1.
Năm ấy ta tiến cung mới chỉ mười bốn tuổi.
Hoàng đế vừa nhìn ta đã nổi điên lên.
“Ai đưa nàng vào đây đấy?”
Chung Trạch hô to với đám người xung quanh, cuối cùng nhìn chằm chằm vào Thái giám đại tổng quản, tung cước tới không hề nương tay, in một dấu giày lên cái mông Thái giám đại tổng quản.
Thái giám đại tổng quản biết điều còn thuận thế lăn lông lốc, kêu: “Hoàng thượng! Người này do Đường Vương gia gửi tới…”
“… Nhìn trầm hèn hạ vậy sao?” Chung Trạch tức tới bật cười: “Năm nay Trẫm cũng hơn ba mươi rồi, hắn lại gửi một đứa bé mười bốn tuổi cho Trẫm. À, đúng rồi, lần trước còn gửi tới một người năm mươi tư tuổi…”
Nghĩ đến đây, đột nhiên sắc mặt Chung Trạch cứng đờ.
Bởi vì hắn nhớ tới một đoạn đối thoại vô cùng kỳ quái…
Đường Vương gia: “Hoàng thượng, đừng thấy cô gái này năm mươi bốn tuổi rồi nhé, đánh đàn tỳ bà hay lắm đấy!”
Chung Trạch: “Cút! Năm mươi bốn tuổi, ta cho ngươi năm mươi bốn! Sao không phải là bốn tuổi luôn đi hả?”
Nội tâm Đường vương gia đứng bên: Ồ, hoàng thượng thích trẻ mười bốn tuổi đây.
Sau đoạn đối thoại đó, ta bị đưa vào cung.
Vẻ mặt Chung Trạch giống như mới nuốt phải thứ gì đó không thể nói thành lời.
“Hừ!”
Hắn lạnh lùng vung tay áo, rời khỏi cung của ta.
Ta đứng ngẩn ra ở đó, lại đợi nửa nén hương sau, Chung Trạch dẫn theo một cả đống người lố nhố đi về hướng cung điện của ta.
“Ngươi tên là gì?” Hắn cố gắng kìm chế cơn giận của mình, ngồi xổm xuống, kiên nhẫn hỏi ta.
“Tô Tử Y.” Ta không dám không đáp.
“Sao lại bị tên Đường Tung kia tống tiến vào cung?”
“Mẹ ta chết đói, nhà cha dượng nói không nuôi thứ vô dụng, đuổi ta ra đường. Đường, Đường vương gia cho ta ăn ăn cơm, nói là sau này sẽ không sợ chết đói nữa.”
Chung Trạch nheo mắt, trầm mặc một lát rồi nói nhỏ: “… Ngươi là người cuối cùng.”
Hai ngày sau, nghe cung nữ nói, Đường vương gia vốn định tặng cho Hoàng thượng thêm một mỹ nhân, đáng tiếc là Hoàng thượng nghiêm túc báo hắn từ giờ không được tặng người vào cung nữa.
Đường vương gia tỏ vẻ thật đáng tiếc.
Vì vậy, Đường vương gia tiếc nuối trở lại đất phong, sau đó lại nạp thêm hai tiểu thiếp.
Nói cũng lạ, Chung Trạch tới cũng không nói gì với ta về quy định cả.
Kể cả trước khi tiến cung cũng không thấy Đường vương gia cho ma ma dạy ta.
Mới đầu, ta chỉ dám đi lại vô cùng cẩn thận ở hậu cung. Sau một tuần, ta công khai vui vẻ ở nơi đó – Hậu cung thường vắng tanh, khó thấy cả một con chim.
Cung nữ thân cận được giao cho ta là Thất Lan nói, mấy năm qua Hoàng thượng làm việc chăm chỉ, sắp không gần nữ sắc nữa rồi. Mẹ ruột của Hoàng thượng bị chết trong cuộc tranh giành sủng ái giữa các phi tần của tiên hoàng, hơn nữa các tần phi khác đều bạc phúc. Đợi tới khi đương kim thánh thượng đăng cơ xong, cỏ trong hậu cung đã cao tới một mét.
Trước ta cũng có hai tỷ tỷ nhập cung, một người vào lúc mẹ ruột của hoàng đế còn sống, được chỉ định làm vợ cả của hắn. Theo lý thuyết, đó cũng chính là đương kim hoàng hậu. Tuy nhiên hoàng hậu nương nương hào hiệp chính trực, khí thế bừng bừng, đợi ngày Chung Trạch lên ngôi bèn viết một phong thư giả, vui vẻ xông xáo giang hồ. Nghe nói nhiều năm nay nàng hành hiệp trượng nghĩa, số người được giúp đỡ phải bằng nửa kinh thành rồi.
Một tỷ tỷ khác là do nước nhỏ bên ngoài kêu cha gọi mẹ tiến cung. Nước nhỏ này rất xui xẻo, năm ấy gặp một trận bão biển – Bị san bằng hơn một nửa trong nháy mắt. Thủ lĩnh già trợn tròn mắt, chẳng thể làm gì hơn là để con gái duy nhất dẫn theo dân chúng gia nhập quốc gia của chúng ta.
Công chúa nước ngoài này cũng rất ghê gớm, vừa tới đã một khóc hai phá phách, ba treo cổ, mỹ nhân kế, khổ nhục kế, tam thập lục kế, chỉ còn thiếu nước nửa đêm mò lên giường Chung Trạch.
Chung Trạch thì sao, hoàn toàn không đồng ý, khi nghe nói nước ngoài này rèn binh khí rất tốt mới hơi động lòng, lại nghe nước này có món thịt lợn kho tương ăn cực kỳ ngon, lúc đó mới động lòng hoàn toàn. Buổi tối ngày hôm đó, hắn vui vẻ kéo lại quần áo mà công chúa đang định cởi ra, thuận tiện vờ vô tình nói: “À… Trẫm nghĩ kỹ rồi, thấy con dân các ngươi cũng rất đáng thương. Vậy các ngươi ở lại đi… À đúng,… Đầu bếp làm món thịt lợn kho của các ngươi cũng ở lại nấu ăn trong Ngự thiện phòng của chúng ta đi. Thật là đáng thương.”
Nói xong Chung Trạch hoàn thành nhiệm vụ, nội tâm vui vẻ chạy về Cần Chánh điện của hắn.
Nói thật lòng, đầu bếp này có đáng thương không thì ta không biết, nhưng công chúa nước ngoài so ra không bằng món thịt kho tương thì thật sự rất đáng thương.
Có thể tỷ tỷ này cũng đã nghĩ thoáng rồi, tập trung hoàn toàn vào nấu nướng, làm món thịt kho tương giờ còn ngon hơn cả đầu bếp – Nhưng nàng không bao giờ nấu cho Hoàng thượng ăn.
Nghe nói mỗi lần nàng xuất cung đều có một đống đầu bếp ở quán rượu ngồi xổm ở cửa cung chờ bái sư học nghệ. Về một phương diện nào đó, cũng có thể coi nàng là một ngôi sao được hâm mộ trong hiện thực.
Còn về ta.
Có thể đúng là Chung Trạch chưa nghĩ ra nên xử lý ta thế nào, hơn nữa hắn hơn ba mươi tuổi rồi, còn chưa có một hoàng tử nào, vừa lên triều, chỉ cần lão thần bộ Lễ mấp máy miệng, hắn đã vội vàng phát bệnh đau đầu, kêu ca ầm ỹ, lăn từ Long ỷ về Cần Chánh điện của hắn.
Thế là ta trở thành chủ nhân nhỏ tuổi nhất trong cung.
Mọi người ở hậu cung thả cho ta chạy chơi thoải mái.
Có lúc may mắn, gặp được tỷ tỷ nước ngoài kia, nàng còn bế ta tới Ngự thiện phòng ăn món mới phát triển.
Nói không hề khoa trương, dù là món đang phát triển nhưng còn ngon gấp trăm lần đồ ăn ta từng ăn.
Nếu không phải tỷ tỷ bận dạy người khác nấu ăn, ta có thể ngồi trên đùi nàng chơi cả ngày.
Thế là sau khi ở hoàng cung ba tháng, ta vừa mười lăm tuổi.
Trong thời gian này, tổng cộng Chung Trạch tới thăm ta một lần, tặng ít quần áo ấm với một con chó con màu trắng.
Theo lời hắn nói thì chẳng biết một cô bé mười bốn tuổi thích thứ gì, đơn giản tặng một con vật nuôi, để nó cùng chạy chơi với ta ở hậu cung.
Sinh nhật mười lăm tuổi, hắn lại tới thăm ta một lần, thấy con chó lớn hẳn lên, nhíu mày suy nghĩ hồi lâu: “Sao nó lớn nhanh thế nhỉ?”
Ta ôm con chó, gật đầu vô cùng cẩn thận.
Chung Trạch nhìn con chó, lại nhìn ta, cho người bê lên một đống bánh mừng thọ và đồ ngọt: “Ngươi học theo nó đi, đừng để người ta nghĩ Trẫm đối xử bất công với ngươi.”
“Tiến cung gần một năm cũng không thấy béo lên, lại còn đen đi khá nhiều.”
Mỗi ngày trong cung chạy chơi với con chó, béo ra thế nào được.
“Muốn quà gì không?” Chung Trạch ăn trưa với ta xong, chậm rãi lau miệng rồi nói.
2.
“… Ta, ta có thể thường xuyên tới Ngự thiện phòng ăn bánh táo đỏ không?” Ta nhớ tới món bánh táo đỏ nho nhỏ để trên bàn mỗi khi Ngự thiện phòng nấu ăn cho cung nữ.
Mùi thơm theo gió bay mười dặm. Ta trốn ở trong điện cũng chảy nước miếng không ngừng.
“Bọn họ không cho ngươi ăn sao?” Lông mày Chung Trạch hơi nhướn lên.
“Không phải, không phải, là… Là ta không dám nói… Ta thấy bánh táo đỏ chỉ có trong hộp đồ ăn của mấy tỷ tỷ cung nữ thôi…”
Lúc này Chung Trạch mới dựa lưng vào ghế tựa, nhìn ta nhíu mày, nói: “Ngươi là chủ nhân. Ngươi muốn ăn cái gì thì nói với bọn họ, hiểu chưa?”
Thấy ta gật đầu vẻ như chưa hiểu mấy, hắn hài lòng đứng lên, quay đầu ra lệnh: “Tìm hai cung nữ sở trường chọn món ngọt, ngày mai gọi người phòng bếp nhỏ của Chiêu Hoa điện tới, nàng muốn ăn gì thì làm cho nàng ăn.”
Chung Trạch vừa đi, một đám tỷ tỷ cung nữ đã mang bánh tiến vào Chiêu Hoa điện. Đại tổng quản đi đầu cầm một hộp trang sức bạc, cúi đầu cười nói với ta: “Nương nương, nô tài đã mang hết các món ngọt của Ngự thiện phòng tới rồi. Người xem người thích món nào, nô tài sẽ cho cung nữ mang tới. Đây là quà chúc mừng sinh nhật Hoàng thượng tặng người, chúc nương nương phúc thọ an khang.”
Ta vui vẻ nhận hộp trang sức bạc, bánh ngọt và cung nữ.
Sau đó…
Ta đau răng hừ hừ cả buổi tối…
Gần đây tâm trạng Hoàng thượng không tốt.
Biểu hiện cụ thể là ba ngày lại chạy về hậu cung một lần.
Lúc tâm trạng Chung Trạch tốt không bao giờ quay về hậu cung. Ngày thường hắn chỉ chơi chim chơi cá, rảnh rỗi kéo một đám lão đại thần xương khớp sắp rời ra đi săn bắn.
Đương nhiên theo lời Thất Lan, trình độ săn bắn của Chung Trạch không cao, cho nên mới dung hợp hoàn mỹ với đám lão thần, thỏa mãn lớn nhất lòng hư vinh của đám lão thần toàn hơn năm chục tuổi này.
Mỗi lần săn bắn xong, trên triều đình lại vui vẻ hài hòa, kể cả đại thần bộ Lễ nhiều lời nhất cũng vui vẻ hài lòng, im miệng không nói.
… Ta hoài nghi đó là do Chung Trạch cố ý.
Tâm trạng Chung Trạch không vui sẽ thích ăn uống.
Điểm này rất giống chúng ta.
Ví dụ như một mình hắn ăn cơm sáng, cơm trưa của ta xong lại còn ăn thêm bánh ngọt.
Ta ở bên cạnh nuốt nước miếng, muốn xem lúc nào mới có thể tiễn bước vị đại thần này đi.
“Nhìn gì đấy? Ngồi xuống cùng ăn đi.”
Chung Trạch chỉ chỉ bàn đối diện.
“Ta … Ấy, thần thiếp không dám.”
“Biết thế Trẫm không cho ma ma dạy nàng quy tắc.” Chung Trạch ngậm một cái chân gà, liếc mắt nhìn ta: “Nàng không ăn là hết đấy. Cơm sáng không có, cơm trưa không có, đến cơm chiều cũng đừng mơ lấy được.”
Cuối cùng hắn là Hoàng thượng hay thổ phỉ vậy!
Ta đặt mông ngồi xuống đối diện hắn.
Cả cung điện tràn ngập tiếng ăn uống của chúng ta.
“Chóp chép”, “ừng ực”.
Trong không khí đều là hơi thở thỏa mãn.
“Hoàng thượng… Gần đây người có tâm sự gì sao?”
Một buổi trưa nọ, cuối cùng ta cũng không kìm được, vừa xoa cổ tay đau nhức của mình vừa hỏi.
“Viết xong chưa? Viết xong hết rồi à?” Chung Trạch liếc ta một lần, nói: “Chép chính tả xong chưa mà quan tâm tới Trẫm.”
Không phải ta muốn quan tâm ngươi đâu!
Ta mắng thầm.
Tâm trạng Chung Trạch không vui, mấy ngày đầu chỉ tới hậu cung cướp đồ ăn với ta thôi, nhưng sau đó bệnh nặng hẳn, bắt đầu dạy ta đọc sách viết chữ.
Vừa ngồi lắc đầu nhìn ta đọc sách, vừa khinh bỉ: Ta chưa bao giờ thấy ai biết ít chữ như nàng. Nàng xem, cuốn sách này bị nàng đọc nát bét rồi.
“Cha ta chết sớm, mẹ cưới chồng khác. Cha dượng không muốn cho ta đi học. Hắn nói con gái không có tài gì mới là đức.” Tuy ta muốn phản bác nhưng dù sao cũng yếu thế hơn, đành phải rụt rè nói.
Chung Trạch ngậm bánh yến mạch, ngẩn ra, cau mày rồi không nói nữa.
Sau đó hắn thường xuyên tới hậu cung giám sát ta đọc sạch, miệng lưỡi không tha người nhưng không chế nhạo ta nữa.
Quà sinh nhật mười sáu tuổi biến thành bút lông sói – Chung Trạch cảm thấy ta có thích món quà này không cũng chẳng sao. Tóm lại hắn rất hài lòng.
Kết quả của việc hài lòng là một đống bài tập chép.
Nếu không phải đãi ngộ ở hậu cung quá tốt, thậm chí ta sẽ hoài nghi có phải hoàng cung đang thiếu văn thần chép sách không.
Đương nhiên dù ta cực kỳ đau đầu và căm tức cách làm của Chung Trạch, nhưng vẫn phải thừa nhận là so với năng lực săn bắn không ra gì của hắn, thư họa của Chung Trạch tuyệt đối là thiên hạ nhất tuyệt.
Nghe nói trước khi hoàng hậu ra ngoài hành hiệp trượng nghĩa, còn không quên thuận tay thó một mớ tranh thư pháp chưa đề tên trong Ngự thư phòng của Hoàng thượng ra ngoài bán.
Mãi tới năm sau, khi các nơi chúc thọ Hoàng thượng, mặt Chung Trạch mới méo xệch nhìn một đống tranh thư pháp có con dấu khác lạ, nhưng nét bút là của bản thân được trình lên.
Vì vậy, hắn cười hì hì tước luôn một nửa bổng lộc của quan viên kia – Đáng thương cho vị quan viên đó đến giờ còn chẳng hiểu lý do.
Ta đoán không phải Chung Trạch tức giận chuyện hoàng hậu trộm tranh quý của hắn, cũng không phải tức giận việc vị quan kia hiến tặng ngược lại tranh do hắn vẽ, lại càng không tức giận vì đống tranh kia bị đóng dấu của người khác.
Thật ra là bởi vị quan kia lại đề thơ của Chung Trạch lên đó.
À, ta thừa nhận là năng lực làm thơ của Chung Trạch cũng không cao. Nhưng ngươi đề thơ của hắn trắng trợn lên đó thì quá đáng rồi.
Cũng may mà Chung Trạch tự biết trình độ thi từ của mình, cho nên mới không tiếc bị đại thần bộ Lễ kia nói cho máu chó ngập đầu, tìm vị Thái phó của Thái tử đang nhàn rỗi nuôi dế tới dạy ta văn sử.
Thái phó đại nhân vừa nghe muốn đến hậu cung dạy nương nương, đầu bèn lắc như trống bỏi.
Chung Trạch cũng không buồn phiền, cười ha hả nói: “Thái phó đại nhân, nếu ngài muốn chờ Thái tử thì sợ là sẽ nhàn rỗi tới chết đấy. Vài chục năm sau, ngài chỉ có thể làm bạn với dế, đi dạo, cho dế ăn, tối ôm dế ngủ thôi.”
Thái phó đại nhân thấy trong mắt toàn dế, gật đầu như bổ củ.
Theo ta thấy, tư tưởng của người đọc sách đúng là rất quái dị.
Không được vi phạm cương thường.
Nhưng để có thể làm người ở kiếp sau thì làm gì cũng được.
Đúng là thú vị thật.
Đêm Trung thu, Hoàng thượng tổ chức tiệc rượu gia đình, tỷ tỷ nước ngoài xắn tay áo lên, làm cho mỗi vị khách mời một bàn thức ăn lớn.
Chỉ riêng Hoàng thượng là nàng chẳng thèm duỗi tay.
Chung Trạch đáng thương, đến tiệc rượu xong chỉ ngồi nuốt nước bọt, ngại mất mặt nên không dám động vào thức ăn của người khác.
3.
Hắn không thể làm gì khác là giả vờ bất cần, dưới ánh mắt run rẩy của Thái giám đại tổng quản, nhét cực nhanh một miếng vào miệng mà không cần thử độc, gật đầu trầm ngâm rồi tiếp tục chạy sang bàn khác.
Ta thấy hắn thật đáng thương, đành phải dùng tay nghề gà mờ học được từ tỷ tỷ nước ngoài, làm cho Chung Trạch một bàn đầy thức ăn.
Tỷ tỷ nước ngoài biết cũng không nói gì, chỉ ra lệnh cho phòng bếp nhỏ mang nguyên liệu ta cần tới, cũng đưa cho ta mấy tờ công thức nấu ăn.
Bữa tiệc ngày hôm đó, Chung Trạch ăn rất cảm động.
Đêm đó, hắn còn ban cho ta một bài thơ rất dài… Do hắn tự viết.
Ừ, chữ rất đẹp.
Sau đó ta treo trong nhà xí.
Tên tỷ tỷ nước ngoài rất dài, ta không nhớ kỹ nổi. Tỷ tỷ bảo ta gọi nàng là A Uẩn.
Ta hỏi nàng, nàng rất ghét hoàng đế sao?
A Uẩn tỷ ngồi cạnh ta, hai tay chống cằm ngắm trăng, nghiêm túc lắc đầu.
“Hắn là một hoàng đế tốt, nhân nghĩa, thông minh, lương thiện, còn tốt hơn cha ta. Hắn là một người cực kỳ tốt. Hắn không vì ta trái lời hắn mà tức giận, cũng không tùy tiện nghe lời linh tinh của bất cứ ai… Ta không ghét hắn. Ta kính nể hắn.”
“Vậy sao tỷ tỷ lại không chịu nấu cho Hoàng thượng ăn?”
A Uẩn tỷ tỷ cười xoa đầu ta: “… Chẳng qua chỉ là do cái tính ẩm ương của ta thôi. Mà hiện giờ có muội nấu cho hắn ăn rồi còn gì?”
Một hồi lâu, nàng thu tay lại, buồn bã nói: “Hắn là một hoàng đế tốt, chỉ tiếc lại là một người chồng không có tư cách… Có lẽ là hắn hoàn toàn chưa quên được Chung Thiển.”
Vốn ta còn tưởng “chưa quên được” sẽ là một câu chuyện rất dài.
Nhưng câu chuyện lại rất đơn giản.
Chung Thiển là em họ của xa của Chung Trạch, con thứ hai của Lĩnh Quảng vương.
Những năm tuổi trẻ, hai người vừa gặp đã yêu, tình cảm sâu đậm.
Đáng tiếc Chung Thiển bị nhiễm bệnh phổi, hai người gắn bó trong hai năm ngắn ngủi, Chung Thiển đã rời nhân thế.
Các câu truyện trong sách luôn rất đặc sắc.
Đều là do thiên tai nhân họa, hai người ly biệt, thường thường phải mất nhiều câu chữ mới khái quát hết được.
Sau đó, Chung Trạch không tìm tần phi nào nữa, cũng chỉ tiếp nhận vợ cả mà mẫu phi cưới cho mình và A Uẩn từ nước ngoài tới.
Ta đoán nhất định Chung Thiển là một cô gái rất tốt.
Thế mới đáng để Chung Trạch lưu luyến lâu đến vậy.
Thảo nào trong bữa tiệc rượu ngày ấy, Chung Trạch lại khoan dung bất thường với Chung Tư Triết.
Có lẽ là nhìn em trai lại nhớ tới người chị.
Chung Tư Triết rõ ràng mới mười tám tuổi, có điều ác liệt quá đáng, thật sự đáng tiếc cho gương mặt tuấn tú của hắn.
Buổi tối sau bữa tiệc, chính hắn là người nói muốn lén đưa ta đi ngắm sao Ngưu Lang Chức Nữ.
Người ném ta ở trên núi giả cũng là hắn.
Ước chừng hai giờ sau, hắn trở lại trên núi giả, nhìn ta, nghi hoặc nghiêng nghiêng đầu: “Sao ngươi không khóc?”
“… Hơi lạnh, nhưng cảnh sắc chỗ này rất đẹp, vẫn tốt hơn bị nhốt trong phòng chứa củi của cha dượng.” Ta trả lời thành thật, không nhịn nổi lại hắt xì một tiếng.
Chung Tư Triết ngẩn ra, đưa tay túm thắt lưng ta nhấc xuống dưới núi giả – Công phu của hắn không tồi, thảo nào trong đội ngũ đi săn của Chung Trạch lại không có hắn.
“Ngươi chính là tần phi mà tên Đường Tung kia gửi cho hoàng huynh sao?” Hắn cúi người hỏi ta.
“Học ít nhiều thông minh đi, đừng để người khác lừa.” Chung Tư Triết tự lẩm bẩm, sau đó đưa ta về cửa hậu cung: “Trở về quấn chăn bông, uống nước nóng vào. Hừ, đừng nhìn ta. Ta sẽ kể hết chuyện cho hoàng huynh.”
Buổi tối lúc kết thúc tiệc rượu gia đình, trong lúc mơ mơ màng màng, ta nghe thấy Thất Lan kháo nhau với các cung nữ khác, tiểu thế tử nhà Lĩnh Quảng vương uống say, đánh một trận với Đường vương gia.
Đánh hay lắm.
Thất Lan tổng kết lại.
Tuần sau đó, Chung Tư Triết lại tiến cung một chuyến.
Ta đang chơi cùng con chó trong sân, hắn dựa vào cổng điện “ôi chao” một tiếng, làm ta giật nảy lên.
“Con chó này còn linh hoạt hơn ngươi nữa, tên gì thế?”
“… Tiểu Bạch.” Ta cúi đầu, chưa hết giật mình.
“Tên gì xấu hoắc, nghe là biết do ngươi đặt.”
“… Thế tử, ngài không nên xông vào hậu cung… Việc này không hợp quy định.” Ta không để ý tới hắn, vẫn cúi đầu lẩm bẩm.
“Hừ… Hậu cung này có mỗi hai nương nương, nếu ta xui thì còn chẳng thấy một bóng người, sợ cái gì?”
Chung Tư Triết ngẩng cao đầu, nói với ta bằng lỗ mũi.
“Trẫm thấy đúng là ngươi chẳng biết sợ gì đâu.” Không biết Chung Trạch đã xuất hiện ở sau lưng Chung Tư Triết như một bóng ma từ bao giờ, âm trầm nói.
“Á!” Lần này đến lượt Chung Tư Triết giật mình nhảy sang một bên.
Xem ra Hỗn thế ma vương cũng không thể không coi Chung Trạch vào đâu như hắn tỏ vẻ.
“Đàn ông tự tiện tiến vào hậu cung.” Chung Trạch sử dụng cước pháp thích hợp, chuẩn xác đạp lên mông Chung Tư Triết: “Có phải Trẫm nuông chiều ngươi quá rồi không?”
“… Á, đúng, thần chỉ dựa vào sự áy náy của người với tỷ tỷ.”
Chung Tư Triết xoa xoa mông, oán hận nhảy qua tường cung ra bên ngoài.
Ta có thể thấy rõ mấy hộ vệ vây quanh Hoàng thượng thở phào một hơi. Xem ra bọn họ cũng rất bất đắc dĩ với Ma vương này.
Chung Trạch sầm mặt, đứng nguyên tại chỗ.
… Ta còn chưa bao giờ thấy dáng vẻ này của hắn. Có lẽ là một vị minh quân không trầm mê nữ sắc, không xa hoa dâm mị, lại chăm chỉ cần cù, những phiền não của hắn cũng không khiến hắn trông như vậy.
Cả buổi chiều, Chung Trạch đều ngồi trong sân ăn uống. Ta bận rộn suốt trong phòng bếp, bàn thức ăn sau vừa bê ra, bàn thức ăn trước đã bị tiêu diệt hơn một nửa.
Hậu cung thực sự quá hoang vắng.
Chung Trạch không ở hậu cung quá lâu, cũng không qua đêm ở đây.
Đám cung nữ nghe nói Hoàng thượng ăn trưa ở Chiêu Hoa điện, cũng đứng xúm lại ở cửa muốn nghiên cứu xem. Cuối cùng vẫn phải đợi Thái giám đại tổng quản ra mặt mới giải tán được bọn họ.
A Uẩn nghe nói xong, trên đường tới hỏi một lần, biết chẳng qua tâm trạng Chung Trạch không vui, không phải định ăn cho chết no bèn yên tâm phất áo rời đi.
Vì vậy, ta chỉ có thể nấu nướng liên tục.
Chung Trạch ăn không ngừng.
Buổi tối, cuối cùng Chung Trạch cũng ngừng động tác, nhìn đống bàn xếp thật cao, tự lẩm bẩm: “…Nếu hậu cung khi đó có nhiều đồ ăn ngon như vậy thì tốt quá.”
Ta đi tới cạnh hắn, hỏi khẽ: “Hoàng thượng?”
Hắn sửng sốt, không quay đầu lại: “… Nàng vất vả rồi. Đồ ăn cũng được.”
Cũng được mà ngươi ăn lắm thế…
“Hắn nói đúng. Là ta nợ nàng ấy.” Vẻ mặt Chung Trạch hơi hoảng hốt. “Nếu không phải ta kéo Thiển Thiển đi săn thì chúng ta sẽ không tiến vào sâu trong rừng, cũng không… Rơi vào hoàn cảnh kia.”