ ty” cùng sống trong phủ tướng.

Chỉ có điều ta là đích trưởng nữ Khả Tố. Còn tỷ ấy là nghĩa nữ Khả Liên Ngọc.

Ngày đầu tiên nhận lại tỷ muội với Khả Liên Ngọc, ta nhìn dáng vẻ yếu đuối và vòng eo nhỏ nhắn của cô ấy, im lặng. Thấy Khả Liên Ngọc rơi lệ xin lỗi ta, ta nuốt nước bọt, cười khan: “Tỷ, muội không thấy khổ sở đâu.”

Đổi con gái của phủ tướng đâu dễ dàng như vậy. Khả Liên Ngọc và ta sinh ra cách nhau không quá vài giờ, một nông phụ vừa sinh xong làm sao có thể đổi con? Từ đầu đến cuối chẳng có nông phụ nào cả, chỉ là hôm phu nhân Khả sinh ra ta, sư phụ tình cờ đi ngang, thấy ta có cốt cách đặc biệt, bèn dùng một đứa bé gái con của một kỹ nữ không rõ cha mẹ, chuẩn bị dìm chết để đổi lấy ta.

Mười sáu năm qua, khi Khả Liên Ngọc chơi trống bỏi, ta luyện đao; khi Khả Liên Ngọc học thêu thùa, ta luyện đao; khi Khả Liên Ngọc và Tiêu Vương nảy sinh tình cảm, ta cuối cùng cũng thành tài, có thể xuống núi. Chỉ không ngờ vừa bước lên phố đã bị phát hiện thân phận thật, bị kéo về phủ tướng.

Khả Liên Ngọc cảm thấy có lỗi với ta, nên dù yêu Tiêu Vương đến mấy, cũng nghe theo lời cha mẹ nhường mối hôn sự tốt đẹp này cho ta. Chỉ có điều…

“Tiểu Tố, muội có thể nói cho tỷ biết, mẫu thân tỷ là người thế nào không?”

Khả Liên Ngọc được dạy dỗ rất tốt, dù yếu ớt nhưng là cô nương biết ơn và hiểu chuyện, nếu không phải vì ta đã bảo mẫu thân “nông phụ” của tỷ ấy đã chết, tỷ ấy chắc chắn không muốn ở lại phủ tướng.

Nhưng ta đâu biết gì về “nông phụ” mà sư phụ bịa ra? Chỉ có thể vắt óc kể cho tỷ ấy nghe rằng dù nghèo nhưng nông phụ rất tốt với ta.

“Chỉ là cuối cùng mẫu thân vẫn sinh lòng tham, hại Tiểu Tố,” Khả Liên Ngọc nói, ánh mắt dừng lại trên chân ta, “Bây giờ chân muội to như vậy, ở kinh thành sẽ bị các tiểu thư coi thường…”

Cũng vì đôi chân to này, Khả Liên Ngọc không chút do dự nhường hôn ước cho ta. Có Tiêu Vương làm phu quân, dù ta không bó chân cũng chẳng ai dám cười nhạo ta. Ai mà không biết đương kim Hoàng thượng yếu đuối, Tiêu Vương rất có khả năng trở thành Hoàng đế tiếp theo?

Tỷ ấy nhường vị trí đó, chính là nhường ngôi Hoàng hậu tương lai.

Đúng là một cô nương hiểu chuyện và tốt bụng, ta nghĩ thầm, rồi kéo tay tỷ ấy: “Không sao đâu, tỷ là tài nữ số một kinh thành, có tỷ rồi thì những tiểu thư vì chân ta mà coi thường muội,muội không cũng không để ý.”

Nghe ta nói vậy, Khả Liên Ngọc vẫn nhíu mày. Sau khi tỷ ấy rời đi, tỳ nữ thân cận của Khả Liên Ngọc liền kêu gào bất bình thay tiểu thư của mình, thậm chí còn nói: “Dù Khả Tố tiểu thư là con ruột của phu nhân thì sao? Từ nông thôn đến, hôm trước còn uống nước súc miệng, chẳng biết lễ nghi gì cả, nô tì thấy hoàn toàn không bằng…”

“Tiểu Thời!”

Khả Liên Ngọc vốn dịu dàng ôn hòa, bỗng dưng nghiêm khắc khiến Tiểu Thời không tự chủ mà im bặt.

Rồi nghe tiểu thư nói: “Nếu không phải mẹ ta tham lam, người uống nước súc miệng bây giờ chính là ta… không, ta thậm chí còn không có cơ hội vào phủ tướng uống trà.”

“Ta và mẹ ta đều có lỗi với Tiểu Tố, làm lỡ tiền đồ của muội ấy, cả đời này cũng không trả hết.”

Nói xong, tỷ ấy tái mặt bảo tỳ nữ đã theo mình nhiều năm từ nhỏ ra sân quỳ.

Ta đứng rất xa, nhưng gió đã đưa cuộc đối thoại của chủ tớ họ vào tai ta.

Tuy biết rằng trong vở kịch con gái thật và con gái giả này, Khả Liên Ngọc chẳng có chút lỗi lầm gì với ta, hơn nữa vì tỷ ấy trở thành viên ngọc quý được yêu thương của phủ tướng, ta mới có thể thoải mái đi khắp núi rừng; nhưng không ngờ rằng một tiểu thư kiêu sa lại có thể kiên cường và tỉnh táo như vậy khi từ trên trời rơi xuống đất.

Thậm chí sáng hôm sau, Khả Liên Ngọc còn đem một số khăn tay do tỷ ấy thức đêm thêu để tạ lỗi với ta, quầng mắt tỷ ấy có màu xanh nhạt, chỉ là phủ phấn nên không rõ lắm.

Tỷ ấy không biết rằng ta đã nghe thấy lời của tỳ nữ, tất cả chỉ là từ sự áy náy của tủ ấy mà thôi.

Vì thế, ta càng thêm quý mến Khả Liên Ngọc.

Do ta lớn lên ở núi rừng, vừa mới được tìm về, nên nhiều quy tắc của phủ tướng đối với ta chỉ là hình thức. Khi nghe Khả Liên Ngọc suốt ngày bị giam cầm trong phủ mà mong muốn được ra ngoài nhìn ngắm cuộc sống dân sinh, ta liền tìm một chiếc mũ có màn che cho tỷ ấy đội, sau đó ta thay một bộ đồ nam giả làm hộ vệ, vui vẻ dẫn Khả Liên Ngọc chuẩn bị ra ngoài.

Chỉ có điều Khả Liên Ngọc bị bó chân, không thể đi lâu, nên ta nghĩ ra cách dẫn ra một con ngựa để tỷ ấy ngồi lên.

“Tiểu Tố, sao em lại biết cưỡi ngựa?”

Ta bịa chuyện: “Muội từng chăn bò mà.”

Khả Liên Ngọc muốn nói gì đó rồi thôi, có vẻ sợ nhắc đến chuyện làm ta đau lòng, ban đầu ta không nhận ra, vui vẻ mua đủ loại đồ ăn vặt mỗi thứ hai phần.

Đến khi dẫn Khả Liên Ngọc vào quán trà, ta vui vẻ đỡ tỷ ấy xuống ngựa, nhập vai: “Tiểu thư cẩn thận dưới chân.”

Hoàn toàn không biết Khả Liên Ngọc nghĩ gì khi nghe ta gọi tỷ ấy là tiểu thư.

Sau khi ngồi xuống, Khả Liên Ngọc tháo mũ che mặt để lộ đôi mắt hơi đỏ, ta mới nhận ra, tỷ ấy nắm lấy tay ta nức nở không ngừng, nói không biết những năm qua ta đã trải qua bao nhiêu khó khăn.

Bị tiếng khóc của tỷ ấy làm rối loạn tâm trí, ta không để ý đến tiếng bước chân bên ngoài, chỉ an ủi: “Đều đã qua rồi, tỷ không cần buồn.”

Nhưng Khả Liên Ngọc vẫn không kiềm được nước mắt, gần như muốn quỳ xuống trước ta.

Đúng lúc đó cửa phòng trà bỗng nhiên bị đá văng, ta ôm Khả Liên Ngọc vào lòng, lạnh lùng nhìn người tới: “Cút ra ngoài!”

Người đến bắt gian là Tiêu Vương, thấy người yêu của mình khóc trong lòng một người đàn ông lạ mặt, giống như bị ép buộc, tức giận ra lệnh cho hộ vệ bắt ta.

Khả Liên Ngọc sợ hãi nhắm mắt khi cửa bị đá văng, lúc nghe thấy tiếng, tỷ ấy nhìn qua với đôi mắt đẫm lệ, vội vàng gọi: “Vương gia dừng tay!”

Tiêu Vương mắt đỏ ngầu: “Nàng gọi ta là vương gia? Khả Liên Ngọc, nàng giỏi lắm!”

Nhưng hắn vừa đỏ mắt chưa bao lâu, thấy ta đá bay một hộ vệ thì ngẩn ra: “Ngươi!”

Bạn đang đọc truyện tại toptruyenn.net ! những nơi khác đều là reup.

Thấy Tiêu Vương định tự mình bắt ta, Khả Liên Ngọc không hiểu gì mà đứng dậy bảo vệ ta trong bộ đồ nam: “Vương gia hà tất phải làm khó tiểu nữ!”

Tiêu Vương sắp tức chết: “Nàng! Vì hắn mà nàng muốn hủy hôn với ta!”

Khả Liên Ngọc cắn môi: “Thần nữ với Vương gia khi nào có hôn ước? Ngài là hoàng thân quốc thích, vương phi của ngài đương nhiên phải là đích nữ của phủ tướng, không phải thần nữ.”

Hai người nói chuyện như gà vịt, một bên nghĩ rằng Khả Liên Ngọc thay lòng, một bên sợ Tiêu Vương giận dữ làm tổn thương người khác, ta chần chừ không biết nói gì.

May thay thấy một hộ vệ bị ta đá ngất tỉnh lại, lại xông về phía ta, ta dứt khoát đá bay hắn lần nữa.

Khả Liên Ngọc lúc này mới tỉnh ngộ nhìn ta: “Tiểu Tố, muội có bị thương không?”

Nghe tên Tiểu Tố, Tiêu Vương dường như tỉnh táo lại, nhìn cổ ta, một lúc lâu hỏi: “Ngươi là con gái thất lạc của Khả tướng, Khả Tố?”

Không đợi Khả Liên Ngọc nói, ta gật đầu: “Không sai.”

Giọng nói trong trẻo đặc trưng của một cô nương giúp Tiêu Vương hiểu ra tất cả những điểm phi lý, hắn âm thầm cười, nghĩ rằng Khả Liên Ngọc vốn là người hiểu lễ nghĩa, làm sao có thể dính líu với kẻ gian.

“Tiểu Tố, sao em lại khỏe thế này?”

Ánh mắt Khả Liên Ngọc dừng lại trên đôi chân ta, ta cười: “À— muội từng giết heo mà.”

Ta, người từng giết heo, nhìn Tiêu Vương cười mỉa: “Còn ngươi là ai?”