6
“… Ta lại nghĩ, thứ nho nhỏ ta cõng cả buổi tối mới cứu được, dù sao cũng không thể mặc kệ chứ.”
Rõ ràng là một người sống sờ sờ lại bị hắn nói là thứ nho nhỏ.
Thảo nào trước khi Chung Trạch ra đi lại đưa mắt cảnh cáo hắn, để Tiểu ma vương này biết điều chút ít.
Nhưng khi thật sự lên triều, Tiểu ma vương bình thường không đứng đắn lại trở nên nghiêm túc hẳn.
Có mấy đại thần bất mãn khi ta ngồi trên long ỷ, mặt hắn thản nhiên cầm thánh chỉ, ý bảo kháng chỉ là tội chết.
Còn có một số đại thần dứt khoát không lên triều.
Chung Tư Triết chỉ đứng ở bậc thềm phía dưới ta, ra lệnh cho ngự tiền thị vệ dẫn Thái y đến phủ đưa người tới.
Đợi tới khi bảy tám vị đại thần trùm kín chăn bị ném lên điện, ta còn cảm thấy tất cả đều không chân thật.
Có lẽ một giây sau sẽ có cung nữ bưng chảo sắt ra để ta biểu diễn hất chảo.
“Ngồi thẳng lên đi, Chiêu Hoa công chúa.” Mắt Chung Tư Triết không chớp nhìn xuống dưới, lưng thẳng tắp, nói kẽ.
“Thân phận hiện tại của ngươi là con nối dõi duy nhất của Hoàng thượng, cho dù có phải là huyết mạch hoàng gia hay không, ngươi đều là người tôn quý nhất.”
Ánh mắt hắn lần lượt đảo qua đám đại thần, lại nhắc lại rất to: “Chiêu Hoa công chúa là người thừa kế duy nhất của đương kim Thánh thượng.”
Một giây sau đó, một vị đàn thần quỳ rạp xuống dập đầu tại chỗ: “Hoàng thượng nhất định sẽ không để một cô gái không rõ lai lịch như thế làm công chúa. Xin thế tử xem xét!”
Phịch phịch phịch. Một loại đầu gối quỳ xuống không đứng dậy nữa.
Dường như mọi người đều tán thành việc Chung Tư Triết hỗ trợ giám quốc, nhưng không ai tán thành thân phận công chúa của ta.
“Ta tên là Tô Tử Y.”
Chung Tư Triết giật mình đang muốn ngăn ta lại, do dự trong chốc lát lại thu tay.
“Tin rằng nhiều vị đại nhân đã biết, ta là phi tử Đường vương gia dâng tặng Hoàng thượng, xuất thân bần hàn, thân phận ti tiện. Theo lễ pháp, đúng là ta không xứng ngồi ở chỗ này.”
Ta ngừng lại, đứng dậy: “Nhưng ta và Hoàng thượng chưa có một ngày thật sự là vợ chồng, càng chưa làm đại lễ phong phi.”
“Hoàng thượng ban cho ta là Chiêu Hoa công chúa vẫn chưa loạn cương thường.”
Dù phải chịu mọi lời nói xấu trên đời, ta cũng không tình nguyện để Chung Trạch phải gánh tiếng oan.
Đám đại thần ở dưới triều đưa mắt nhìn nhau nhưng cũng chưa đứng dậy.
“… Ta cũng không mong muốn giám quốc. Hoàng thượng biết năng lực của ta chưa đủ, bèn để thế tử Lĩnh Quảng vương trợ giúp ta giám quốc. Tô Tử Y từng là người thấp hèn, mọi thứ hôm nay đều nhờ thánh ân. Nhưng cho dù không để phụ sự tín nhiệm của Hoàng thượng, ta cũng muốn thử một lần. Ta muốn cố hết sức mình…” Giờ phút này ta thấy ảo não bởi thiếu thốn vốn từ, vẫn cố gắng nói tiếp: “… Nếu cuối cùng giám quốc có tổn hại gì tới giang sơn xã tắc, Tử Y… Chết không hết tội.”
Nếu không có Đường vương gia thì ta đã chết trong căn phòng chứa củi lạnh như băng rồi.
Nếu không được tặng cho Chung Trạch, đại khái ta đã rơi vào cảnh thành vật chơi cho kẻ khác.
Nếu không có Chung Tư Triết , ta cũng không cách nào hoàn thành trách nhiệm một mình được.
Ta từng oán hận ông trời.
Hiện giờ nhìn lại, chỉ có mình ta được ưu ái nhất.
Tô Tử Y chẳng có thứ gì.
Cho nên từ hiện tại trở đi, chỉ cần bắt đầu là sẽ có.
Ta đã được Chung Trạch bảo vệ ba năm.
Tô Tử Y sắp mười bảy tuổi sẽ không lùi về sau dù chỉ một bước.
Ngày đầu tiên lên triều, ta mới biết hoàng đế phải xử lý đủ loại chuyện kỳ quái.
Hoặc là … Trước kia mấy việc Chung Trạch lười không muốn đối phó giờ đều bị lấy ra để hạ uy tín của ta.
Ví dụ như một quan viên phía nam ta không nhận ra, tấu chương mỗi ngày đều thỉnh an cố định vào sáng và tối.
Chung Tư Triết nghiến răng nhếch miệng phê duyệt, lại cố tình thông báo hắn không cần thỉnh an.
Vì thế, mấy tấu chương tiếp theo biến thành, công chúa đại nhân, ngài ăn ngon không? Ngài ngủ ngon không? Ngài có muốn thưởng thức hoa quả đặc sản của chúng ta không?
… Ngoài một câu cuối cùng ra, các câu khác ta đều muốn phán luôn hắn tội quấy nhiễu.
“Chẳng sao cả. Không sao hết. Ít nhất cũng nói rõ, Chiêu Hoa công chúa của chúng ta rất được người khác quan tâm.” Chung Tư Triết vỗ vỗ vai ta, an ủi.
“… Vậy… Trước kia Hoàng thượng cũng thường bị thỉnh an như vậy à?”
Ta nhớ dù Chung Trạch không ngăn nắp lắm, nhưng tuyệt đối trên long án cũng không nhiều tấu chương, lúc này thấy khó khăn.
Không biết là vấn đề tại ta hay có chỗ nào không đúng…
Tuy nhiên với tính cách của Chung Trạch, chắc có rất nhiều biện pháp xử lý bọn họ.
Ta đang hơi rầu rĩ.
Đột nhiên Thất Lan bước nhỏ đi vào, ghé sát tai ta thì thào nói một hồi.
Chung Tư Triết thấy vẻ mặt ta khác lạ, vội vàng cúi đầu xuống hỏi: “Chuyện gì khiến công chúa khó xử vậy?”
“… Thất, Thất Lan nói bên ngoài có người tới tìm ta…” Ta đứng thẳng dậy, lại không biết tại sao ngồi xuống ghế: “Người nọ nói là cha dượng của ta…”
Chung Tư Triết ngẩng phắt đầu.
Thái độ này hơi giống Chung Trạch.
Hoàng cung đúng là một nơi khiến người khác phải nhíu mày.
“Vậy đó là người nhốt ngươi vào phòng chứa củi một ngày, không cho ăn còn bắt làm việc đấy à?”
Chung Tư Triết bắt đầu xắn tay áo.
Kể cả Đường vương gia hắn còn kiếm cớ đánh, ta chẳng hề hoài nghi hắn có thể đánh cha dượng ta nhừ tử.
Nhưng hiện tại, trên danh nghĩa hắn là đại thần phụ chính của ta, còn là người giám quốc.
Đánh một trận thế này, cha dượng chạy rồi, nhưng thanh danh của tiểu thế tử và Lĩnh Quảng vương cũng bị hủy sạch.
“Thế tử bớt giận…”
“Đã nói bao nhiêu lần rồi, phải gọi là ca ca hoặc Tư Triết.” Chung Tư Triết lườm ta vẻ khó chịu, lại quay đầu tranh thủ tìm vũ khí vừa tay.
Thất Lan như không cảm thấy gì, đứng bên cạnh giống như đã quen với cảnh này, thậm chí hoàn toàn không có ý định giúp ta ngăn lại.
Ta vội vàng vồ lấy thanh Thượng phương bảo kiếm bên cạnh Cần Chánh điện, ôm chặt vào lòng: “Tư Triết ca ca bớt giận…”
Đương nhiên bớt giận chẳng có tác dụng gì.
Sắc mặt Chung Tư Triết sầm xì đứng phía trước ta, đẩy ta ra cũng không được mà không đẩy ra cũng không xong.
“Ôi chao, đang làm gì thế này?”
May mắn là A Uẩn bê món súp trân châu nấm thông mới nhất của nàng tới thăm ta.
Va phải cảnh này, nàng thản nhiên đặt bát súp lên long án, cùng Thất Lan nhìn chúng ta.
” A Uẩn, mau tới giúp muội khuyên thế tử… Hắn muốn động đao đấy!”
“Chuyện gì thế, còn muốn động đao à? Các ngươi đều là chủ nhân dưới một người, trên vạn người, muốn giết ai còn phải tự ra tay à?”
7
A Uẩn móc một bao hạt thông ra, lững thững cắn ăn, tiện tay còn chia cho Thất Lan.
“Cha dượng ta tới rồi…”
Ta sắp không chống đỡ được công kích bằng ánh mắt của Chung Tư Triết , buồn bã nói: “… Hay là, trước tiên xem hắn muốn gì đi?”
A Uẩn như nghĩ tới điều gì, gật đầu: “À … Muội nói chính là tên cha dượng vì chuẩn bị quà cưới cho con trai mà bán muội cho người khác, may mà gặp Đường vương gia trả giá cao, cho nên nửa đường mới kéo muội trở về, ném vào phủ Đường vương gia đấy à?”
… A Uẩn, tỷ đúng là thêm dầu vào lửa mà!
“Tránh ra!” Chung Tư Triết lộ nụ cười nguy hiểm. “Còn có câu chuyện như thế à… Cha dượng của ngươi khá quá.”
Ta cảm nhận được sát ý rồi!
Ngươi tỉnh táo lại chút đi!
A Uẩn vỗ vỗ vụn hạt thông trên tay: “Ấy, trên eo đây này.”
Ta không rõ nên nhìn qua, nàng lại đi tới chỗ ta. Ta chỉ thấy nàng đang mặc một bộ trang phục bằng gấm.
“Cám ơn.”
Chung Tư Triết đi tới, chẳng kiêng dè gì, thò tay túm thắt lưng nàng…
Rút ra rồi…
Một thanh nhuyễn kiếm!
Sau đó hắn vui vẻ chạy thẳng về cửa lớn của hoàng cung!
Lúc này ta không biết phải xông lên cản Chung Tư Triết thế nào, còn chưa kịp phản ứng vì sao thắt lưng A Uẩn lại đeo nhuyễn kiếm!
Nhưng ta nghĩ chưa chắc Chung Trạch đã không biết chuyện này.
Theo lời hắn, chắc đại khái lại là một câu.
“À à, nhuyễn kiếm ở thắt lưng người nước ngoài kia ấy à? Ta còn chưa thấy rút ra bao giờ.”
… Hiện tại nghĩ kỹ lại, Tô Tử Y, chỉ có ngươi là bình thường nhất! Ngươi không thể bỏ cuộc!
Nghĩ vậy… Ta cố gắng đuổi theo hướng Chung Tư Triết.
– Nhánh rẽ –
Cửa lớn của hoàng cung sơn đỏ thắm, đoan trang nghiêm túc.
Chỉ màu đỏ vàng đơn giản cũng đủ khiến bất cứ người dân nào đều kính sợ.
… Kể cả năm ấy, Tô Tử Y vừa mới tới đây cũng vậy.
Hôm nay khó khăn lắm ta mới ngừng bước được trước cánh cửa lớn này, lòng kính sợ bớt đi rất nhiều, ngược lại có thêm cảm giác sợ hãi và buồn bã.
Dường như Chiêu Hoa công chúa chỉ sống bên trong cánh cổng này.
Ra khỏi cửa, bỏ hết hào quang quanh người đi, ta sẽ giống như con gà bị nhúng nước, biến thành Tô Tử Y rét run trong phòng chứa củi năm xưa.
“Tô Tử Y?”
Không đợi ta lấy thêm dũng khí, một giọng nói quen thuộc vang lên bên ngoài cửa.
Binh lính vung trường mâu ngăn cản đường. Cha dượng lộ nụ cười tự mãn như dự tính, gọi to tên ta: “Ta vẫn nói gương mặt Tô Tử Y ngươi có thể trèo cao, hiện giờ đúng là khó lường, không ngờ đã thành nương nương rồi.”
Nhà cha dượng ở quá xa, chắc đi mãi mới tới kinh thành, còn chưa nghe thánh chỉ.
Chung Tư Triết nắm chặt kiếm trong tay, tiến lên từng bước một.
Cha dượng như chưa cảm thấy gì, thậm chí còn hưng phấn chỉ ta, cười nói với Chung Tư Triết: “Thấy chưa nào. Đấy, nếu không có ta thì làm sao nó có được cuộc sống tốt đẹp như hiện giờ? Mau mau, cho ta đi vào, để ta xem con gái ta thế nào.”
“Con gái ngươi?”
Chung Tư Triết cười lạnh, nheo mắt nói: “Con gái bị ngươi bán đi làm người hầu, giao dịch như đồ vật ấy à?”
“Ôi chao, ngươi là ai? Không thể nói năng thế được.” Cha dượng xoa xoa tay, khuôn mặt già nua lộ nụ cười hèn mọn: “Nó giống mẹ nó, kiểu hồ ly tinh, nhìn là biết tương lai phải hầu hạ đàn ông. Lúc trước con ta nói muốn nói làm ấm giường nhưng thân phận nó ti tiện, chỉ có khuôn mặt là khá xinh đẹp, cho nên đương nhiên phải hiến cho Đường vương gia là người hiểu các loại mỹ nhân mới không lãng phí.”
Ta lùi lại phía sau vài bước, giống như bị sét đánh.
Em trai được ta bảo bọc nuôi lớn lại vẫn thèm muốn ta. Thậm chí trong mắt hắn, ta còn không bằng một món đồ.
“Tô Tử Y, còn không đến đây đi? Thế nào, làm nương nương rồi chưa bị đòn bao giờ à?”
“Chát!”
Cha dượng che má bị đánh, nhìn chằm chằm Chung Tư Triết, không thể tin nổi.
“Nếu ngươi còn dám làm nhục Chiêu Hoa công chúa, chắc chắn ta sẽ xẻo thịt xử tử ngươi!” Chung Tư Triết tức tới run rẩy toàn thân, nhuyễn kiếm trong tay nâng lên rồi lại hạ xuống mấy lần.
Hắn không phải người không biết chừng mực.
Dù có danh hiệu “tiểu ma vương” nhưng chưa bao giờ hắn làm bất cứ chuyện gì quá giới hạn. Năng lực đáng kiêu ngạo của hắn cũng được các đại thần công nhận và khen ngợi.
Cũng có thể nói, vì ta nên tiểu thế tử của Lĩnh Quảng vương mới đúng mực trong thời gian dài như vậy.
“Chiêu Hoa công chúa?” Cha dượng che mặt vui vẻ: “Là nó á? Cùng lắm chỉ là một kỹ nữ được Hoàng thượng coi trọng mà cũng xứng gọi là công chúa à? Ôi chao ơi, triều đại này đúng là đảo lộn rồi…”
Giọng điệu tồi tệ không hề thay đổi khiến ta nhớ lại những tủi nhục ngày xưa.
Dù cố gắng khống chế hết sức, cơ thể ta vẫn run rẩy.
Chát!
Ta cho rằng Chung Tư Triết lại vừa tát hắn.
Nhưng khi ta thấy người ôm mặt là Chung Tư Triết, đầu óc đã hoàn toàn hỗn loạn.
“Tập kích thế tử Lĩnh Quảng vương, gây chuyện trước cửa cung, ra tay đánh người. Người đâu, bắt kẻ này lại, nhốt vào thủy lao. Ta muốn thẩm vấn xem hắn là thích khách từ đâu tới.”
Chung Tư Triết tỉnh táo ra lệnh, thu tay lại, cũng không quản cha dượng bị lôi đi đang kêu gào, kéo tay ta nói: “Đi thôi, trở về.”
Đường đường là thế tử Lĩnh Quảng vương, Tiểu ma vương kiêu ngạo bất tuân nhất.
Tất cả các đại thần hợp lại cũng không khiến hắn chịu thiệt thòi nửa phần.
Nhưng ngay vừa rồi, vì ta, hắn đã dùng ngọc bội trong tay âm thầm kích vào khuỷu tay cha dượng, chịu một cái tát thẳng này.
Trong nháy mắt khi Chung Tư Triết thấy ta rơi lệ, bối rối hoảng hốt giơ tay áo lên lau cho ta.
Trên đường trở về, hắn nghĩ đủ mọi cách an ủi, dỗ dành ta.
Có phải ta bị uất ức vì cha dượng đâu?
Rõ ràng là…
Thôi đi, đúng là một tên ngốc.
Nghĩ tới đây, ta đổi khóc thành cười, kéo tay áo hắn: “Mau lên nào. Ta muốn ăn súp nấm thông của A Uẩn.”
Sinh nhật mười bảy tuổi tới lúc nào không hay.
Lần sinh nhật đầu tiên không có Chung Trạch, dù vắng lặng một chút nhưng vẫn rất vui.
Thật ra là bởi chủ nhân trong hậu cung quá ít, tất cả mọi người đều muốn mượn cớ ăn mừng sôi nổi.
Mà phủ công chúa còn chưa xây xong. Ta vẫn ở lại Chiêu Hoa điện.
Vẫn là trang sức bạc, súp và bánh ngọt.
Thất Lan kiểm kê quà tặng cạnh ta, thấy ta buồn buồn không vui, vội vàng đưa danh sách quà tặng tới.
Cũng không phải ta không vui.
Chẳng qua quen thói bận rộn rồi, hôm nay vì là sinh nhật, thiên hạ thái bình, miễn vào chầu, cho nên ta lại cảm thấy nhàm chán.
8.
Nhàm chán thì khó tránh suy nghĩ miên mãn.
Chung Trạch ngự giá thân chinh đã hơn ba tháng, chỉ gửi một phong thư và thông báo, thư viết còn khá tùy tiện.
Nhiều nhất là hỏi xem cuộc sống hàng ngày của ta thế nào.
Ngược lại chuyện lớn như ta giám quốc lại không nhắc tới, có vẻ hắn chẳng quan tâm.
Ta vừa âm thầm vui mừng vì sự tín nhiệm của hắn, vừa thấy lo lắng không biết tình hình phía Chung Trạch có gì nguy hiểm không mà lại viết một phong thư tùy ý như vậy.
Vì không hỏi ra được nguyên nhân, Thất Lan đang mặt ủ mày chau thì A Uẩn bê bánh mừng sinh nhật và đào mừng thọ vào.
“Ái chà chà, chủ nhân sinh nhật của chúng ta sao không vui thế nhỉ?”
Nàng đặt điểm tâm xuống, ra hiệu Thất Lan tiếp tục kiểm kê, thản nhiên ngồi xuống cạnh ta: “Lại nhớ Hoàng thượng rồi hả?”
Ta bị người khác nhận ra tâm tư, cúi đầu không dám nói.
“Đúng là Hoàng thượng đối xử với muội cực kỳ tốt, nhớ hắn cũng phải.”
Hoàng thượng cho ta làm giám quốc, ta nào dám xuất cung.
A Uẩn thấy ta chỉ lắc đầu, sau đó tiếp tục dụ dỗ: “Ta đã chuẩn bị quà cho muội, không để ở hậu cung. Yên tâm đi. Mấy năm nay Chung Trạch dùng cả ân, uy, thống trị rất ngăn nắp.”
Cuối cùng ta vẫn động lòng.
Mà đón ta ở ngoài cung là một con ngựa lớn màu đỏ nhạt.
A Uẩn giả trang thị nữ của ta đứng cạnh, cười khẽ: “Thế nào, vui không?”
Tất nhiên là vui rồi.
Ta không dám cất lời, lại thấy người đàn ông đi ra từ phía sau con ngựa.
Hắn ăn mặc kỳ dị, đôi mắt màu xanh xám, giống những viên ngọc xám trong cung.
Hắn dắt ngựa, hình như cười cười với ta.
A Uẩn nói đây là người anh cùng dòng máu với nàng, có thể coi từng là vương tử nước ngoài.
Ta lặng lẽ hỏi, ai trong nhà các người cũng đẹp thế à?
A Uẩn cười.
Nàng chỉ nói có hai người ngoại hình không tồi. Nàng là một, và Nguyệt Hành còn đẹp hơn nàng không biết bao nhiêu lần.
Ta lại âm thầm hỏi.
Không phải tỷ định tặng Nguyệt Hành cho ta làm quà chứ?
A Uẩn gõ bươu đầu ta. Nghĩ gì thế, ta không muốn bị thế tử chém làm tám mảnh.
Ta lại càng không có gan nói gì nữa.
Liên quan gì tới Chung Tư Triết…
Con ngựa đỏ nhạt này rất hung hăng, chỉ có Nguyệt Hành mới thuần phục được nó.
Ta đặt tên nó là “Truy Phong”.
Bởi cái tên Truy Phong nghe rất nông dân, lại có màu đỏ khiến ta nhớ tới tầng tầng lớp lớp rừng cây phong ở trước mộ Chung Thiển.
Nguyệt Hành đỡ ta lên ngựa, cười cười vỗ nhẹ vạt áo ta, ý nói ta cứ yên tâm.
“Hắn bị câm sao?” Ta tranh thủ lúc Nguyệt Hành không chú ý, lén hỏi A Uẩn.
“Không.” Vẻ mặt A Uẩn rất nghiêm túc: “…Chẳng qua hắn nói tiếng Hán không giỏi lắm.”
Truy Phong quay đầu liếc ta, lông mi rất dài. Gần như chỉ nhìn một lần là ta đã yêu con ngựa này rồi.
Nguyệt Hành dắt ngựa đi phía trước, A Uẩn ngồi phía sau ta chỉ đạo.
Cưỡi ngựa lắc lư, nhưng mọi thứ đều mới lạ.
Chậm rãi.
Con ngựa đi dọc theo con đường lên sườn ngọn núi nhỏ, đứng trên đỉnh núi, lững thững cúi đầu xuống bắt đầu uống nước.
A Uẩn ngồi sóng vai trên cỏ với ta. Nàng cười rất vui vẻ, giống như hôm nay là sinh nhật nàng vậy.
“Ăn, hoa quả.”
Không biết Nguyệt Hành chui ra từ góc rừng nào, trong ánh mắt màu xanh xám lộ vẻ thẹn thùng. Hắn lấy nước rửa hoa quả, lau lau vào quần áo rồi mới đưa ta và A Uẩn.
A Uẩn cười tiếng Hán của hắn, Nguyệt Hành cũng không buồn, chỉ cười cười vuốt lông bờm Truy Phong, chờ chúng ta ăn hoa quả.
Đến lúc về cung, A Uẩn đứng dậy khỏi mặt đất, ôm ta nói cám ơn ta.
Không đợi ta hỏi kỹ, nàng đã kéo Truy Phong, gọi Nguyệt Hành đưa ta về cung, như chưa có chuyện gì xảy ra.
Đương nhiên không thể coi chuyện đã xảy ra là chưa xảy ra được.
Trẻ con ba tuổi cũng hiểu được đạo lý này.
Lúc ta thấy Chung Tư Triết ngồi trên lưng ngựa trước cửa cung, sắc mặt xanh mét, chuyện cũ vẫn nhảy lên trong đầu ta.
“Đi đâu đó?”
Chung Tư Triết nhìn chúng ta, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Nguyệt Hành, trầm giọng hỏi.
A Uẩn không dám nói gì.
Sự rộng lượng của Chung Trạch có thể chứa cả mười đại dương mênh mông, nhưng tiếng tăm của Tiểu ma vương Chung Tư Triết này đã truyền ra từ lâu rồi.
Kể cả ta thường cũng sợ không dám gây chuyện với hắn huống chi là người khác.
“A Uẩn tặng quà sinh nhật cho ta. Ta thử một chút, chạy thẳng ra ngoại ô.” Ta nghĩ đi nghĩ lại cũng không thấy có chỗ nào bất ổn cả, chẳng thể làm gì khác là gân cổ nói.
Chung Tư Triết xoay người xuống ngựa, đi từng bước về phía ta, bước chân dậm rất mạnh.
Không đợi ta lùi về phía sau, hai bàn tay hắn đã vươn tay, choàng qua cổ ta.
“Tư… Tư Triết, ngươi…”
Cổ mát lạnh, hắn thu tay lại, hơi cúi đầu nhìn ta: “Chúc mừng sinh nhật, Chiêu Hoa công chúa, chúc ngươi phúc thọ an khang.”
Ta sờ mặt dây chuyền ngọc trên cổ, thấy hơi hoảng hốt.
“… Lúc mới gặp đã hứa dẫn ngươi đi ngắm Ngưu Lang, Chức Nữ. Ngươi không thích ngọc bội của ta sao? Ta cho khắc hình cầu Ô Tước, ngươi nhớ lúc nào cũng đeo nhé.”
Hắn nghiêng đầu, nghiêm chỉnh nhìn ta trong chốc lát, sau đó sắc mặt mới dịu lại, ánh mắt lộ ý cười: “Chúc mừng sinh nhật, Tô Tử Y.”
Lại hai tháng trôi qua.
Phía Chung Trạch không còn truyền tin tức gì tới nữa.
Mấy lần ta gọi chư vị bộ Binh lại riêng, nhưng bọn họ đều thống nhất giữ miệng kín bưng, nói rằng không biết.
Ta lo lắng như kiến bò trên chảo nóng, nhưng bọn họ cũng chỉ lắc đầu, không lộ gì ra mặt cả.
Chung Tư Triết cũng rất nghi hoặc với việc này, nhưng thám báo phái tới phía kia đều bất lực trở về, không có tin tức gì cả.
Mãi tới cuối tháng, một chiếc xe ngựa nhập cung giữa đêm.
Ta nhìn Chung Trạch toàn thân đầy máu, hôn mê bất tỉnh, trong nháy mắt mới hiểu rõ tất cả.
Chung Tư Triết ôm ta rất lâu, để nước mắt ta ướt đẫm ngực hắn.
“… Bịt miệng.”
Một hồi lâu, Chung Tư Triết đẩy ta ra, hạ lệnh giọng gần như ác nghiệt: “Đưa tất cả mọi người chứng kiến sự kiện hôm nay đến Chung Dục cung giam lỏng đến khi Hoàng thượng tỉnh lại. Gọi tất cả Thái ý đến Đông viện hầu hạ.”
Hắn ngừng lại, xoa xoa đầu ta, giọng điệu thoáng dịu dàng hơn: “Hoàng thượng về trước đại quân một bước, tất nhiên không muốn để tin tức hắn bị thương truyền ra. Nếu hắn đã quyết định như vậy, chúng ta chỉ có thể giúp hắn việc này.”
Tới giờ này, đám đại thần bộ Binh vốn nhất trí ngậm miệng bị ta ép bức, cuối cùng mới mở miệng.
Hiệu quả của việc ngự giá thân chinh rất tuyệt, nhưng kết quả cuối cùng lại là thảm bại.