Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Ta tiến cung khi chỉ 14 tuổi, nghe nói Hoàng Đế gần bằng tuổi Cha ta Chương 2: Ta tiến cung khi chỉ 14 tuổi, nghe nói Hoàng Đế gần bằng tuổi Cha ta

Chương 2: Ta tiến cung khi chỉ 14 tuổi, nghe nói Hoàng Đế gần bằng tuổi Cha ta

5:49 chiều – 25/05/2024

4.

Ta hơi do dự.

Dù biết có thể bị giết người diệt khẩu nhưng lửa tò mò đang chiếm thế thắng trong lòng ta.

“… Cho nên các người bị đói rất lâu à?” Ta dò hỏi.

“Lúc đó ta ngã bị thương ở chân, sau đó sốt cao, tiếp đó là bị đói rất lâu. Thiển Thiển sợ ta không qua khỏi nổi, vì thế xuống nước bắt cá cho ta.”

“Hả… Nàng ấy không bị nước…”

Lúc này Chung Trạch mới quay đầu liếc ta xem thường: “Nàng cho rằng nàng ấy là trẻ con như nàng à? Lĩnh Quảng vương là thế gia luyện võ, Thiển Thiển chẳng thèm để ý chuyện nhỏ như bắt cá đâu.”

“Chẳng qua…” Sắc mặt hắn ảm đảm hẳn: “Trước khi nàng xuống nước lại sợ ta lạnh, cởi áo ngoài đắp cho ta… Đến lúc được cứu, nàng đã nhiễm lạnh rồi.”

“Hóa ra vì vậy nàng ấy mới bị bệnh phổi.” Ta bừng tỉnh hiểu ra.

Chung Trạch liếc ta: “Xem ra người nước ngoài kia cũng kể với nàng rồi hả…”

Các người là vợ chồng nhiều năm như thế, ngươi vẫn không biết tên tỷ ấy à! Quá đáng quá!

“Người bị đói sợ sẽ ăn đủ thứ… Ăn mãi lại cảm thấy không đủ no.” Hình như hốc mắt Chung Trạch hơi đỏ lên: “Ta cũng không phải minh quân gì đâu.”

Dáng vẻ của hắn rất đáng thương.

Đau khổ khi người yêu nhất chết vì mình đâu có thể tiêu tan trong một sớm một chiều được.

Ta mềm lòng, liều lĩnh, không để ý gì nữa, tới ôm chặt hắn.

Hình như Chung Trạch sửng sốt, do dự vươn tay, vỗ vỗ nhẹ sau lưng ta.

Một lần, hai lần…

Rất lâu.

Đột nhiên hắn cúi đầu, nói khẽ bên tai ta.

“… Nàng không cho rằng Trẫm khóc đấy chứ? Mười tập thơ từ hôm nay nàng đã chép đã xong chưa?”

Đáng lẽ nên cho hắn ăn no tới vỡ bụng đi!

Trước khi đi, Chung Trạch quay đầu nhìn ta, như nghĩ tới điều gì: “…Có phải nàng ở trong cung rất buồn không?”

Ta còn đắm chìm trong đau khổ của mười tập thơ.

“Mấy ngày nữa… Là tới ngày giỗ của Thiển Thiển… Trước vài ngày Trẫm sẽ lén đi thăm mộ nàng ấy. Ngày giỗ nàng thay mặt Trẫm tới thăm nàng ấy đi.”

“Thiếp à?”

Chung Trạch gật đầu: “Trẫm cũng không tiện ra mặt. Để Tư Triết dẫn nàng đi đi. Hai người gần tuổi nhau, chắc cũng có thể trò chuyện được.”

“Không, không, không, thần thiếp vẫn…”

“Không sao cả.” Chung Trạch cười rất khẽ: “Tư Triết cũng không hư hỏng… Chẳng qua hắn cũng cô độc quá lâu thôi. Hắn oán Trẫm, mà Trẫm cũng đáng bị thế.”

Chung Trạch rời hậu cung rồi, ta cắn cán bút, không chép nổi câu nào.

Ái tình cuối cùng là chi?

Sao Chung Thiển có thể liều mạng giữ ấm cho hắn, xuống nước bắt cá cho hắn, hay Chung Trạch ngồi tít trên cao, đứng đầu thiên hạ lại có thể sống cô độc cả đời?

Ngày hôm sau.

Thái phó nhìn tập thơ chép lộn xộn chẳng ra hàng lối của ta, tức không thở nổi, được đám thái giám khiêng thẳng tới Thái y viện.

Mộ Chung Thiển nằm trên một sườn núi có phong cảnh rất đẹp.

Chung Trạch nói nơi đó là chỗ lúc còn trẻ bọn họ rất thích đi. Tới đầu hạ, khắp sườn núi là hoa lê. Qua mùa thu, dưới chân núi lại là lá đỏ ngập tràn khắp nơi.

Trước kia ta cũng từng trốn đi lên núi một mình, cũng thường được ngắm cảnh như vậy.

Nhưng đứng trước mộ Chung Thiển, lần đầu tiên ta mới cảm thấy cảnh tượng đó quý báu tới đâu.

Cho dù không vì điều gì, còn sống là tốt rồi.

Còn có ngày mai là còn hy vọng.

“Chẹp…” Chung Tư Triết ngồi xuống cạnh mộ, ném hoa tươi và cống phẩm sang một bên, đổi hết đồ mới.

Ta yên lặng giúp hắn xếp hoa quả, không đành lòng nhìn hắn ném hết thức ăn mới đi.

“Nhìn cái gì. Tỷ tỷ không cần mấy thứ đồ của hắn.” Chung Tư Triết ngồi xổm đã hơi mệt, đặt mông xuống trên mặt đất, đưa tay sờ nhẹ lên dòng chữ trên bia mộ: “… Tỷ tỷ kiêu ngạo như thế, chẳng cần ai thương xót.”

“Đó là ái tình, không phải là thương xót…” Ta lí nhí phản bác.

Chung Tư Triết quay đầu nhìn ta, cười lạnh một tiếng: “Hắn có hoàng hậu, còn có các phi tử khác. Hiện tại còn có ngươi.”

“Hoàng thượng căn bản chưa từng chạm vào ta.” Ta tiếp tục phản bác hắn.

“…Ngày giỗ cũng không thấy hắn đau lòng.”

“Ngươi không thấy là hắn đau lòng tới mức không muốn đến à…”

Chung Tư Triết: “Hắn…” Một hồi lâu, buồn rầu quay đầu, cũng không xoa bia mộ nữa.

Tất cả mọi người đều có lý do không thích Chung Trạch.

Nhưng nếu nói hắn có phải là một hoàng đế đủ tư cách không thì không ai nói được điều gì.

Người bình thường đều như vậy, bởi cảm tình khác nhau với một người mà sẽ có đánh giá khác nhau, lại không thể tiếp nhận đánh giá khách quan của tất cả mọi người.

“Cho ngươi.” Chung Tư Triết lấy từ trong đám quả cúng thừa một trái táo, xoa xoa tay, đưa cho ta.

Ta vô cùng cẩn thận nhận trái táo, nói cám ơn hắn.

“Năm nay ngươi mười sáu à?” Hắn đưa mắt nhìn, nói như vẻ vô tình: “Gầy nhỏ như vậy, có phải không ăn được không?”

“Sau khi cha mẹ ta qua đời, cha dượng bắt ta làm nông, còn phải chăm sóc em trai. Cơm trong nhà thường không đủ ăn. Các em trai có cơm ăn, ta lại không có.”

Ta không biết chuyện này có gì đặc biệt không, nhưng vẻ mặt Chung Tư Triết làm ta cảm thấy đây là chuyện lớn khó chấp nhận.

“… Sắc mặt ngươi hình như rất khó coi.” Ta không thể làm gì khác là nhắc nhở hắn.

Chung Tư Triết điều chỉnh lại sắc mặt ít nhiều, lại ngồi thẳng dậy: “Không sao cả.”

Nếu biết trước ta đã không đồng ý với hắn.

Thế nào tiểu ma vương này cũng kéo ta xuống nước.

Ví dụ như hiện giờ.

Ta và hắn dẫm phải vết xe đổ của Chung Trạch, bởi ngắm hoa, trượt chân, lăn từ giữa sườn núi sáng sủa vào bên trong khe núi.

“Ở yên đó.”

Mặt Chung Tư Triết xanh mét, không nói tiếng nào, bò lên phủi quần áo, đi vào cánh rừng bên cạnh.

Ta đang tưởng là hắn định bỏ lại ta, chuẩn bị tự cứu thì hắn lại thò đầu ra khỏi rừng, lấy một nắm cỏ nhai nát rồi bôi lên cổ tay cổ chân ta.
“Ta có viên kẹo này, nếu ngươi thấy đắng thì có thể ngậm một viên.”

Thấy hắn nhăn tít mặt mũi, mặc dù ta không muốn vạch trần hắn nhưng xuất phát từ lòng tốt vẫn móc viên kẹo để dành ít ỏi ra.

“… Ngươi mang kẹo theo người làm gì?”

Hắn ném một viên vào miệng, cơ mặt giãn ra, cũng không định nghe ta trả lời: “Khe núi này cũng không sâu, khi ta vào rừng đã nghe thấy có tiếng nước chảy, chắc ra khỏi đây cũng không quá khó.”

5

“Có thể lúc đó Hoàng thượng cũng nghĩ vậy…” Ta lẩm bẩm khẽ.

“Yên tâm đi. Ta có thể dẫn ngươi đi ra. Nào, leo lên lưng ta.”

Lưng hắn rất dày rộng, chắc cơ thể của người luyện võ sẽ càng cường tráng hơn.

Ta bắt đầu cảm thấy chân đau và choáng váng vì sợ hãi.

Nhưng khi thuốc trên chân từ từ phát huy tác dụng, ta ôm chặt cổ hắn, mơ màng ngủ thiếp đi.

Không bí bách như trong phòng chứa củi, cũng không rét lạnh như ở lều tranh trên đồng.

Gió dưới khe núi nhẹ nhàng khoan khoái khác thường.

Khi ta tỉnh lại thì trời đã tối. Chung Tư Triết đưa ta nửa con gà xiên cành cây nướng cho ta: “Ngươi ngủ giỏi thật.”

Bụng ta réo ầm ĩ chẳng nể nang gì.

“Ăn đi, ngại gì nữa.” Hắn đưa con gà nướng vào tay ta.

Không ngờ thế tử được nuông chiều chăm bẵm trong vương phủ lại có thể làm được món ăn ngon tới vậy.

Hắn đắc ý giơ đá lửa trong tay lên, không nói lời nào.

Đêm hôm đó, chúng ta ngủ trên bãi cỏ, mơ màng nói chuyện phiếm. Đống lửa nổ lách tách, ấm áp, sáng ngời.

Mọi người trong cung bởi ta mất tích đã loạn hết lên.

Cũng may mà Chung Trạch tương đối trấn tĩnh, đầu tiên an ủi cả nhà Lĩnh Quảng vương, sau đó đầy kinh nghiệm phái ra hai đội người tìm tòi sườn núi và khe núi.

Khi vị quan phụ trách tìm kiếm nhìn thấy chúng ta, nước mắt sắp rơi xuống.

Đại khái là vì dáng vẻ của ta quá thê thảm.

Trưởng quan cảm thấy tiểu thế tử không tiện giải thích với Hoàng thượng, mà hắn cũng không biết giải thích với Hoàng thượng thế nào, cuối cùng chắc hai người cũng chịu một nửa lửa giận, mạng cũng đi đời luôn.

Nhưng khi Chung Trạch thấy chúng ta, vẻ mặt lại quá bình tĩnh.

Trong mắt hắn thậm chí còn có ý “trẫm biết trước là như thế mà”.

Tất cả mọi người đều cảm thấy chắc tiểu thế tử tiêu rồi, nhưng chẳng qua Chung Trạch lại chỉ ra lệnh cho Chung Tư Triết ở lại trong cung, cùng dưỡng thương với ta.

Đương nhiên thế không ra thể thống gì.

Nhưng Hoàng thượng nói gì chả được.

Mấy ngày trước, đại thần bộ Lễ cãi cọ với vợ, bà vợ giận dữ trở về nhà mẹ. Đại thần đáng thương tuổi sắp về hưu lại phải cố nhẹ nhàng khuyên vợ trở về.

Không biết đại thần bộ Lễ trên đường khuyên vợ dài đằng đẵng nghe thấy chuyện này có thấy tiến thoái lưỡng nan, tức tới trợn mắt không.

Tuy nhiên vẫn có người vui vẻ.

Lão Thái phó ra khỏi Thái y viện, đột nhiên phát hiện có thêm một vị học trò – Lại là tiểu thế tử thông minh nhất của nhà Lĩnh Quảng vương.

Lão thái phó giảng bài đầu không đau, mắt không hoa, kể cả động tác cũng nhanh nhẹn hẳn.

Chẳng qua…

Trên lớp, Chung Tư Triết chẳng hề nể mặt, không trả lời một câu hỏi nào của lão thái phó, ngó đầu lại, liếc mắt xem ta làm bài.

“Chân còn đau không?”

Hắn luồn dưới gầm bàn, đưa một lọ thuốc mỡ Kim Hoa vào tay ta.

Ta lắc lắc đầu, đầy thuốc trở về trong ánh mắt trợn trừng như muốn ăn thịt người của lão thái phó, nói nhỏ: “Sắp khỏi rồi.”

Hắn cười, cũng không ngó ngàng gì tới lão thái phó, chỉ vào một chữ ta vừa viết: “Chỗ này không phải viết như vậy. Nào, đưa bút đây, ta viết lại cho ngươi xem.”

“Thế tử…”

Lão thái phó vuốt vuốt ngực: “Ngươi về chỗ mình ngồi trước đi.”

Cho dù như vậy, Chung Tư Triết học hành vẫn rất thoải mái tung tăng.

Lúc ăn trưa, Chung Trạch nghe thấy ta oán giận cũng chỉ gật đầu: “Hắn chỉ hơi thông minh thôi. Thiển Thiển mới là thiên tài thật.”

… Ta chẳng có ý tranh luận về Tây Thi trong mắt kẻ si tình.

Chung Trạch nhìn vào mắt ta: “Năm ngày sau Trẫm sẽ ngự giá thân chinh.”

Ta ngẩn ra.

Thất Lan đã từng nói, từ khi Hoàng thượng lên ngôi tới nay, bờ cõi yên ổn, thái bình thịnh thế.

Cho nên từ lúc đăng cơ tới giờ, gần như Hoàng thượng chưa bao giờ ra khỏi kinh thành.

“Vậy ai giám quốc?”

Bật thốt ra lời này, ta lập tức che miệng, nhớ tới lời Thất Lan nói, phụ nữ không được can dự chuyện triều chính.

Chung Trạch kéo tay che miệng của ta xuống, bị ta chọc cười: “Nàng.”

“… Ai?”

“Nàng, Tô Tử Y.” Chung Trạch nhắc lại lần nữa, lấy một tờ thánh chỉ từ trong tay đại tổng quản đưa cho ta.

Ta run rẩy mở ra.

Người còn chưa biết nhiều chữ như ta vẫn gặp khó khăn nhất định để đọc hiểu được văn vẻ hoa mỹ của Chung Trạch.

Dường như Đại tổng quản cũng nhận ra sự quẫn bách của ta, hô lên rất đúng lúc: “Hoàng thượng ban cho người là công chúa, còn không mau tạ ân!”

Ta chỉ vào mũi mình, xác nhận lỗ tai mình không có vấn đề, lúc đó mới lắp ba lắp bắp nói: “Ba, ban ta là công chúa à… Thế, không hợp lễ pháp đâu… Ta, ta là phi tần của Hoàng thượng mà…”

Chung Trạch nhướn mày nói: “Bà vợ Viên đại nhân còn chưa tha thứ cho hắn đâu.”

À… Đại thần bộ Lễ Viên đại nhân – Ngụ ý là hắn còn chưa quay về triều. Thảo nào…

Ơ ơ ơ, không đúng. Giờ chỉ là vấn đề ở Viên đại nhân sao? Một khi công bố thánh chỉ này cho thiên hạ, sợ rằng ngàn người mắng mỏ cũng không quá đâu!

Hơn nữa còn cho ta giám quốc?

Ta chỉ biết bổ củi, đốt lò, nấu ăn, còn có thể học hiểu ăn uống chơi đùa trong cung…

Không phải bảo ta biểu diễn hất chảo trước mặt trăm quan trong triều chứ!

Ta luống cuống, cầm thánh chỉ trong tay, mắt đỏ bừng lên ngay.

Dường như Chung Trạch không định giải thích cho ta, ăn xong cơm là vội vã về Cần Chánh điện của hắn, nghiên cứu thủ tục xuất chinh cùng đám quan võ.

Ngày hôm sau, Hoàng thượng thông báo thánh chỉ này với thiên hạ vào buổi lâm triều.

Theo lời Thất Lan, lúc đó có hai người ngất xỉu tại chỗ, năm người được đưa tới Thái y viện cứu chữa, vô số người quỳ lạy dập đầu.

Chung Trạch hạ triều kịp ăn sáng, để Đại tổng quản mang cho bọn họ mấy tấm thảm, đề phòng bọn họ dập đầu xảy ra vấn đề gì.

Chờ tới khi ta ở Chiêu Hoa điện biết tin này thì mấy người cuối cùng dập đầu tới bất tỉnh cũng được kéo đi cứu chữa rồi.

Sáng sớm năm ngày sau, ta phải đi tiễn Chung Trạch lên đường.

Xông vào trong viện, Chung Tư Triết mặc một bộ triều phục màu nước biển, nhìn cây Thanh Quế tới ngây ra.

Thấy ta vừa xách giày vừa chạy ra ngoài, hắn cười lộ tám cái răng: “Hoàng thượng sắp xuất chinh chứ có phải đi luôn đâu. Hoảng cái gì.”

Ta lấy lại bình tĩnh, nghĩ phải hỏi Chung Trạch chuyện giám quốc, không quay đầu, thuận miệng hỏi: “Sao thế tử lại ở đây?”

“Giúp ngươi giám quốc.”

“Chiêu Hoa công chúa.”

Ta quay phắt đầu lại, tình cờ thấy một gương mặt ra vẻ vô tội của hắn.

Hắn nhún nhún vai: “Hoàng thượng nói nếu ta để mặc ngươi thì chắc chắn ngươi sẽ bị đám đại thần nhổ nước bọt chết chìm luôn.”