Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Thời gian bất khả trường lưu- Hoàn Chương 5: Thời gian bất khả trường lưu- Hoàn

Chương 5: Thời gian bất khả trường lưu- Hoàn

3:46 sáng – 26/05/2024

11

“Nàng không phải vừa nói đói sao? Chúng ta đi ăn cơm thôi”

Tề Ngâm nói rồi kéo tay ta rời đi.

“Chờ đã, ta đã nói rồi, ta muốn mượn cô ấy một lát có được hay không?” Ngụy Như sĩ động tác cực nhanh, đã chặn trước mặt Kì Ngâm.

Hai người họ nhìn nhau dưới gốc cây hoa mai đông đúc khiến ta vô cùng ngại ngùng.

Đột nhiên, ta nhanh trí nghĩ ra một ý, nhìn Tô Viễn U: “Muội muội, phiền muội cùng tướng công chúng ta đi dùng thiện trước đi, tỷ sẽ tới đó sau.”

Lời của ta vừa dứt, Tề Ngâm nắm tay ta chặt hơn một chút: “Nàng chọn hắn?”

Cái gì ta chọn hắn?

Lời này nghe tại sao có khó chút khó chịu?

Ta vỗ vào tay ngài rồi từ từ rút tay ngài ra khỏi tay mình: “ Thiếp chỉ nói chuyện với hắn một chút thôi, sẽ quay lại ngay.”

Nói xong, ta kéo lấy tay Ngụy Như sĩ rồi rời đi, sợ tên này lại nói ra những lời không thể tin nổi như thế.

“Cô đi nhanh thế làm gì? Cô nghĩ ta sợ hắn sao? Mặc dù hắn là hoàng đế, triều đình do hắn quản nhưng giang hồ này do ta quản.”

Ngụy Như sĩ giống như một con chim sẻ ríu rít không ngừng.

Ta nhìn thấy bên đường bán đùi gà nên lấy một chiếc đùi gà nhét vào miệng hắn ta.

Hắn lập tức yên tĩnh một lúc.

Ngụy Như sĩ đáng thương nhìn ta ngoan ngoãn bỏ tiền trả .

Ta với hắn tìm một nơi an tĩnh ngồi xuống, Ngụy Như sĩ gọi cho ta một bát mì hoành thánh: “ Cô không phải đói à? Ăn đi.”

Ta rất thích ăn hoành thánh và mì nước. Ta thích nhất cả hai thứ đó để cùng nhau.

Ta thổi phù phù ăn một miếng lớn. Quả nhiên đồ ăn ở tiệm này cong ngon hơn đồ trong cung.

“Chuyện cô trúng độc hắn không biết sao?”

Ngụy Như sĩ vốn là người thờ ơ lập tức sắc mặt nghiêm túc, biểu cảm nặng nề.

Ta gật đầu và tiếp tục ăn.

Nghe hắn thở dài, ta ngẩng đầu nhìn hắn: “Có gì mà phải thở dài? Ai mà chả phải chết?”

Ngụy Như sĩ không nói gì.

Ta lại ăn một miếng hoành thánh nữa, nhìn hắn lần nữa thì thấy mắt hắn đã đỏ hoe.

Đột nhiên một miếng hoành thánh ta cũng không nuốt nổi.

“Ngụy Như sĩ, ngươi không đồng ý thì được sao? Những ngày tới ngươi phải cùng ta vui vẻ, ta không muốn chết trong buồn khổ.”

Ngụy Như sĩ vẫn nhìn ta chằm chằm không nói gì.

Một lúc sau, hắn đột nhiên đứng dậy và quay lưng lại.

Ta có thể thấy rõ đôi vai hắn đang run rẩy.

Thật ra ta cũng sợ chết.

Nhiều người sẽ cảm thấy rằng nếu không có cha mẹ, không có con cái, không có người thân và không chuyện gì khiến họ lo lắng thì cái chết là một điều rất bình thường và đơn giản, không có gì phải sợ hãi.

Thật sự không phải thế.

Khi bạn đứng trên một vách đá cao hàng nghìn mét, phản ứng đầu tiên hiện lên trong đầu chúng ta là nó thật đáng sợ, chân mềm nhũn không thể nhảy được.

Chứ không phải là nếu ta nhảy xuống đó người nhà ta phải làm sao.

Khi bạn đang chìm trong biển sâu vô tận, phản ứng đầu tiên của bạn sẽ là không ngừng vùng vẫy, muốn thoát ra khỏi đó và hét kêu cứu mạng.

Chứ không phải ta chết chìm rồi thì người nhà ta phải làm sao.

Trong trường hợp khẩn cấp, phản ứng đầu tiên chỉ có bản thân bạn. Đây là bản chất của con người.

Vì ta đã cận kề cái chết nên ta mới sợ chết.

Đây là lý do tại sao hầu hết những người sống sót sau cái chết đều sợ chết.

Ta cũng thuộc trong số đông người đó.

Nhưng nếu cái chết đến thì ta chỉ có thể điều chỉnh tâm lý của mình và bình tĩnh chấp nhận nó.

Suy cho cùng, việc ta có thể sống sót đến bây giờ đã là một điều thần kì rồi.

Quá trình lúc đầu ta trúng độc căn bản là không có cơ hội sống sót.

Là thái thượng hoàng đã tìm danh y nổi tiếng khắp giang hồ Ngụy Thiên cương.

Truyền thuyết kể rằng ông có thể khiến mọi người chết sống lại.

Mà ngụy thiên cương lại chính là cha của Ngụy thiên sĩ.

Lúc đó ông ấy nói muốn thay máu cho ta.

Ta vừa nghe liền cảm thấy không đáng tin, máu còn có thể thay sao? Đúng là lang băm!

Ta định từ chối thì thái thượng hoàng lại đồng ý.

Ta nghĩ dù gì cũng đều phải chết, thôi cũng được, theo ý ông ta đi!

Đó là lần đầu tiên ta nhìn thấy một loạt các món đồ cổ quái, theo lời của cha ngụy như sĩ đó được gọi là thiết bị hiện đại.

Ta nghe mà bối rối, nghĩ rằng cha của Ngụy Như sĩ thực sự nhảm nhí.

Đang nghĩ ta liền mất tri giác.

Đợi đến khi ta mở mắt ta tưởng rằng bản thân đã xuống địa ngục rồi. Ta đã giết nhiều người như thế mà, nhưng không ngờ lại ở trong dược cốc của nhà Ngụy Như sĩ.

Đợi khi ta trở về hoàng cung ta phát hiện ra sắc mặt của mình đã tốt hơn nhiều, nhưng sắc mặt của thái thượng hoàng thì không tốt cho lắm

Ta liền biết là có vấn đề.