Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Ta tiến cung khi chỉ 14 tuổi, nghe nói Hoàng Đế gần bằng tuổi Cha ta Chương 4: Ta tiến cung khi chỉ 14 tuổi, nghe nói Hoàng Đế gần bằng tuổi Cha ta

Chương 4: Ta tiến cung khi chỉ 14 tuổi, nghe nói Hoàng Đế gần bằng tuổi Cha ta

5:51 chiều – 25/05/2024

9.

Kẻ thù bị đánh cho thất bại liên tục, lần phản kích cuối cùng lại biến một trận chiến vốn rất bình thường trở thành một trận huyết chiến.

Mà Chung Trạch bất hạnh bị thương ngay trong trận chiến đó, hơn nữa trên vũ khí của kẻ thù có độc, thế là mãi không lành nổi, hôn mê bất tỉnh.

Mặc dù cuối cùng chúng ta giành chiến thắng, nhưng Chung Trạch nằm trên giường bệnh ra lệnh tử hình bất cứ kẻ nào lộ ra chuyện hắn bị thương, cũng yêu cầu không được thông báo cho ai hết, lập tức lên đường về kinh.

Thị vệ trưởng giao bức thư tự tay Chung Trạch viết trước khi hôn mê cho ta, nói với ta đây là thánh chỉ của Hoàng thượng gửi ta.

Ta đọc xong, cất tiếng khóc to.

… thật sự chữ hắn càng ngày càng cẩu thả!

Ta thật sự đọc không hiểu nổi!

Sau hai mươi ngày, cuối cùng tin báo ngự giá thân chinh vẫn về tới triều đình như dự định.

Ta và đám đại thần bộ Binh giả vờ hưng phấn, cùng mọi người tán dương ân đức của Hoàng thượng, cùng cảm động và nhớ nhung uy vũ của thiên tử.

Nhưng… Chung Trạch còn chưa tỉnh lại.

Mà “Chung Trạch” đại thắng hồi kinh chỉ có thời gian nửa tháng là phải xuất hiện trong triều đình.

Ta cố nén đau thương, nghe hết tấu báo trên triều. Giây phút bãi triều, ta chống bàn gỗ, mắt đỏ bừng.

Trở lại Cần Chánh điện, A Uẩn ngồi bên trong, chống cằm ngẩn ngơ.

Tính ra từ khi Chung Trạch gặp chuyện không may, ta vẫn luôn để ý việc nước, chưa quay về hậu cung.

Nàng nghe tiếng bước chân của ta, quay lại, đầu tiên sửng sốt, sau đó vội vàng móc trong ngực ra một cái khăn, lau khóe mắt cho ta: “Sao lại khóc?”

Ta lắc đầu, thở dài, ngã ngồi ra ghế.

A Uẩn thấy trạng thái của ta bất thường, lại liên tưởng tới nhiều ngày ta chưa về hậu cung, tâm lý cũng biết rõ chắc chắn ta gặp phải vấn đề lớn.

Nàng chỉ vào cái nồi, nói: “Đây là canh an thần, muội uống một ít đi. Nhìn sắc mặt muội xanh lắm, không biết bao lâu rồi không ngủ.”

Ta cảm ơn ý tốt của nàng, tiễn A Uẩn về hậu cung.

Quay lại, ta ôm nồi nhỏ, đi tới Thường Kiện cung bố trí cho Chung Trạch.

Hắn vẫn đang hôn mê.

Chẳng qua sau khi xử lý vết máu, trông hắn như đang ngủ, ngủ rất lâu rồi nhưng chưa tỉnh lại.

“Thơm không? Đây là canh an thần A Uẩn nấu đấy.”

Ta nói chuyện với hắn, cũng như tự thuật.

“Thịt kho tương mà người thích ăn nhất ta cũng biết làm rồi. Chờ… Người tỉnh lại, ta sẽ nấu cho người ăn.”

“Lũ lụt ở Thanh Hà đã được dẹp yên, bạc cứu trợ ta cũng khống chế từ từ, chuyển được tới tay người dân chạy nạn rồi… Có phải ta rất lợi hại, không phụ sự trông đợi của người không?”

“Chữ của người thật xấu. Thánh chỉ kia ta xem chẳng hiểu gì.”

Thật hy vọng là hiện tại hắn có thể nhảy lên, mắng ta không biết thưởng thức nghệ thuật.

Nhưng không, hắn vẫn nằm yên tĩnh ở đó.

Trong cung điện to lớn này, tiếng nói của ta từ từ tan đi.

Chớp mắt đã tới kỳ hạn nửa tháng.

Mà bởi không có tin tức gì về việc Hoàng thượng quay về, quan viên trong triều đã bắt đầu có xì xào.

Buổi tối, khi ta đang tập trung phê duyệt tấu chương, Chung Tư Triết ôm tập tấu chương hắn đã phê duyệt xong tới Cần Chánh điện.

Đứng bên cạnh ta, nhìn ta phê duyệt một hồi, đột nhiên hắn nói nhỏ: “… Ngươi đã nói tới Trùng Hỉ chưa?”

Tiểu ma vương làm việc hay nói chuyện đều rất thẳng thắn kiên quyết, giờ nghe tiếng như muỗi kêu, ta mơ hồ ngẩng đầu lên.

Hắn nghiêng mặt đi, vẻ mặt rất mất tự nhiên: “Trùng, trùng hỉ… Đã nghe chưa?”

“Nghe rồi.”

Đây là phương pháp lưu truyền trong dân gian, trước ta vẫn hay nghe dì Phúc ở đầu làng Đông nói. Em trai bị bệnh, dì Phúc còn nhắc lại với cha dượng. Cũng may năm đó em trai còn quá nhỏ nên mới không thể dùng cách này.

Ta nhìn Chung Tư Triết, một là chẳng hiểu sao hắn lại tin chuyện này, hai là giờ cũng chẳng có ai trùng hỉ được cho Chung Trạch.

“… Hoàng thượng ghét nhất là việc người khác tặng phụ nữ cho hắn.” Ta buông bút, nhắc nhỏ.

Thấy Chung Tư Triết lắc đầu, ánh mắt vẫn lẩn trốn.

Ta lại càng chẳng hiểu sao: “Đúng là ta đã từng là tần phi của Chung Trạch, nhưng hiện hắn đã hạ thánh chỉ, ta đã sửa thân phận rồi. Việc này không hợp lý.”

Nói như vậy, không biết tại sao trong lòng lại hơi khó chịu.

“… Không phải là nạp phi cho Hoàng thượng.”

Hoàng cung ăn ngon, nhiều trò chơi, giường và chăn mền cũng rất mềm mại.

Từ khi tới đây, ta chưa từng mất ngủ.

Nhưng hôm nay nằm trên giường, trong đầu ta toàn là cặp mắt nghiêm túc của Chung Tư Triết. Hắn nhìn ta chăm chú, nhấn từ chữ một: “Tô Tử Y, nàng… Có muốn cưới ta thử không?”

Lập gia đình cũng có thể thử à?

Ta ôm chăn, lăn lộn hai vòng trên giường.

Bịch.

Quá đà rơi thẳng xuống đất.

Thất Lan vọt vào từ ngoài cửa, thấy ta đang nằm úp mắt xuống đất, cố nhịn cười xoay người đi tới.

Ta dứt khoát theo tâm tình, nằm thoải mái trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn về phía Thất Lan: “Con gái lớn đều phải lập gia đình sao?”

Thất Lan gật đầu: “Đương nhiên. Không gì quan trọng hơn là tìm một nhà chồng tốt.”

Ta hơi sửng sốt: “Thế nào được coi là một nhà chồng tốt?”

Thất Lan đi lại, lo ta bị lạnh nên đỡ ta lên giường: “Cha mẹ đồng ý, mối mai đàng hoàng, mọi người tán thành chính là nhà chồng tốt.”

“Mọi người tán thành, chỉ có mình mình không tán thành thì có tính là nhà chồng tốt không?”

Thất Lan bị ta hỏi ngây ra. Tuổi nàng cũng còn trẻ, chưa nghĩ được nhiều như vậy.

“Đi ngủ thôi.”

Nàng xếp chăn màn cẩn thận xong bèn lặng lẽ đi ra ngoài.

Ngày hôm sau, vào buổi chầu sớm, trừ đám người bộ Binh, gần như trăm quan đều gửi sớ xin Hoàng thượng mau chóng trở về kinh chủ trì việc nước.

Ta nắm chặt tay nắm của long ỷ, mỉm cười: “Chúng ta không đoán được thánh ý của thiên tử. Có khi trên đường chậm trễ gì đó cũng nên.”

Long Võ Đại tướng quân nhíu mày, liếc mắt nhìn các bạn đồng liêu, một giây sau sẽ lên tiếng.

Đột nhiên Chung Tư Triết đứng lên, cúi đầu thong thả nói nhỏ: “Hoàng thượng quen biết tỷ tỷ nhà ta đã nhiều năm, hành trình lần này đi qua mộ nàng, đặc biệt tới cúng tế cố nhân… Chẳng lẽ kể cả chuyện này cũng phải bẩm cáo các ngươi?”

Không ai không biết tình cảm sâu nặng của Hoàng thượng với Chung Thiển.

Long Võ Đại tướng quân vô cùng sợ hãi, quỳ phịch xuống đất.

Thấy Chung Tư Triết đã ép hết dị nghị của các quan viên, ta vội vàng đứng ra đóng vai người tốt: “Tất cả mọi người đều là đại thần năng nổ trong triều, cũng là thần tử trung thành của Hoàng thượng. Sự đóng góp của mọi người mới giúp chúng ta có được thịnh thế như ngày nay.”

10.

“Đương nhiên nước không thể một ngày không vua. Sau khi hạ triều, ta sẽ lập tức soạn thư khuyên Hoàng thượng sớm hồi kinh.”

Cuối cùng cửa ải khó này vượt qua như vậy.

Bạn đang đọc truyện tại toptruyenn.net, cảm ơn các bạn đã ủng hộ nhà dịch !

Nhưng tâm trạng ta lại càng nặng nề.

Trở lại chuồng ngựa, ta muốn cưỡi Truy Phong lẻn ra ngoài giải tỏa tâm lý.

Nguyệt Hành phụ trách chăm sóc Truy Phong nghe xong cười cười, tận chức trách đỡ ta lên ngựa.

Dọc đường đi, ta thấy Nguyệt Hành không nói gì, bỗng nổi lên ý muốn trêu hắn. Đúng là gần Tiểu ma vương thật sự gần mực thì đen.

“Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi rồi? Có từng kết hôn chưa?”

Nguyệt Hành quay đầu lại, nhìn ta bằng cặp mắt xám xanh, cười khẽ: “Ba mươi, rồi.”

Tiếng Hán của hắn đúng là không tốt. Ta phải nghĩ mãi mới hiểu được ý hắn.

Nhưng nhìn Nguyệt Hành thế nào cũng không giống như đã ba mươi tuổi, dáng vẻ giống thiếu niên.

“Phu nhân của ngươi đâu?”

“…Mất.” Hắn chậm rãi cúi đầu: “… Mất rồi.”

Ta sửng sốt. Trước đó nghe A Uẩn nói, hôn nhân trong gia tộc bọn họ đều là định sẵn.

Nguyệt Hành chắc cũng không phải ngoại lệ.

“Xin lỗi.”

Nguyệt Hành gật đầu.

“Thật sao?… Có thể kết hôn với người mình yêu tốt thật đấy.”

Cho dù là hôn nhân định sẵn cũng có thể nảy sinh tình yêu sao?

Ta nhìn con ngựa đi theo đường này, bỗng nhiên nhớ tới sườn núi nơi Chung Thiển ngủ vùi.

Hoa đã tàn phai cả.

Ta xuống ngựa, đứng rất lâu, nhìn về phía ngôi mộ trên sườn núi xa xa kia.

Hình như Chung Thiển cũng đang ở đó ngóng nhìn ta.

“Xin ngươi… Hãy để hắn tỉnh lại đi…”

Ta thì thào.

Cơ thể ta đột nhiên bị ôm chặt, thật ấm áp.

“Đừng lo lắng.” Hơi thở nóng hổi của Chung Tư Triết phả vào tai ta. Ta nghe thấy tiếng hắn mới yên tâm lại: “Tỷ tỷ sẽ đẩy hắn trở về… Lúc nào tỷ ấy cũng lương thiện như vậy.”

Còn chưa đợi ta kịp phản ứng, hắn lại ôm chặt hơn nữa: “Xin lỗi, ta theo nàng cả một đoạn đường… Ta…chưa từng muốn làm nàng lo lắng như vậy. Là ta ép nàng quá… Đó chẳng qua chỉ là một đề nghị, nếu nàng không muốn…”

“Chung Tư Triết.”

Lần đầu tiên ta quay người lại, gọi tên hắn: “Chàng có yêu ta không?”

“Đương nhiên ta…” Tay chân hắn bỗng trở nên thừa thãi.

“Vậy vì sao chàng lại nhắc tới chuyện Trùng Hỉ? Muốn sống cùng ta thì phải nói yêu ta chứ.” Ta nhìn thẳng vào hắn, cảm thấy một luồng dũng khí không biết từ đâu bùng lên trong cơ thể, là thứ mà Tô Tử Y trong quá khứ chưa từng có.

“Ta, tại ta sợ nàng không thích ta…”

“Bởi vì Trùng Hỉ nên thế tử cưới Chiêu Hoa công chúa, chẳng qua chỉ là vật hy sinh chính trị, là hôn nhân cha mẹ sắp đặt. Nhưng ta tin rằng Chung Tư Triết và Tô Tử Y cưới nhau nhất định sẽ hạnh phúc.”

Đột nhiên ta quay lại ôm hắn: “Trước đây ta nghĩ rằng bị ép kết hôn xung đột với hạnh phúc.”

Vô số lần ta tự hỏi trong lòng.

Thật sự ta có yêu Chung Tư Triết không?

Hắn là người gây chuyện, lừa ta lên núi giả ngắm sao Ngưu Lang Chức Nữ. Hắn đánh Đường vương gia, hắn còn len lén lẻn vào hậu cung gặp ta. Hắn mặc quần áo cho ta, tặng dây chuyền cho ta.

Hỗn thế Tiểu ma vương được mọi người công nhận lại cam tâm tình nguyện ở cạnh ta hàng ngày, giúp ta phê tấu chương, bưng đồ ăn cho ta.

“Vậy…” Tiếng nói của Chung Tư Triết hơi run rẩy: “Ta, ta rất yêu nàng. Nàng có thể cưới ta không?”

Ta dựa vào ngực hắn, cười trầm trầm.

Nguyệt Hành dắt Truy Phong đứng ở xa xa, hai mắt vừa có vẻ hâm mộ, vừa có hồi ức.

Đám cưới giữa mùa đông.

Sáng sớm đã phải dậy chuẩn bị quần áo, mặc rất nhiều y phục.

Chung Tư Triết mặc kệ kiêng kỵ trước hôn nhân, vẫn ra vẻ Tiểu ma vương, đuổi hết thị nữ ra ngoài, ra dáng cầm bút kẻ trên bàn vẽ lông mày cho ta.

“Trước hôn lễ phải kiêng kỵ đó.” Ta nhìn bản thân trong gương, như cười như giận.

“Chuyện yêu thương kính trọng nàng là chuyện cả đời, làm gì có chuyện kiêng kỵ một ngày.” Ngón trỏ hắn nhẹ nhàng tô son cho ta.

Một giây sau, hắn hôn lên.

“Hóa ra son có vị hoa hồng.” Hắn cười gian, nhanh chóng bỏ trốn, để lại ta ảo não vung nắm đấm với không khí.

Áo cưới đỏ rực giữa tuyết trắng như lông ngỗng, đốt lên ngọn lửa trong lòng mọi người.

Chúng ta cùng nắm tay đi qua tiền điện của phủ công chúa, đi qua trăm quan đón chào, đi qua ánh mắt hâm mộ của A Uẩn và Nguyệt Hành, đi qua nửa đời khổ nạn của Tô Tử Y.

Từng dấu chân chúng ta in trên mặt tuyết.

Cho dù tuyết có rơi nhiều hơn cũng không che lấp được chúng.

Đi tới chính điện.

Tít trên cao vốn là một cái ghế trống trơn, giờ có một bóng người đang ngồi đó như mọi khi.

Sắc mặt hắn tuy vẫn tái nhợt.

Ánh mắt lại tràn ngập vẻ vui mừng.

Một bộ long bào trở nên rộng thùng thình trên cơ thể gầy yếu của hắn, nhưng sống lưng hắn vẫn thẳng tắp.

“… Các ngươi đi chậm quá, khiến Trẫm đợi hồi lâu.”

Đợi đã lâu.

Vậy, đã lâu không gặp.